04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu nhẹ qua cửa sổ, soi sáng căn phòng của Nghiêm Hạo Tường. Không khí mát mẻ của buổi sớm cùng tiếng chim hót bên ngoài tạo ra một cảm giác bình yên đối lập với sự mệt mỏi và bồn chồn trong lòng Hạo Tường sau một đêm ngủ không ngon giấc.
Nghiêm Hạo Tường chậm rãi mở mắt. Đầu óc hắn vẫn còn nặng nề với những suy nghĩ và căng thẳng từ tối hôm trước. Hắn ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối, rồi đưa tay xoa xoa thái dương, cảm giác nhức đầu nhẹ.

[Dù không muốn thừa nhận, nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng tò mò về người mẹ kế mới của mình và cả cậu em trai chưa từng gặp mặt. Hắn cảm thấy cần phải ở lại để quan sát và thăm dò, xem họ thực sự là người như thế nào. Vả lại việc ở lại gia trang cũng cho phép anh giữ được sự cảnh giác, không để những người xa lạ này nắm bắt được suy nghĩ và hành động của mình.]

Vẫn trong bộ đồ ngủ, Hạo Tường tiến tới cửa phòng và mở ra, định đi xuống nhà bếp để uống một tách cà phê cho tỉnh táo. Nhưng ngay lúc hắn vừa mở cửa, hắn bắt gặp Hạ Tuấn Lâm đang đứng ngay trước mặt. Hạ Tuấn Lâm rõ ràng cũng không ngờ sẽ gặp Nghiêm Hạo Tường ở đây, cậu hơi giật mình, đôi mắt to tròn mở lớn. Một giây ngắn ngủi, cả hai đứng im lặng nhìn nhau, không ai nói lời nào. Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng cố giấu đi sự ngượng ngùng bằng một nụ cười nhẹ. "Chào buổi sáng," cậu nói với giọng điệu cố gắng thật thân thiện, dù vẫn còn chút ngượng ngùng.
Nghiêm Hạo Tường vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu qua người trước mặt. "Sao lại đứng đây?" hắn hỏi, giọng điệu khô khan và có phần thiếu kiên nhẫn.
    " Vừa mở cửa, liền gặp anh" cậu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù cảm giác còn ngái ngủ.

Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đứng ở hành lang hắn chợt nhận ra rằng phòng của cậu nằm đối diện phòng của mình. Hắn dừng lại, ánh mắt của hắn lướt từ cửa phòng Tuấn Lâm sang cửa phòng của mình. "Cậu ở phòng đối diện phòng tôi sao?" hắn hỏi, giọng điệu có chút bất ngờ cùng với chứng cau có khi rời giường nhìn giống tra hỏi buộc tội người ta. Cậu nhìn Hạo Tường, rồi ngập ngừng vài giây, khẽ cười nhẹ để xua đi không khí căng thẳng.
    "Vâng... là phòng đối diện phòng anh,"

Hạo Tường nhíu mày sâu hơn, tỏ vẻ khó chịu. "Sao lại ở gần như vậy chứ "

Tuấn Lâm cười nhạt, cảm thấy áp lực nhưng cố giữ bình tĩnh. "Có lẽ... là sắp xếp của bác quản gia," cậu đáp, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Hạo Tường để không bị lấn át bởi thái độ của hắn. "Em cũng không ngờ phòng mình lại ở gần như vậy."

"Thật là phiền phức," Hạo Tường lẩm bẩm, rồi thở dài, giọng dịu lại một chút nhưng vẫn rõ sự bực dọc. "Chúng ta đừng phiền đến nhau được chứ?"
Tuấn Lâm gật đầu, giọng nhỏ nhẹ. "Em sẽ cố gắng," cậu nói, có chút lúng túng nhưng chân thành. "Em không muốn làm phiền anh.
Nghiêm Hạo Tường im lặng một lúc, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm  Hạ Tuấn Lâm, như thể đang đánh giá cậu. "Tốt," hắn chỉ nói một từ, rồi quay đi, nhưng vẫn còn vương vấn một chút bực bội trong ánh mắt.
Hạ Tuấn Lâm đứng yên, nhìn theo bóng lưng Hạo Tường khi hắn rời đi. Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn. Cậu tự hỏi liệu  khi nào mới có thể hòa hợp với người anh này.
Nghiêm Hạo Tường bước đi với bước chân nhanh và mạnh, đôi lông mày của hắn vẫn nhíu lại đầy khó chịu. Hắn di chuyển qua hành lang dài, xuống cầu thang chính dẫn ra khu vực phòng khách.
   Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào những bức tường trắng ngà, tạo ra một không khí sáng sủa nhưng yên tĩnh lạ thường. Không khí buổi sáng trong lành nhưng lại càng khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn không thể tránh khỏi cảm giác bất an khi nghĩ về sự hiện diện của Tuấn Lâm trong ngôi nhà này. Một người giúp việc trong nhà đang dọn dẹp ở phòng khách ngước lên nhìn khi thấy Hạo Tường xuất hiện. "Thiếu Gia , chào buổi sáng," người giúp việc cúi đầu chào hắn một cách kính cẩn.
"Ừ," Hạo Tường trả lời cụt lủn, không có hứng thú để nói thêm, rồi tiếp tục đi vào phòng ăn. Bước vào phòng ăn, Hạo Tường nhìn thấy bàn ăn đã được bày sẵn với một bữa sáng đầy đủ và tinh tế. Mùi bánh mì nướng và cà phê thơm phức thoảng trong không gian, nhưng hắn dường như không mấy quan tâm. Hắn kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn đăm đăm ra cửa sổ lớn đối diện .Hắn cầm lấy tách cà phê nhưng không uống, chỉ xoay nhẹ trong tay, mắt vẫn nhìn xa xăm. Hình ảnh của Hạ Tuấn Lâm lại hiện lên trong tâm trí hắn — vẻ mặt ngây thơ không chút phòng bị . Dáng vẻ hắn ghét nhất .Hắn cảm thấy có một chút bực bội vì bản thân đã để tâm quá nhiều tới người 'em trai' này.
Hạo Tường bước vào phòng ăn. Nghiêm Đình Vũ và Hạ phu nhân quay đầu nhìn hắn. Hạ phu nhân — với nét mặt hiền hòa, mái tóc đen dài gọn gàng và nụ cười ấm áp, có nét gì đó rất giống với mẹ ruột của  Nghiêm Hạo Tường, khiến hắn ngẩn người trong giây lát. Bà đứng dậy, cúi đầu chào nhẹ nhàng.
"Chào con, Hạo Tường," Hạ phu nhân nói với nụ cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên sự thân thiện. Hắn thoáng qua một tia ngạc nhiên và dè chừng. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đáp lại bằng giọng điệu vô cảm: "Chào... bà." Từ "bà" được nhấn mạnh như một sự xa cách rõ rệt.
 Nghiêm Đình Vũ nhíu mày trước cách cư xử của con trai. "Hạo Tường, con không thể lịch sự hơn một chút sao? Hạ phu nhân người ta đang cố gắng để làm quen với con," ông nói, giọng không hài lòng.
Hạo Tường cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi Hạ phu nhân. "Con nghĩ bà ấy có đủ kiên nhẫn để chịu đựng sự thô lỗ của con. Phải không, Hạ phu nhân?" hắn nói, giọng điệu mỉa mai, pha chút tức giận.
Hạ phu nhân vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không tỏ ra bất ngờ trước phản ứng của Hạo Tường. "Dì  hiểu... con cần thời gian để chấp nhận sự thay đổi này," bà đáp, giọng điệu chân thành nhưng không kém phần kiên định. Nghiêm Đình Vũ thở dài, ánh mắt ông đầy sự thất vọng. "Nghiêm Hạo Tường, con cần phải học cách chấp nhận thực tế. Đây là gia đình của con, và chúng ta cần học cách sống cùng nhau," ông nói với giọng nghiêm khắc hơn.
    Hạo Tường đứng thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn vào cha mình. "Gia đình?" hắn bật cười  . "Cha đã bao giờ coi tôi là gia đình chưa? Hay chỉ là một sự tồn tại phiền phức trong cuộc đời cha?"Hạ phu nhân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ thái độ ôn hòa. "Hạo Tường, chúng ta có thể không phải là gia đình từ đầu, nhưng chúng ta có thể học cách trở thành một gia đình," bà nói, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Hạo Tường lặng người một lúc trước khi cười khẩy, bước về phía cửa ra vào. "Con ăn đủ rồi" hắn nói mà không chờ đợi lời đáp của ai, rồi rời khỏi phòng ăn, cảm giác bực bội càng ngày càng tăng lên.
Nghiêm Hạo Tường bước nhanh ra khu vườn phía sau, nơi mà hắn có thể tìm kiếm chút không khí trong lành. Hắn đứng đó một lúc, nhìn những cành cây đung đưa nhẹ trong gió, lòng ngổn ngang với những cảm xúc hỗn độn — tức giận, đau lòng, và một chút hoang mang trước người mẹ kế mới , bà sao lại giống mẹ tới vậy cơ chứ? Nghiêm Hạo Tường ngồi dưới bóng cây cổ thụ trong vườn, nhìn xa xăm ra phía hồ nước. Gió thổi nhẹ qua, nhưng không đủ để xua tan cảm giác khó chịu trong lòng. Hắn nhìn chiếc điện thoại trong tay, suy nghĩ về cuộc gọi vừa nãy từ công ty ở nước ngoài . Có lẽ hắn nên dành thời gian để giải quyết công việc, mới 2 ngày mà công việc đã chất đống.

Từ xa, Hạ Tuấn Lâm xuất hiện, tay cầm cuốn sách, đi dọc theo con đường nhỏ dẫn tới khu vườn. Ánh mắt cậu lóe lên sự ngại ngùng và dè dặt khi thấy Hạo Tường. Dường như cậu đang phân vân có nên lại gần hay không. Cuối cùng, cậu quyết định bước tới, nụ cười nhạt hiện lên trên môi.
 "Anh, em  có thể ngồi đây được không?" Giọng cậu nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự căng thẳng. Hắn liếc nhìn cậu một lúc, rồi nhún vai tỏ vẻ đồng ý .
Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, phá vỡ không khí căng thẳng: "Anh đã ở nước ngoài lâu rồi phải không? Ở đó có gì thú vị không?"

Nghiêm Hạo Tường đáp lại một cách thờ ơ: "Không có gì đặc biệt, dù sao tôi cũng không ở đây quá lâu"

Hạ Tuấn Lâm im lặng một lúc, ánh mắt cậu dường như trở nên u buồn. "Anh không thích em cũng không sao... Nhưng em hy vọng anh sẽ không ghét em mãi mãi. Em cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh."

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhếch môi cười nhạt. "Cậu thật ngây thơ, Hạ Tuấn Lâm. Cuộc sống không chỉ đơn giản là không ghét hay không gây rắc rối. Đừng nghĩ rằng cậu sẽ có thể hiểu tôi dễ dàng như vậy."

Hạ Tuấn Lâm nhìn sâu vào mắt Nghiêm  Hạo Tường, lòng cậu chùng xuống. "Có lẽ đúng... Nhưng em vẫn sẽ thử."
Cuộc đối thoại tạm dừng, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, cúi đầu nhẹ nhàng chào  Nghiêm Hạo Tường rồi bước đi. Nghiêm Hạo Tường nhìn theo bóng dáng của cậu, cảm thấy có chút gì đó mềm lòng nhưng nhanh chóng gạt bỏ.
Hạo Tường ngả người ra ghế đá, nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Hắn thở dài. "Cậu sẽ không bao giờ hiểu được, Hạ Tuấn Lâm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro