Part 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến liền cùng Vương Nhất Bác trở về đoàn phim. Hai người đã xác định quan hệ, lại ở cùng một phòng nên càng thêm hòa hợp. Mỗi ngày ở đoàn phim như hình với bóng, trêu đùa náo loạn, cãi nhau ầm ĩ. Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Chớp mắt lại qua nửa tháng, Tiêu Chiến nhìn ngăn tủ tràn đầy quần áo trong phòng, nhíu mày ôm trán: "Vương Nhất Bác, em mua quần áo có thể đừng mỗi lần mua đều mua một mớ giống nhau không? Hơn nữa một lần mua nhiều như vậy, có muốn mặc đôi cùng không cần như vậy chứ? Người khác hỏi tới, anh biết làm sao trả lời?"

Vương Nhất Bác chăm chú chơi điện tử, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hớn hở trả lời: "Đơn giản nha, anh cứ nói bọn mình đặt mua cùng nhau. Hàng mua một tặng một!"

- Có điên người ta mới tin em!

- Tin hay không tùy ý người khác, vốn dĩ đúng là cùng nhau mua." – Vương Nhất Bác không chút bận tâm, nói.

Tiêu Chiến cạn lời, tùy ý cầm đại một chiếc áo thun, chuẩn bị ra cửa.

- Chiến ca, anh đi đâu đấy? Em cũng đi cùng! – Vương Nhất Bác từ trên giường nhảy xuống, nhìn thấy Tiêu Chiến cầm áo, vội vàng tìm một cái tương tự giống, tròng lên người vội vã đuổi theo.

Tới cửa rồi, lại bị Tiêu Chiến chặn lại, ôn nhu nói: "Hôm nay anh có hẹn người bạn, em nghe lời đi. Ngoan ngoãn ở đoàn phim quay các phân cảnh của em, qua giờ ăn cơm chiều anh sẽ trở về."
Vương Nhất Bác trừng mắt, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến trực tiếp cự tuyệt không cho cậu đi cùng. Đã nhiều ngày hai người cùng ăn, cùng uống, cùng diễn, cùng ở một chỗ. Với Nhất Bác đã sớm hình thành thói quen hai người sinh hoạt. Đột nhiên bị cản lại, cảm giác thực khó chịu.

- Chiến ca, em đi với anh. Anh gặp ai?

Tiêu Chiến bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu, cười nói: "Chính là mấy người bằng hữu trong nhóm Xnine. Bọn họ đến Hoành Điếm làm việc, thuận tiện rủ anh đến tụ họp một chút."

- Không thể để em cùng đi sao? Em đi gặp bằng hữu cũng nhất định đưa anh cùng đi…- Vương Nhất Bác ỉu xìu nói.

Tiêu Chiến buồn cười gõ nhẹ vào trán cậu, cười khuyên nhủ: "Quan hệ của bọn mình, người ngoài càng ít biết càng tốt. Lần trước em đưa anh đi gặp các tiền bối phía Produce101 đã là không nên rồi. Nghe anh."

- Chiến ca.. – Vương Nhất Bác vẫn bướng bỉnh dây dưa.

- Nhất Bác! – Ngữ khí Tiêu Chiến bắt đầu nghiêm túc, Vương Nhất Bác biết, anh sắp nổi giận thật.

- Được rồi… đi sớm về sớm. Anh không ở đoàn, em cũng đâu có cảnh diễn. Nếu có thì 80% đều là cùng với thế thân của anh diễn…không có cảm xúc.

- Vậy cũng cứ đến phim trường đi, xem mọi người diễn. Anh chỉ đi ăn bữa cơm trưa thôi, buổi tối còn có phỏng vấn chung cùng em, em quên à?

- Được được, anh tuyệt đối không được uống rượu!

- Rồi rồi! Không uống, không uống. Anh hứa với em, tuyệt đối không uống. – Tiêu Chiến giơ ba ngón tay hứa.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác đành thu lại ánh mắt giận dỗi của mình. Tiêu Chiến gấp rút lao đầu ra cửa. Ai… cậu bạn nhỏ này càng ngày càng dính người, làm sao bây giờ?

Anh trực tiếp lái xe tới nơi hẹn. Bành Sở Việt và Hạ Chi Quang đã ở sẵn tiệm ăn Nhật chờ anh. Vào phòng, nhìn thấy Hạ Chi Quang, Tiêu Chiến cao hứng vui vẻ, giơ tay ôm lấy cậu xoay một vòng. Thời điểm ở chung với nhóm Xnine, anh vẫn thích nhất Hạ Chi Quang. Cậu nhóc này tuổi nhỏ nhất, lại thành thật đáng yêu. Tiêu Chiến vẫn luôn cố ý chiếu cố cậu nhiều hơn. Anh duỗi tay xoa xoa đầu Hạ Chi Quang, cười hỏi:

- Ây, em không có lịch học sao? Anh tưởng em bận học, làm thế nào mà rảnh rỗi ở đây? – Vừa nói vừa cùng Bành Sở Việt đánh qua đấm lại, xem như chào hỏi thân thiết.

Bành Sở Việt gật đầu: "Vốn là cậu ấy ở chỗ học viện. Nhưng mới đây công ty có triệu tập, chắc sẽ chuẩn bị tổ chức một vòng tuyển tú nữa, yêu cầu các thành viên trẻ nổi trội cùng tham gia, cho nên Hạ Chi Quang và Gia Gia được chọn. Hôm nay tôi chạy show ở đây, vừa lúc nhớ ra cậu cũng đang đóng phim ở gần, cho nên liều mạng rủ cậu và đưa theo Chi Quang đến."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Lại tuyển tú? Nếu người chương trình đó thành công xuất đạo, vậy chúng ta…"

Hạ Chi Quang cũng thở dài: "Nếu bọn em được xuất đạo, cũng đồng nghĩa với Xnine phải giải tán. Về sau cho dù là hạng mục gì của Xnine, em và Gia Gia cũng đều không tham gia được."

- Công ty cứ như vậy từ bỏ Xnine à? – Tiêu Chiến lại lần nữa dò hỏi Bành Sở Việt.

- Cũng không phải là chính thức giải tán, nhưng cũng chẳng khác gì là kiểu tồn tại trên danh nghĩa. Mỗi người đều phải tự tìm tài nguyên, đường đi cho mình. Giống như cậu, hiện tại không phải tâm tư đều đặt lên hàng đầu cho việc đóng phim sao? – Bành Sở Việt thở dài nói.

- Kỳ thực tôi cũng sớm đoán được có ngày này, nhưng quả thật khi tận mắt nhìn nó tiến đến, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Lúc mới vừa xuất đạo, nhóm chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng…

- Tổ hợp nhóm quá nhiều người, thật cố gắng để nhớ thì cũng chỉ nhớ được dăm ba thành viên ấn tượng. Cậu tính ra cũng còn ổn, hiện tại vẫn còn có chương trình mời đến, có dự án phim đang quay. Còn bọn tôi trong khoảng thời gian này, bản thân làm gì chính mình cũng không biết.

- Tôi bất quá cũng chỉ đang được quay dự án đam mỹ cải biên. Mà bộ web drama thể loại này, về sau rốt cuộc thế nào, cũng chưa đảm bảo được. Thôi, thôi, mấy chuyện đó bây giờ nói không hay. Hai người muốn ăn gì, gọi món đi, hôm nay đừng khách khí với tôi!

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác vẫn là thành thực nghe lời Tiêu Chiến nói, không ở lì trong phòng chơi game nữa mà đến phim trường, tìm chỗ râm mát, tiếp tục chơi game. Vu Bân trông thấy, trong lòng như mở nhạc, khó có được một hôm Tiêu Chiến vắng mặt, Rốt cuộc cũng cho hắn có cơ hội cùng Vương Nhất Bác nói chuyện.

- Ha, Nhất Bác! Sao cậu lại một mình ngồi đây chơi game vậy? Chiến ca đâu? Đừng có nói anh ta lại bỏ cậu để đi với gái đẹp chứ?

Vương Nhất Bác đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục chăm chú chơi game: "Không, anh ấy cùng bằng hữu trong nhóm gặp mặt."

- Cậu cứ vậy mà khẳng định? Có muốn như lần trước không? Chúng ta đi trên đường thử xem, hiện giờ cũng không có cảnh quay, có thể lại ngẫu nhiên gặp Chiến ca? – Vu Bân dụ hoặc nói.

Vương Nhất Bác nhịn không được, ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, trong chốc lát lắc đầu: "Không cần. Tôi tin Chiến ca. Huống chi anh ấy cũng là người trưởng thành, mấy chuyện mỹ nữ đó, có gì ghê gớm?"
"A, cậu như vậy thật ngây thơ hào phóng nha…" Vu Bân cố tình kéo dài âm thanh câu nói.

Vương Nhất Bác vốn đơn thuần ngay thẳng, nhưng tuyệt nhiên không phải hạng xuẩn ngốc. Chỉ một khắc liền nhận ra Vu Bân đang rõ ràng châm ngòi ly gián.

- Anh có chuyện gì nói thẳng đi!

Vu Bân thoáng sững sốt, sau đó liền cười cười nói:

- Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy cậu ngồi một mình quá nhàm chán mà anh thì vừa lúc khong có việc gì làm, có muốn cùng đi ăn cơm không? Cái quán ăn đặc sản Hà Nam kia không tồi, chúng ta lại đến đó nhé?

- Không, buổi tối tôi có cảnh quay. – Vương Nhất Bác cúi đầu vừa bấm điện thoại điềm nhiên chơi game vừa nói.

- Cảnh quay buổi tối cũng không phải quay bây giờ, cùng ăn bữa cơm đi. Anh mời cậu. – Vu Bân lại lần nữa mời.

Vương Nhất Bác lắc đầu. Cậu dĩ nhiên còn nhớ rõ lần trước Vu Bân một mực thuyết phục cậu ra ngoài, đem nhân viên công tác của Produce101 nói thành bạn gái Tiêu Chiến, khiến hai người chẳng những hiểu lầm, mà còn hạ thấp Chiến ca. Lần này kiên quyết không đụng đến người này nữa, nếu như ở trên đường gặp được Tiêu Chiến, lại bị anh nghĩ rằng, mình khồng tin tưởng anh ấy, vậy mất nhiều hơn được rồi.

Vu Bân nài kéo một hồi, nhận ra Vương Nhất Bác lần này quá mức kiên định, không thể tiếp tục nài nỉ, nếu không lại khiến cậu ta phát hiện tâm cơ, chỉ có thể thay đổi đề tài nói: "Đúng rồi, cậu xem qua nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư chưa? Anh có nguyên bộ tiểu thuyết, có muốn mượn đọc không?"

- Không cần, Chiến ca đã tặng tôi một bộ, đã sớm xem xong rồi. – Vương Nhất Bác từ chối.

Hàm răng Vu Bân thiếu chút nữa là cắn trầy môi. Chiến ca, Chiến ca, suốt ngày Chiến ca! Ai không biết còn không nghĩ hai người này chỉ đang cùng diễn một bộ phim đâu, có khi còn tưởng bị đem dán dính hợp thể với nhau luôn rồi.

- Thật chứ? Cái cậu xem là bản full hay bản cắt giảm? – Vu Bân hỏi.

- Còn không phải là nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư sao? Có phân nhiều phiên bản à? – Vương Nhất Bác lại lần nữa dừng tay, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.

Thấy cậu hỏi như vậy, Vu Bân ngay tức khắc có cảm giác thành tựu, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, cười nói: "Đương nhiên là có khác nhau, bộ của cậu có phần phiên ngoại sao? Chính là cái phần Lư hương?"

- Còn có phiên ngoại? Tôi không biết. Không phải chỉ có bốn tập truyện nguyên bản sao? – Vương Nhất Bác ngờ vực nói.

- Ha ha – Vu Bân phụt cười – Không phải chứ, này, cậu cũng trưởng thành rồi, lại đi đọc phiên bản tinh giảm? Cậu đi hỏi sư tỷ cùng Đại Thành, à không, toàn bộ đoàn phim ấy, chắc cũng chỉ có mỗi cậu xem bản tinh giảm.

Nói xong còn nửa thật nửa giả, ẩn ý cười nói: "Nhất Bác, cậu như vậy không được đâu. Không xem qua phiên ngoại như thế nào, sao có thể thấu triệt để lý giải toàn bộ nhân vật? Tuy rằng Lam Vong Cơ ở nguyên bản không có khác biệt lắm. Song phần phiên ngoại mới là triệt để tâm tư của nhân vật đấy."

- Thật vậy? – Vương Nhất Bác nhíu mày. Cậu không tin Tiêu Chiến chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giấu cậu.

- Không tin? Cậu cứ đi hỏi người khác một chút, xem trừ cậu ra, nếu còn có ai khác trong đoàn chưa đọc qua phiên ngoại, anh sẽ đem đầu chặt làm ghế cho cậu ngồi. - Nói xong liền vừa lắc đầu vừa cười hì hì rời đi.

Vương Nhất Bác thật sự đi hỏi đạo diễn đoàn phim, biên kịch, thậm chí là sư tỷ, Đại Thành, Kỷ Lý… Mọi người khi biết cậu chỉ mới xem bản tinh giảm thì trên mặt không hẹn mà đều lộ ra biểu tình kỳ quái. Dường như cái bí mật này mọi người đều biết, chỉ duy cậu là không, làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Tiểu Vương, cho cậu một ngày. Tìm về cho tôi nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư, quan trọng nhất là phải có phần Phiên ngoại. Mau chóng. Tôi cần xem.

- Sếp…sếp ơi… hay là bỏ qua đi. Chiến ca bảo cậu xem bộ hiện giờ là đủ rồi… - Đầu dây bên kia, Tiểu Vương e dè nói.

- A! Cậu quả nhiên cũng đã biết qua bản full đó! Các người tất cả đều gạt tôi! Cậu có bộ sách đó đúng không? 30 phút, ngay lập tức cầm nó xuất hiện trước mặt tôi! Đừng để tôi nói lần thứ hai!

Ở nhà hàng, đồ ăn được mang lên, Tiêu Chiến vui vẻ gắp mời Hạ Chi Quang và Bành Sở Việt, nói: "Sở Sở, Chi Quang, hai người ăn nhiều một chút, đừng khách khí nhé!"

Hạ Chi Quang còn nhỏ tuổi, lại yêu thích Tiêu Chiến, chỉ cần là món anh gắp cho, mặc kệ nhiều hay ít đều ăn sạch sẽ, vẻ mặt một mực hân hoan. Bành Sở Việt cầm lấy bình rượu gạo giữa bàn, hướng đến Tiêu Chiến rót một ly, cười nói: "Nào, chúng ta uống một ly."

Tiêu Chiến lắc đầu, đem ly rượu dịch đến trước mặt Bành Sở Việt, cầm lấy nước trái cây ở gần chỗ Hạ Chi Quang, tự rót một ly. Bành Sở Việt cũng không giận, chỉ nói: "Tôi biết tửu lượng cậu không tốt. Nhưng yên tâm, đây chỉ là rượu gạo, độ cồn rất thấp, uống một chút cũng sẽ không ảnh hưởng đến các cảnh quay tối của cậu."

Tiêu Chiến cười lắc đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia ngọt ngào: "Không phải tôi không cho cậu mặt mũi, mà là trước lúc đến đây, tôi đã hứa với người khác, nếu không có người đó đi cùng, nhất định không uống rượu."

"Tiêu Chiến, không phải chứ? Đừng có nói với tôi là cậu đang yêu đương đấy nhé?" Bành Sở Việt thiếu chút nữa kinh hoảng từ trên ghế ngã ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro