anh đứng đắng chút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi có kết quả Hạ Tuấn Lâm liền bắt đầu công cuộc rèn luyện thể hình cực kỳ. Vì phòng ngừa cậu lười biến, Tiêu Nhân đã kêu Đoan Ngọ đi cùng cậu. Đương nhiên,nói là đi theo làm bạn tập, nhưng kỳ thật chính là coi chừng cậu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn cơm trưa chỉ có canh với ức gà, có chút buồn bực: “Không lẽ không thể cho tôi thêm chút muối sao?”

Đoan Ngọ ở đối diện cậu đang ăn cơm thịt nướng, liền nói: “Anh à, anh phải biết, đạo diễn chỉ thị anh rèn luyện cơ bắp, không thể làm anh tăng thêm mỡ được.”

Hạ Tuấn Lâm buồn bực ăn ức gà, cậu liếc mắt nhìn cơm thịt nướng đối diện: “Cho nên cậu ở trước mặt tôi ăn cái này?”

“Anh thật không hiểu rồi.” Đoan Ngọ cười hì hì: “Đây là làm cho anh đỡ thèm, bây giờ anh ngửi mùi , sau đó ăn ức gà thịt sẽ như đang ăn thịt nướng.”

“……”

Tôi mẹ nó cảm ơn cậu à.

Đối với chuyện ăn cơm không phải là quá mức khó khăn, mà việc làm Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thống khổ nhất chính là kế hoạch tập thể hình.

huấn luyện viên tập thể hình huấn luyện cậu 360 độ không góc chết. Từ buổi sáng đến buổi tối, luyện đến hai chân run rẩy, tới không đi được mọi vừa lòng.

Kiên trì bảy ngày, Hạ Tuấn Lâm đối diện với chiếc gương to, cuối cùng cũng thấy được chút cơ bụng như ẩn như hiện, thiếu chút nữa vui mừng mà khóc lên.

Đoan Ngọ cảm thán: “ đúng là không dễ dàng mà, Hạ ca, vì khối cơ bụng không dễ có này, Chị Nhân đề nghị anh từ nay về sau duy trì thực đơn này, anh thấy sao?”

Hạ Tuấn Lâm ôm hận cắn miếng thịt bò, cứ như cậu đang ăn cậu ta: “ còn như thế nào nữa.”

Cứ rèn luyện như vậy gần hai tháng, rốt cuộc cũng tiến vào đoàn phim.

Nói là quay phim, nhưng đoàn phim quay chụp cũng không đi theo tuyến thời gian của kịch bản, căn bản là quay xong sẽ vào hậu kì chỉnh sửa sau.

lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm vào đoàn nên không có lều nghỉ, mà chỉ nghĩ ngơi ở ngoài trời.

Tiểu trợ lý Đoan Ngọ ôm một bao đồ, giải thích: “Nghe nói lúc trước tính sẽ quay cảnh ngoài trời sau, nhưng bởi vì nơi này gần bị khai phá, cho nên đạo diễn quyết định quay cảnh ngoài trời trước.”

Hạ Tuấn Lâm cũng chỉ có thể làm theo: “ cũng không còn biện pháp nào.”

" Ừ, vốn dĩ đạo diễn nói quay đoạn anh giết ch·ết Vương gia trước, sau đó lại sợ anh với Nghiêm ảnh đế không có cảm tình sẽ không diễn tốt được, cho nên nói mấy ngày này quay cảnh anh với Vương gia đi săn để vung đắp tình cảm, chờ đến cuối cùng mới quay đoạn cao trào kia.”

Hạ Tuấn Lâm cũng thở phào: “Như vậy cũng tốt.”

Nếu thật sự vừa vào liền bắt cậu quay cảnh giết Nghiêm Hạo Tường, chính cậu cũng không thể xác định là mình có thể diễn được hay không, chứ đừng nói là đạo diễn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc đã đến nơi quay phim. Bởi vì đoàn phim muốn ở chỗ này quay vài cảnh, cho nên cũng dựng lều tại chỗ này, nhóm nhân viên công tác đi ngang qua, tay cầm đủ các loại đạo cụ.

Tổng giám chế thấy cậu tới, đi lên đón: “Hạ lão sư mới tới à?”

Hạ Tuấn Lâm khách khí cười: “ chào Tổng giám Chế.”

“Chào cậu chào cậu.” Tổng Giám Chế có hơi béo, thoạt nhìn rất hòa thuận, hắn ta sờ sờ đầu: “ Hạ lão sư à, lần quay ngoại cảnh này nhất thời gấp gáp còn chưa chuẩn bị gì, cho nên lều chỉ mới vừa đựng mấy cái, không có chuẩn bị đầy đủ……”

Hạ Tuấn Lâm nháy mắt đã hiểu, cậu tự giác nói: “Không sao, tôi ngồi bên ngoài cũng được, ngài cứ làm việc trước đi.”

“ Được.” Tổng Giám Chế lên tiếng, xếp chỗ cho Hạ Tuấn Lâm tạm thời rồi rời đi.

Nhân viên đi theo hắn ta nói: “Tổng Giám Chế, chúng ta rõ ràng……”

Không phải là không chuẩn bị tốt, là căn bản không cho Hạ Tuấn Lâm nghỉ ngơi trong lều .

Tổng Giám Chế xua xua tay: “Không cần phải quan tâm diễn viên nhỏ đó.  lều để Tường ca nghỉ ngơi nhất định phải chuẩn bị tốt, còn có đạo diễn Quách và phó đạo đều phải chuẩn bị cho tốt. Cái tên Hạ Tuấn Lâm đó, cậu ta có địa vị gì mà đòi nghỉ ngơi trong lều chứ, chúng ta nói như vậy là cho cậu ta mặt mũi rồi, cậu ta nếu còn không biết điều mới là không biết xấu hổ. Còn nữa, khoảng thời gian trước cậu ta cọ nhiệt Nghiêm ảnh đế, người trong giới đều biết lần đó Hạ Tuấn Lâm tuyệt đối đã đắc tội với Nghiêm ảnh đế, nếu chúng ta đối tốt với Hạ Tuấn Lâm, chẳng phải Nghiêm ảnh đế sẽ bất mãn với chúng ta sao?”

Nhân vật lúc này mới phản ứng lại, hắn tán thành một tiếng: “Lợi hại, vẫn là Tổng Giám Chế ngài suy nghĩ chu đáo a.”

Tổng Giám Chế ha ha cười, vỗ vỗ vai người kia: “Thứ cậu cần học còn nhiều lắm.”

Trên núi lúc này là mùa hè. động vật lớn không nhiều lắm, nhưng lại có rất nhiều muỗi nhiều, tuy rằng đoàn phim để hương diệt côn trùng khắp nơi, nhưng hiệu quả lại không tốt lắm.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên ghế nhỏ, bị cắn đến khó chịu. thể chất của cậu cực kỳ khu hút côn trùng, chỉ có thể dùng xịt muỗi xịt, một bên cầm kịch bản quạt tới quạt lui.

Đường lên núi bên kia có tiếng động, là nhóm cuối cùng lên, nhóm nhân viên đang bận rộn thấy người đến thì dừng chân tới chào hỏi:

“Chào đạo diễn, chào Tường ca .”

“Tường ca.”

“chào Tường ca.”

Âm thanh chào hỏi càng ngày càng gần, Hạ Tuấn Lâm buông kịch bản trong tay xuống, về tình về lý cậu phải chào hỏi đạo diễn với tiền bối.

Đạo diễn Quách Uy dừng trước mặt cậu: “Tiểu Hạ, hiệu quả tập thể hình của cậu thật không tồi nha, cả người nhìn rắn chắc hơn rất nhiều.”

Mặt trời trên núi lúc này vừa lên cao, Hạ Tuấn Lâm mặc áo sơ mi trắng cùng quần thể thao, sạch sẽ mà nhanh nhẹn. Bởi vì tập thể hình cho nên đường cong thân thể càng cân xứng, ánh mặt trời dừng trên vai cậu, da thịt trắng nõn càng có vẻ thông thấu. Vẻ ngoài cậu là thuộc top người dễ nhớ, mắt đơn phượng, mũi cao, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, thoạt nhìn rất thư thái.

Hạ Tuấn Lâm khiêm tốn nói: “ đạo diễn Quách quá khen rồi, nhìn ngài càng khí phách hăng hái hơn so với hơn trước đó……”

cậu vội đáp lời, nhanh chóng từ trên ghế đứng lên. Kết quả bởi vì đứng quá nhanh, máu truyền lên não, trước mắt liền tối sầm, cộng thêm mấy ngày này huấn luyện cực lực, chân cũng mềm nhũng.

trong nháy mắt, tưởng rằng bi kịch sắp xảy ra. thân thể Hạ Tuấn Lâm mất đi cân bằng, mắt thấy bởi vì chân mất lực mà phải quỳ trên mặt đất .

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc có một đôi tay duỗi ra đỡ cậu, giọng nói Nghiêm Hạo Tường mang theo sự trêu chọc: “Khách khí như vậy sao, vừa mới gặp mà cậu đã hành lễ rồi?”

Hạ Tuấn Lâm sửng sốt, lắc lắc đầu, từ trên người Nghiêm Hạo Tường đứng lên, ngượng ngùng: “Cảm ơn.”

Đạo diễn Quách ở một bên cười: “ Hạ lão sư có sao không?”

“ Không sao không sao .” Hạ Tuấn Lâm khá hơn nhiều, cậu nói: “ Xấu hổ quá, vừa mới gặp đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

ánh mắt Nghiêm Hạo Tường như vô tình hay cố ý xẹt qua chân cậu: “ Hạ lão sư phải thật bảo trọng thân thể. nếu cậu chào tôi vài lần như vậy, không biết còn tưởng rằng cậu muốn chúng tôi giảm thọ đó.”

khóe miệng Hạ Tuấn Lâm giựt giựt

Đạo diễn Quách nghe vậy cười ha ha. Trước kia sao lại không biết Nghiêm Hạo Tường còn có thể nói chuyện như vậy chứ, những lần hợp tác lúc trước, đối nhân sử thế với người khác toàn dùng dáng vẻ nho nhã lễ độ.

Cười xong Đạo diễn Quách nói: “Hạ lão sư cậu chuẩn bị một chút đi, chút nữa chúng ta nói về cảnh quay này, đối diễn trước.”

Hạ Tuấn Lâm nhanh nhạy đáp lời, lại hỏi: “Đạo diễn, chúng ta đối diễn ở chỗ nào?”

Đạo diễn Quách cũng hiểu tình huống, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm ngồi ở chỗ này, sao lại không rõ Tổng Giám Chế đang làm việc gì chứ. Loại tình huống này kêu diễn viên đi đến phòng nghỉ của lão là nhất thỏa đáng nhất, lão nói: “Một lát đến lều của tôi đi, hai người đi trang điểm thay trang phục đi.”

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu.

hiện tại cậu cũng không có phòng thay quần áo riêng, cho nên chỉ có thể đi đến phòng thay đồ tập thể của diễn viên. Vốn dĩ Quan Chí Văn là nhân vật tuy rằng không tính là lớn, nhưng cũng xem như nửa diễn viên chính, ai biết được hiện tại lại lưu lạc đến phòng thay đồ tập thể của diễn viên quần chúng chứ.

Mấy diễn viên quần chúng nhìn Hạ Tuấn Lâm đi lại đây, ánh mắt ai cũng rất quái dị, bắt đầu nói thầm:

“Còn tưởng rằng Hạ Tuấn Lâm leo lên ảnh đế là một bước lên trời, kết quả cũng như vậy thôi.”

“ nhìn cậu ta như vậy, nói không chừng là dùng quy tắc vào đoàn.”

“Cậu ta lớn lên là dạng tiểu bạch kiểm, Nghiêm ảnh đế khẳng định chướng mắt cậu ta.”

Đoan Ngọ ở bên kia nghe thấy, có chút bất bình: “Hạ ca, em cảm thấy trong đoàn phim có quá nhiều người hèn hạ.”

“Suỵt .” Hạ Tuấn Lâm kêu cậu ta im lặng: “ cậu đừng quên, tôi vốn dĩ không có địa vị cũng không có danh tiếng, có thể vào đoàn đã là may mắn rồi. Người ta nói gì thì là việc của người ta, chúng ta không cần quan tâm. lời lúc nãy sau này đừng nói nữa, lỡ như truyền tới tai đạo diễn, đối với chúng ta trăm hại không có lợi.”

Đoan Ngọ vội vàng câm mồm.

Hạ Tuấn Lâm cười: “ Tôi biết cậu bất bình thay tôi, yên tâm đi, tôi căn bản không thèm để ý.”

Đoan Ngọ cảm động, cậu ta cảm thấy Hạ Tuấn Lâm sống rất thanh tỉnh. Trước kia cậu ta cảm thấy đi theo cậu là thiệt thòi, nhưng hiện tại cảm thấy lúc đó mình đúng là hàm hồ.

Sau khi thay trang phục xong, Hạ Tuấn Lâm đi đến lều của đạo diễn, Nghiêm Hạo Tường đã tới trước. Chuyên viên trang điểm đang tạo hình cho hắn, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm tới, chuyên viên trang điểm cười cười: “ Hạ lão sư chờ một lát, tôi sẽ làm cho cậu ngay.”

Hạ Tuấn Lâm nói: “Tôi không vội, ngài cứ từ từ.”

Chuyên viên trang điểm cười cười, tiếp tục việc trong tay.

Đạo diễn thấy hai người bọn họ đã tới, liền cầm kịch bản ngồi xuống. Đừng nhìn ngày thường đạo diễn luôn cười hì hì, nhưng một khi đề cập đến công việc thì hơi thở quanh thân đều trở nên nghiêm túc.

Đạo diễn Quách nói: “ Một lát nữa, cảnh hai người sẽ diễn. Chính là lúc cửu Vương gia mang Quan Chí Văn ra ngoài đi săn, sau đó gặp dã thú. Quan Chí Văn vì bảo vệ Vương gia mà b·ị th·ương, Cửu Vương gia tự mình sử lý  miệng v·ết th·ương cho Quan Chí Văn sau đó hôn mê b·ất t·ỉnh.”

Hạ Tuấn Lâm nhớ lại cốt truyện, gật gật đầu: “ Đã biết.”

Đạo diễn Quách cầm kịch bản, cường điệu giảng: “Hạ Tuấn Lâm, cảnh này của cậu có mấy chỗ rất quan trọng. Đầu tiên, là cậu hận không thể khiến Vương gia ch·ết trong tay dã thú, nhưng khi nhìn thấy Cửu Vương gia tình nguyện chữa thương cho mình mà bất tỉnh, cậu vốn định mượn cơ hội này gi·ết hắn, cuối cùng khi dao dừng trên cổ hắn, cậu lại hôn hắn. Đây là quá trình chuyển biến tâm lý kì diệu, cậu đã hiểu chưa?”

Hạ Tuấn Lâm tiêu hóa một chút: “Vừa hận vừa yêu?”

Đạo diễn Quách vỗ tay: “Đúng vậy, chính là như vậy.”

“…… tôi sẽ cố gắng.” Hạ Tuấn Lâm cũng chỉ có thể căng da đầu diễn.

Đạo diễn Quách giản cho cậu xong lúc này lại nhìn Nghiêm Hạo Tường đang chơi di động nói: “Còn cậu nữa, lần này tiết chế một chút, đừng áp bức quá, lần trước khiến người ta khóc luôn đó.”

Nghiêm Hạo Tường ở một bên nhìn kịch bản đến chán đến chê, nghe vậy cười nhạo: “A,  lời nói này của anh, người biết chuyện thì nghỉ tôi diễn lấn át, người không biết còn tưởng tôi áp bức cậu ta đó.”

Hạ Tuấn Lâm: “……”

Anh đứng đắn một chút đi, tôi sợ lắm đó.

-

Cho xin ít cảm nghĩ đê

đã beta

👍 nào 👍 nào

follow me🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro