Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường giật mình thức dậy, bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng.

Đây là thói quen của Nghiêm Hạo Tường, lúc nhỏ bố mẹ đi làm rất sớm, khi cậu thức dậy, chỉ có thể ăn sáng một mình, vú nuôi nói với cậu, nếu muốn cùng bố mẹ ăn sáng, thì đặt đồng hồ dậy sớm một chút.

Thế là từ dạo ấy, người làm trong nhà ngày nào cũng đều sẽ thấy cậu chủ nhỏ mở cửa sổ lúc gà chưa gáy, vẫy tay chào mọi người và cũng kể từ hôm đó, bàn ăn lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười vào buổi sáng, mẹ sẽ hôn chào tạm biệt cậu đi học, bố sẽ nhường cho cậu phần nước ép táo cuối cùng.

Nhưng khi Nghiêm Hạo Tường lớn lên, những thứ vui vẻ như vậy dần dần biến mất, bỗng nhiên có những ngày dù nó có dậy sớm đến mấy, thì bàn ăn cũng sẽ chỉ có mính cậu,  những câu chuyện trên bàn ăn chuyển từ ngày hôm qua đi học có vui không thành hôm qua bài kiểm tra thế nào, học kì này thành tích có tốt không, buổi luyện thi dương cầm luyện đến đâu rồi...

Lần nào Nghiêm Hạo Tường chỉ đáp vỏn vẹn câu vẫn ổn.

"Hôm nay lại dậy sớm nữa sao?" - Vú nuôi gõ cửa phòng cậu.

"Vâng, vú đừng vào, con đang thay quần áo."

Kì nghỉ lễ dài một tuần đã kết thúc rồi, Nghiêm Hạo Tường lấy trong tủ ra bộ đồng phục được là hẳn hoi, cùng với đôi giày da đồng bộ.

"Sáng nay con muốn ăn gì, để vú kêu bếp chuẩn bị cho con, vẫn còn sớm mà." - Vú nuôi vẫn chờ cậu ở bên ngoài.

"Súp thịt bò đi ạ." - Cậu đáp gọn lỏn, cảm giác cũng chẳng quan tâm lắm đến câu hỏi kia.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ mình đã lớn rồi nên chuyện ăn uống cũng chẳng quan trọng gì mấy, ăn gì cũng được, no bụng là được rồi, trước giờ cũng chưa từng vòi vĩnh món ngon vật lạ gì.

Cài xong cái nút áo cuối cùng, cậu lấy cặp xách treo trên giá, cẩn thận xếp lại mền gối trước khi ra khỏi cửa.

Nghiêm Hạo Tường đi qua khỏi đoạn hành lang dài, nhà của cậu rất rộng, lúc nhỏ người làm trong nhà đều gọi cậu là hoàng tử nhỏ, Hạo Tường lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ hay cười, gặp ai cũng đều vui vẻ vẫy tay, ai cũng đều thích nụ cười của cậu.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường của hiện tại, đã quên mất cách để có thể cười như lúc xưa. Cũng kể từ khi cậu lớn lên, chẳng còn ai có thể nhìn thấy đứa trẻ dương quang ấy nữa.

"Hôm nay vẫn không thể ăn cùng bố mẹ.." - Nghiêm Hạo Tường nhìn bàn ăn ngập tràn hương vị, nhưng chỗ ngồi thì trống rỗng, lạnh lẽo đến mơ hồ, buột miệng thốt ra vài câu than thở.

"Ông bà chủ đã đi từ sớm rồi thưa cậu." - Cô giúp việc đứng bên cạnh cậu từ lúc nào, rót sữa vào đầy ly cho cậu.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu.

Hơi nóng từ bát súp bốc lên, mang hương thơm va vào nơi khứu giác nhạy cảm, kích thích bao tử đã nhịn đói từ bữa tối hôm qua của cậu, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng múc một muỗng đầy, thổi vài cái rồi cho vào miệng.

Sau khi cho muỗng cuối cùng vào miệng, Nghiêm Hạo Tường nhìn đồng hồ, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

"Vú ơi, con đi học đây ạ." - Hạo Tường gọi lớn, rồi vội vàng chạy ra cửa. 

"Thằng bé có uống hết sữa không?" - Vú nuôi hỏi cô giúp việc khi cô dọn dẹp bàn ăn.

Cô giúp việc lắc đầu, ly sữa lúc nãy cô rót vẫn còn đầy. 

"Ngày mai không cần rót sữa cho thằng bé đâu, đổi thành nước trái cây đi." 

"Vâng."

Vú nuôi lắc đầu, hôm nay Hạo Tường chỉ ăn một chén súp, mì còn không thèm động đũa, từ ngày bố mẹ không ăn sáng cùng nhau nữa, thằng bé cũng mất luôn cảm giác ăn uống. 

Nghiêm Hạo Tường bước xuống xe, ở phía cổng trường, Lưu Diệu Văn đang đứng đợi cậu, xung quanh nó không lúc nào là không có mấy đứa con gái vây quanh, còn nó ở thì ở giữa, đang bịa ra một câu chuyện cười nhạt nhẽo hết mức chịu đựng, nhưng mấy đứa con gái vẫn cứ cười khúc khích. 

"Diệu Văn." - Nghiêm Hạo Tường gọi lớn, rồi cậu lập tức hối hận với điều mình vừa làm.

Đám con gái quay đầu lại, ánh mắt như phát sáng lao thẳng về phía cậu, Lưu Diệu Văn đứng bên kia cười ngặt nghẽo.

"Hạo Tường hôm nay cũng thật đẹp trai nha."

"Nghe nói bài kiểm tra hôm qua cậu được điểm cao lắm, chỉ mình học với."

"Hạo Tường, hôm nay có trận bóng rổ, cậu có ra sân không."

Nghiêm Hạo Tường kẹt giữa vòng xoay đám đông ngày càng lớn, cậu tiến một bước bọn họ đẩy cậu lùi hai bước. 

Diệu Văn đứng bên ngoài vòng xoay, ăn hết một cây xúc xích lớn, sau đó lợi dụng khoảng trống lách vào giữ đám đông, thành công nắm lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường mà chạy. 

Cả hai chạy về phía nhà vệ sinh nam, còn mười lăm phút nữa sẽ vào học, hai đứa sẽ ở trong này chờ tiếng chuông hiệu vào lớp. Nghiêm Hạo Tường thở hổn hển cởi balo đặt lên bồn rửa tay, Diệu Văn cũng mồ hôi rịn hết cả một vùng trán, làm nó phải vuốt tóc qua một bên. 

"Làm bài tập chưa?" - Diệu Văn hỏi.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, lôi ra một xấp bài tập nâng cao thầy giao cho cậu, xấp giấy dày cộm, Diệu Văn nhìn mà muốn bỏ chạy. Nhưng không may thay, Diệu Văn cũng có một xấp.

"Bài khó như vậy cũng làm được, ai chỉ mày?" - Diệu Văn cầm một đề toán gần tay nó nhất, đúng ngay cái bài mà nó bí lù từ hôm kia tới giờ vẫn chưa giải được. 

"À, bài đó, ừm... ờ thì...Tống Á Hiên chỉ cho tao." - Nghiêm Hạo Tường dùng tông giọng thấp nhất để thốt ra cái tên đó như hẳn đó là điều tối kỵ.

"Anh ta chỉ cho mày? Tại sao?" - Lưu Diệu Văn đáp lại bằng giọng khó chịu.

"Thì Tống Á Hiên có mở nhóm học kèm, mày cũng biết rồi đó, anh ta..ờ thì... học giỏi đứng nhất trường, thành tích các môn phải gọi là xuất sắc, lớp học kèm đông, tài liệu ôn thi rất dễ hiểu nữa, sắp thi rồi, đi ôn một chút cũng không tệ, với lại..." 

"Với lại..?"

"Anh ta là anh họ của tao mà." 

Lưu Diệu Văn há hốc mồm, chơi với Nghiêm Hạo Tường từ nhỏ, vậy mà giờ nó mới biết cái điều kinh khủng này. 

"Hôm qua tao mới biết, dù là họ hàng nhưng lại rất xa, nên nếu hôm qua bố không nói, tao thật sự không thể nào nghĩ ra." 

Lưu Diệu Văn mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng tiếng chuông hiệu vang lên. 

Nó đành ngậm miệng lại, bước theo Nghiêm Hạo Tường vào lớp. 

Cậu cùng Lưu Diệu Văn ngồi trong lớp được gần nửa tiết học, phó chủ tịch hội học sinh liền gọi cả hai lên văn phòng họp gấp. 

Nghiêm Hạo Tường với Lưu Diệu Văn là thành viên của hội học sinh từ năm hai, đến tận năm nay, khi chủ tịch hội học sinh tốt nghiệp, cả hội học sinh quyết định bỏ phiếu kín bầu cho chủ tịch mới, trong cái khoảnh khắc Lưu Diệu Văn tưởng chừng như đã định đứng lên vỗ tay chúc mừng Nghiêm Hạo Tường nhậm chức, thì thư ký của hội đọc lên tên của nó khiến nó không kịp phản ứng gì. Và Nghiêm Hạo Tượng thay thế thư ký đã tốt nghiệp, làm thư ký của hội học sinh. 

Nghiêm Hạo Tường nghĩ giao cho Lưu Diệu Văn một trọng trách quan trọng như vậy là điều tốt nhất mà hội từng làm. Ai trong trường cũng biết Lưu Diệu Văn là đứa ưa phá phách nghịch ngợm, nội quy của hội nếu bị bắt lên phòng giám thi quá ba lần thì bị đuổi khỏi hội, vậy là Lưu Diêu Văn quậy đủ hai lần, còn lần thứ ba nó cố luồn lách để không bị bắt, Nghiêm Hạo Tường cũng chưa từng hỏi nó về bí quyết này, cho dù bản thân cậu cũng tò mò muốn biết. 

"Hôm nay phải duyệt cho xong đống đơn cho học sinh mới nhận phù hiệu đó nha thư ký." - Phó Chủ Tịch nói bằng cái giọng như thể nó đang gấp rút lắm. 

"Biết rồi." - Nghiêm Hạo Tường nhìn xấp đơn dày bằng hai cuốn sách lớn, khóc không thành tiếng. 

"Biết vậy tao không vô hội rồi, mệt muốn chết." - Lưu Diệu Văn vừa ngáp vừa đóng mộc vô trong mấy cái đơn mà Nghiêm Hạo Tường vừa mới ký tên xong.  

"Ráng đi mày, còn cỡ gần trăm tờ nữa thôi à." ' Nghiêm Hạo Tường lật lật xấp đơn, nhẩm nhẩm đếm. 

Lưu Diệu Văn nằm dài trên bàn, đầu gục xuống hai tay đang khoanh tròn thành gối, ngáp một cái rõ dài. 

"Cũng may, trốn được tiết lịch sử." 

"Nhưng sẽ lố qua cả tiết toán, tao không muốn bỏ lỡ tiết toán nên mày mau mau cái tay lên đi." 

"Thôi đi, kêu anh họ ôn giúp mày, hôm qua thức khuya đến tận ba giờ sáng mà bài tập chỉ mới qua một nửa, tao chỉ mong thi lẹ lẹ lên qua được ải này thì coi như chuyến du lịch gia đình nằm ngay trước mắt." - Lưu Diệu Văn chống tay lên cằm mơ mộng. 

Nghiêm Hạo Tường lắc lắc đầu, tuy hối Diệu Văn là thế, nhưng cậu nhìn xấp đơn cũng biết cả hai sẽ mất cả ngày mới xong được hết đống này. Không chỉ có đơn của học sinh mới chuyển vào từ học kì này mà còn đơn của các học sinh khóa dưới vừa mới thi vào trường, trường này có quy định học sinh phải đeo huy hiệu lẫn phù hiệu mang tên của mình lên áo khoác đồng phục, huy hiệu thì được phát khi mua đồng phục nhưng phù hiệu in tên thì phải viết đơn đăng ký. Và đâu đó bên phải cái bàn dài trong văn phòng hội học sinh, vẫn còn một xấp đơn xin phép được vào câu lạc bộ vừa mới in, chờ chủ tịch hội học sinh ký tên. 

"Mày ký xong xấp đơn xin gia nhập câu lạc bộ chưa?" - Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Lưu Diệu Văn ngó qua, lắc đầu. 

"Cuối tuần này là phải phát cho tụi năm hai rồi, câu lạc bộ âm nhạc của mình sao ít người tham gia quá, mày coi khuyến khích thêm đi." 

Lưu Diệu Văn gật đầu, Nghiêm Hạo Tường không biết nó có nghe cậu nói không nữa, khi mà cách một chồng giấy nhưng cậu vẫn thấy được mắt Lưu Diệu Văn lim dim như đang ngủ. 

Nghiêm Hạo Tường thở dài, quay lại với tờ đơn mới nhất, đập vào mắt cậu là khuôn mặt quen thuộc trên cái ảnh thẻ nhỏ xíu, cùng cái tên cũng không xa lạ. 

'Hạ Tuấn Lâm, học sinh năm hai, lớp 4.' 

Nghiêm Hạo Tường đọc thật kỹ tờ đơn, và đó cũng là tờ đơn cậu đọc kỹ nhất từ nãy đến giờ.  










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro