Part 56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do Nhất Bác ngày thường cũng không hay nhiều lời, cho nên mọi người vẫn cứ tiếp tục trò chuyện, không mảy may để ý đến động tĩnh của cậu.

Đại Trương Vĩ vươn tay lấy lại cuốn tạp chí trong tay Vương Nhất Bác, quay lại hào hứng phân tích ý kiến với những người kia:

- Mọi người nhìn đây nhé, có ba bức ảnh, bức đầu tiên này rõ ràng là người thanh niên này đáp máy bay xuống, cô gái này Chu…… Chu gì… Thôi, mặc kệ, cứ kêu Chu muội đi, cô ấy đến là để đón cậu ấy, hai người ôm nhau, không lẽ là bạn bè đơn thuần thôi sao? Bức ảnh thứ hai này, xem cô gái xuất hiện sau đi, một thân hàng hiệu, chỉ có hai loại khả năng, một loại là phú bà trẻ có tiền, trước kia đã từng bao dưỡng thành niên này, hoặc là một cô bạn gái cũ nay giàu phất lên. Kết hợp cả ba bức ảnh, tôi đoán cái khả năng phú bà bao dưỡng có thể tương đối thấp. Vậy chỉ có một khả năng khác, đó chính là cô gái đến sau này là bạn gái cũ, hôm ấy vừa vặn gặp bạn trai cũ cùng bạn gái mới của anh ta. Chà, phim truyền hình cũng chỉ cẩu huyết đến vậy thôi. Cho nên mới có bức ảnh này, cô này ngồi xổm trên mặt đất khóc, vừa thấy chính là tình cảm vấn vương chưa dứt.

Đại Trương Vĩ nói mò nhưng lại nói gần đúng cả chân tướng sự việc.

- A, ca, xem ra anh có thể đi viết tiểu thuyết tình cảm rồi đó. Chỉ có dựa vào ba tấm ảnh này, mà anh có thể đem kể thành một câu chuyện tình bi đát, tình tiết hấp dẫn như vạy. So với cái mớ nội dung rác rưởi mà tờ báo này viết, có khi còn thu hút người đọc hơn. Không hổ là Đại lão sư, bội phục bội phục!

Cao Thiên Hạc giơ ngón tay cái lên, nói.

- Nhưng mà các người ngẫm đi, rồi xem xem lời tôi nói có lý hay không? Mà thôi, đám người các người nói tới nói lui cũng trêu tôi thôi. Nhất Bác, em nói xem, nãy giờ anh nói vậy nghe có lý không hả?

- Hửm? Nhất Bác đâu? Mọi người có thấy Vương Nhất Bác đi đâu không?

Mọi người tìm một vòng, thế nhưng không tìm được Vương Nhất Bác ngay vừa rồi còn đứng ở chỗ này.

Mà lúc này, Vương Nhất Bác đã một mình quay lại phòng thay trang phục, nỗ lực áp chế cơn giận của mình xuống. Mới hơn mười ngày không gặp anh, mà anh đã dính vào cái nông nỗi hai cô tranh giành một anh? Tiêu Chiến, anh có thể vậy nhỉ, anh cũng thật giỏi!

Lúc này Tiêu Chiến hoàn toàn không biết chính mình đang chuẩn bị hứng chịu phong ba gì, chỉ đang vô cùng hưng phấn căn hộ mới thuê được, xếp đặt, trang trí một vài đồ gia dụng.

Chu Vũ Đồng tì người vào một thùng đồ chuyển phát nhanh to tướng, cố đẩy thế nào cũng không động đậy, phẫn nộ hét lên:

- Vì cái gì vậy trời! Chị vì cái gì vất vả lắm mới có được ngày nghỉ, lại không đi dạo phố mua quần áo, không đi xem điện ảnh, không đi karaoke, lại muốn ở chỗ này giúp em chuyển nhà! Không được, không được…… Chị phải nghỉ ngơi một hồi, tự em xử lý đi, chị không làm nữa!!!

Tiêu Chiến ném cho cô một cái gối ôm, cười nói:

- Chị gái, chị chỉ là giúp em dọn mấy cái chuyển phát nhanh mà thôi, vật dụng to lớn gì đều là do bên bán hàng mang đến rồi giúp chúng ta khiêng vào, chuyển qua chuyển lại cho đúng cũng là tự em làm cả. Chị nói xem, chị rốt cuộc mệt cái gì?

Vừa nói đến cái này, Chu Vũ Đồng liền nhịn không được bạo phát:

- Ê, em có chút lương tâm được không! Em nhìn qua đống chuyển phát nhanh của em đi! Cái này kêu mấy cái sao? Đây là một đống được không? Em rốt cuộc là mua bao nhiêu thứ đồ đạc vô dụng rồi đây? Đã vừa lớn còn vừa nặng!

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, cười nói:

- À, cái đó là khung gỗ cổ phong, em mua một bộ gọi là phiên bản Trung Quốc phố, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ đường phố Trung Quốc thời cổ, cảm thấy rất đẹp, liền mua, chốc nữa ghép hết lại thành một bức lớn, trang trí sẽ rất ấn tượng.

Chu Vũ Đồng trợn tròn mắt:

- Đại ca, ông có bệnh hả? Ông nhãi, nói chị xem, trình độ của em thành chuyên gia cổ phong rồi hả? Có thể thẩm thấu được kiến thức này hả? Còn nữa, em nói xem, cái đống lộn xộn này là gì?

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, nhún nhún vai, nói:

- Ván trượt, giày trượt băng, dụng cụ trang trí moto, thiết bị moto, có việc gì?

- Làm sao vậy? Chị thấy em hình như không phải Tiêu Chiến rồi. Trước đây, đến cả xe đạp mà em còn không biết đi. Giờ lại toàn sử dụng đồ vật giành cho moto? Còn chơi ván trượt? Chị thật không rõ, em mua một đống đồ lạ hoắc này rốt cuộc làm gì?

Tiêu Chiến đùa nghịch ván trượt trong tay, đừng đùa, loại ván trượt này là hàng giới hạn, rất khó mua được. Cười cười nheo mắt nói:

- Hình như em cũng chưa bao giờ nói là em chơi?

Lúc này đến phiên Chu Vũ Đồng cười lớn:

- Hả! Ha ha! Em bảo là bạn gái em chơi cái này? Mẹ ơi, em yêu nữ cường hào kiệt hả?

Tiêu Chiến nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình:

- Người em thích, chị quản được sao?

- Được được được, em thích thế nào đều được, hiện tại chị gần chết khát rồi, em mau đi mua nước đi. Về lại rồi làm tiếp!

Nói xong lại đem gối ôm vừa rồi Tiêu Chiến ném qua, ném trở lại trên tay anh.

Tiêu Chiến cũng đứng dậy, cẩn thận đem ván trượt đặt xuống, đối với Vũ Đồng giơ giơ ngón tay trỏ cảnh cáo nói:

- Em đi mua nước. Đồ đạc nơi này chị làm ơn đừng có động vào. Mọi thứ đợi em về tự an bài.

- Biết rồi, biết rồi! Phiền quá đi mất!

Tiếng đóng cửa vang lên, Chu Vũ Đồng nhanh chóng từ thùng chuyển phát nhanh thượng nhảy qua đống đồ vật lạ lẫm kia, lẩm bẩm:

- Thằng nhóc ngốc, em bảo chị không đụng vào thì chị sẽ ngoan ngoãn không đụng vào à? Em có phải ngốc hay không? Chị cứ chạm vào đấy, xem em có thể thế nào?

Nói liền mò mò xem xem một đống linh kiện, nhìn nửa ngày, xác định bản thân đích xác nhìn cũng không hiểu được đống đồ vật cấu tạo ra sao, dùng để làm gì, đành lựa chọn từ bỏ.

- Trước kia cảm thấy ván trượt cùng lắm là một khối bản ngang cùng bốn cái bánh xe. Sao giờ đột nhiên biến ra nhiều linh kiện lắp ráp lung tung như vậy?

Núi cao sông dàilại nghe tiếng đàn
Trần tình chưa dứt, hoa lau dưới ánh trăng tựa như sương…"

Lúc này chuông điện thoại của Tiêu Chiến chợt vang lên, Chu Vũ Đồng lục tìm một hồi giữa đống đồ lộn xộn, tìm được điện thoại di động của Tiêu Chiến. Bây giờ… nên bắt máy hay là không đây?

Bên này, Vương Nhất Bác vẫn vừa chờ Tiêu Chiến nhận điện thoại, vừa tự trấn an chính mình. Có lẽ nam nhân kia cũng có thể là vóc dáng người giống người, chưa chắc đã là Tiêu Chiến. Có khi là do mình nhạy cảm quá mà nghĩ oan cho Tiêu Chiến. Nếu hai người bởi vì chuyện này mà cãi nhau, có khi Chiến ca sẽ cho rằng, mình không có đủ niềm tin với anh ấy, vậy thật không tốt lành gì.

Nghĩ rồi, liền trực tiếp muốn gọi điện thoại đi, gọi video xem Tiêu Chiến đang làm gì, sau đó hỏi một chút về sự việc trên tờ báo kia. Cậu cũng không phải là kiểu người yêu sẽ vô duyên vô cớ gây sự, chỉ cần Tiêu Chiến chân thành giải thích, nhất định cậu sẽ nghe và tin tưởng.

Vương Nhất Bác vất vả làm công tác tư tưởng cho chính mình, sau khi nhận thấy cảm xúc đã đủ ổn định rồi, thì tiến hành gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

Lần thứ nhất điện thoại…… không có ai nghe máy.

Có thể là nhạc chuông nhỏ, hoặc đang không ở trên người nên không nghe thấy.

Vậy gọi lần thứ hai, thứ ba, một lần nghe không được, vài lần cũng có thể nghe được.

Bên này Chu Vũ Đồng thật sự chịu không nổi tiếng chuông di động của Tiêu Chiến cứ tới tấp vang lên như giật hồn người ta. Xem ra là người gọi rất gấp gáp, đợi một lúc gọi lại cũng không thể đợi được. Tiêu Chiến cũng thật là, chỉ đi mua nước thôi mà đi đến nửa ngày chưa về.

Cuối cùng thật sự không nhịn được, Vũ Đồng đành nhìn qua tên người gọi: Lão Vương.

Tên này nhìn qua là nam, phía trước còn thêm chữ Lão, chắc là đàn ông tuổi khá lớn. Đối với Tiêu Chiến, nếu người gọi là nam, lại lớn tuổi, có thể khẳng định là cấp trên, hoặc đàn anh trong công ty điện thoại. Người gọi lại tỏ ra gấp gáp như vậy. Nói không chừng phía công việc đang thực sự có việc cần. Dám chậm trễ nhận điện thoại của cấp trên thì không tốt lành gì. Hay là cứ nghe máy rồi giúp cậu ấy giải thích một chút đi…"

Chu Vũ Đồng càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Cô chắc chắn cần phải giúp Tiêu Chiến, hắng giọng điều chỉnh rồi bấm nhận điện thoại.

Màn hình kết nối được, lại ngoài dự đoán của cô, nhìn thấy một thanh niên vô cùng trẻ, gương mặt soái khí ưa nhìn, khẳng định là minh tinh. Chu Vũ Đồng kinh ngạc thầm chửi Tiêu Chiến đầu óc có hố, lại đem một thanh niên trẻ, đẹp trai ngời ngời như vậy gọi một chữ Lão. Xong rồi, cô lại cảm thấy chính mình vận khí khá tốt, hôm nay may mắn lại tình cờ được tiếp điện thoại của một soái ca.

Đương nhiên, cô cũng không quên nhiệm vụ tự mình đặt ra, vội cười đối Vương Nhất Bác nói:

“Xin chào, thật ngại quá, Tiêu Chiến đi ra ngoài mua nước vẫn chưa quay lại, một lát sẽ trở về ngay. Nếu không có việc gì hệ trọng, chút nữa tôi sẽ giúp cậu bảo cậu ấy gọi điện lại. Nếu quả thực cần gấp thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu truyền đạt lại."

Màn ảnh bên này Vương Nhất Bác trực tiếp bị đả kích, cảm thấy bản thân như trò cười. Thanh âm này, cậu nếu là không nghe lầm thì chính là giọng của người mà Tiêu Chiến từng nói trước đó là mẹ của bạn? Mẹ trẻ như vậy, nói thì cậu tin sao? A, vậy mà cậu thậm chí còn nghĩ tới cuối tháng đi Bắc Kinh, sẽ mua một vài món đồ, biếu tặng mẹ của bạn Tiêu Chiến, cảm tạ gia đình họ đã giúp đỡ Tiêu Chiến trong lúc mới đến Bắc Kinh. Bây giờ xem ra là không cần nữa rồi. Người cũng không có thật, còn biểu cái gì tâm ý?

Thấy trước màn ảnh, người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, Chu Vũ Đồng cho rằng tín hiệu có thể không tốt, liền hỏi lại vài lần:

"Alo? Cậu nghe được không vậy? Alo? Có chuyện gì sao?”

Vương Nhất Bác cố nén sóng to gió lớn trong lòng, tận lực không lộ bất cứ biểu hiện lạ nào trên mặt, nói: “Ừm, là có chút việc, thực ra cũng không vội, chuyện của chúng tôi tốt nhất gặp mặt rồi nói thì tốt hơn. Tiêu Chiến hiện tại ở đâu? Cô có thể cho tôi xin địa chỉ không?”

Chu vũ đồng không nghi ngờ gì, nghĩ đại khái là Tiêu Chiến ở Bắc Kinh công tác chắc hẳn cũng có chuyện cần, vội đem địa chỉ báo cho cậu, sau đó hỏi: “Thật sự không cần tôi truyền đạt cái gì sao?”

Vương Nhất Bác lắc đầu: “Không cần, có chút việc vẫn là giáp mặt nói mới được, cô cũng không cần nói cho Tiêu Chiến biết tôi gọi điện thoại tới, dù sao tôi cũng sẽ lập tức có việc cần đến Bắc Kinh, khi đó liền phải gặp mặt."

“Như vậy à…. Không báo lại có ổn không vậy?"

“Không có việc gì, đều là chuyện công việc, một lát tôi sẽ đến, không cần nói, làm anh ấy lo lắng."

“Vậy được rồi, chuyện công việc của mọi người tôi nhất định không can thiệp vào."

“Ừm.”

Vương Nhất Bác mỉm cười, ngắt điện thoại, sau đó "RẦM!"

Di động bị cậu thẳng tay ném mạnh vào tường, vỡ vụn. Tiểu Vương vừa lúc vào cửa nhìn thấy một màn này, tim đập chân run, hoảng hồn lui ra phía sau hai bước, theo bản năng sinh tồn còn định bỏ chạy.

- Vào đây ngay lập tức!

Vương Nhất Bác hét mạnh giận dữ. Tiểu Vương chân tay mềm nhũn, nhưng không có biện pháp nào, chỉ có thể ngoan ngoãn vào phòng thay quần áo, đóng cửa, thuận tiện khóa lại. Sếp nổi giận như thế này, tốt nhất đừng có tai bay vạ gió đến người ngoài, nếu không còn không biết xảy ra chuyện gì.

- Lập tức đặt cho tôi vé máy bay, mặc kệ là khoang hạng nhất, khoang doanh nhân, khoang phổ thông, bay đi Bắc Kinh, càng nhanh càng tốt!

- Đi Bắc Kinh? Tiêu lão sư xảy ra chuyện gì không hay sao?

Suy nghĩ đầu tiên của Tiểu Vương chính là Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện, bằng không sắc mặt của Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không khó coi như vậy, cũng sẽ không gấp gáp thành như vậy.

- Xảy ra chuyện? Tiêu Chiến có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ đang vô cùng tiêu dao tự tại!

- Chỉ là…

Tiểu vương muốn nói lại thôi.

- Chuyện gì?

- Lý Vấn Hàn.. à Lý lão sư tới.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, đối với Tiểu Vương nói:

- Đặt hai vé máy bay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro