05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một thời gian  kể từ khi Nghiêm Hạo Tường trở về từ nước ngoài và bắt đầu sống chung với gia đình tại gia trang Nghiêm thị. Dù thời gian không ngắn, nhưng hắn vẫn chưa thích nghi với sự hiện diện của cha, mẹ kế, và nhất là Hạ Tuấn Lâm - cậu em trai "từ trên trời rơi xuống".
Ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu qua những tán cây, len lỏi vào những cửa sổ kính lớn.  Hôm nay, không khí trong nhà vẫn như mọi khi, im lặng và có phần nặng nề. Nghiêm Hạo Tường ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt lơ đễnh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng tâm trí lại lang thang ở đâu đó. Hắn đã quen dần với việc ở lại trong căn nhà này, nhưng trong lòng vẫn mâu thuẫn .Hắn nhìn quanh phòng, từng chi tiết quen thuộc như căn phòng từ nhỏ của mình, nhưng giờ lại thấy xa lạ. Trong vài khoảnh khắc, hắn nhớ đến quá khứ, những kỷ niệm với mẹ - người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất. Nghiêm Hạo Tường nhớ lại những lần gặp cha và Hạ phu nhân trong những buổi ăn sáng, ăn tối. Những cuộc đối thoại ngột ngạt . Hắn luôn cảm thấy xa cách với cha mình .Hắn thở dài, đôi mắt  thoáng qua chút mệt mỏi. Hắn đứng dậy khỏi bàn, bước ra khỏi phòng, định xuống nhà tìm chút không khí trong lành để xua đi những cảm xúc lộn xộn trong lòng. 

Khi  xuống cầu thang, hắn chợt nhìn thấy Hạ Minh Hà đang ngồi trên ghế  sofa , trong tay cầm một tách trà, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt của bà có chút ưu tư nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng và thanh nhã. Nghiêm Hạo Tường bước xuống cầu thang, bước chân đều đặn , tạo ra những tiếng vang nhỏ. Hắn dừng lại khi đến gần Hạ phu nhân. Trong khoảnh khắc, hắn định quay đi, nhưng rồi lại quyết định tiến tới. Hạ phu nhân quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy Nghiêm Hạo Tường: "Hạo Tường, con có thời gian không? Ta muốn nói chuyện với con một chút."
Hắn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không mỉm cười, nhưng gật đầu, ngồi xuống ghế.

Hạ phu nhân hít một hơi nhẹ, giọng nói mềm mại nhưng chứa đựng sự chân thành: "Ta biết con có nhiều điều không hài lòng khi ta và cha con kết hôn. Ta chỉ muốn... nếu có thể, con hãy cho ta một cơ hội để hiểu con hơn."
Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng vào mắt bà, đôi mắt sắc bén như muốn thăm dò sự thật. "Hiểu tôi?" Hắn nhếch môi cười nhẹ, nụ cười ấy không mỉa mai như mọi khi ngược lại còn có chút bất đắc dĩ . "Hạ phu nhân không cần phải làm vậy. Tôi biết mấy chuyện này đều là do cha sắp xếp"
Hạ phu nhân không hề bị dao động bởi lời nói sắc bén của hắn. Bà vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, "Con có thể nghĩ như vậy, nhưng sự thật là ta cũng muốn điều tốt nhất cho con và  Hạ Tuấn Lâm. Ta hy vọng chúng ta có thể là một gia đình thực sự."
Nghiêm Hạo Tường cố kìm ánh mắt ,  trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy  bà giống hệt mẹ ruột của mình. Sự tương đồng ấy khiến hắn giật mình, cảm giác lúng túng thoáng qua khuôn mặt.

"Tôi đã từng có một gia đình, một gia đình thực sự," giọng nói của hắn có chút đứt quãng, như thể hắn đang cố gắng che giấu sự yếu đuối bên trong nhưng lại không thể hoàn toàn kiểm soát được. . "Nhưng cha đã phá hủy nó, và bây giờ ông lại muốn tôi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Hạ Minh Hà  im lặng một lúc, lắng nghe lời nói của hắn, rồi nhẹ nhàng đáp: "Ta biết... ta không thể thay thế vị trí của mẹ con. Và ta cũng không có ý định làm điều đó. Ta chỉ hy vọng rằng, chúng ta có thể tìm thấy một con đường chung để đi tiếp."
Hắn im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Cảm giác khó chịu, bất mãn tràn đầy trong lòng, nhưng cũng là sự dao động. "Nếu bà nghĩ chỉ với vài lời nói, tôi sẽ thay đổi suy nghĩ, thì bà đã nhầm ."Hạ phu nhân gật đầu, đôi mắt vẫn dịu dàng: "Ta hiểu, và ta sẽ chờ đến ngày con thật sự chấp nhận ta. Ta tin rằng chúng ta có thể tìm thấy một điểm chung, dù sớm hay muộn." Không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, Nghiêm Hạo Tường quay lưng đi, nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, hắn ngừng lại một chút. "Hạ Minh Hà , người  có lẽ là người tốt".

Nghiêm Hạo Tường bước ra khỏi phòng, ánh mắt giao động nhẹ sau cuộc trò chuyện với Hạ phu nhân. Hắn đi dọc theo hành lang, hướng ra khu vườn. Ánh sáng ban chiều tạo ra những bóng dài và ánh sáng mềm mại trên nền đất.
Khi bước vào khu vực vườn, hắn tình cờ thấy Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trên  chiếc ghế đá gần một cái hồ nhỏ .Hạ Tuấn Lâm ngồi thẫn thờ, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt hồ, có vẻ như đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Cậu đang cầm một cuốn sách mở, nhưng không có vẻ như đang đọc.

Nghiêm Hạo Tường dừng lại một chút khi thấy Hạ Tuấn Lâm. " Sao lại ngồi ở đây một mình?" hắn hỏi, giọng nói vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng không hoàn toàn thiếu quan tâm. Hạ Tuấn Lâm ngẩng lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi thấy Nghiêm Hạo Tường đứng trước mặt mình. Cậu đóng cuốn sách lại và cố gắng mỉm cười.
" Thời tiết hôm nay khá đẹp, muốn ra đây ngồi lát cho thoải mái"
 Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống cạnh Hạ Tuấn Lâm, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Giọng nói của hắn, mặc dù không quá ấm áp nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường:

"Trạng thái không tốt?"
Hạ Tuấn Lâm ngước lên nhìn Nghiêm Hạo Tường, đôi mắt cậu  không giấu được sự mệt mỏi.
"Chỉ là...có hơi mệt" Hạ Tuấn Lâm đáp, giọng nói của cậu lạc đi một chút. 
" Ở trường bị bắt nạt?"
Hạ Tuấn Lâm lắc đầu nhẹ, "Không có, chỉ là học tập hơi quá sức thôi."
" Nói dối" 
Hạ Tuấn Lâm bất ngờ trước lời nói của anh , cậu nhanh chóng đáp lại" Em không có"
Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, đôi mắt sắc bén không rời khỏi Hạ Tuấn Lâm, "Cậu nghĩ tôi dễ bị qua mặt đến vậy sao?"
"Ánh mắt của cậu không biết nói dối, Hạ Tuấn Lâm. Học tập quá sức mà khiến cậu trông mệt mỏi đến mức này à?"

Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ hơn, như muốn tìm thấy điều gì đó bị che giấu sau vẻ ngoài của cậu. "Cậu không cần phải nói nếu không muốn. Nhưng đừng giả vờ bản thân ổn"

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm giữa hai người, chỉ còn tiếng lá xào xạc trong cơn gió nhẹ. Hạ Tuấn Lâm khẽ thở dài, đôi vai cậu hơi run lên một chút. "Đôi khi... em chỉ cảm thấy mình không phù hợp ở đây. Có lẽ vì mọi thứ quá xa lạ, mọi người đều quá xa cách."

Nghiêm Hạo Tường hơi ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, như thể đang cân  nhắc lời nói của cậu." Mẹ tôi từng nói, cuộc sống này không phải lúc nào cũng như ý muốn. Đôi khi phải học cách chấp nhận những điều mà mình không thể thay đổi" ,đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên trầm tư hơn. Hắn nhớ về mẹ mình, nhớ về những tháng ngày bên bà. 

"Vậy anh đã chấp nhận nó chưa?" Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút mơ màng.
Nghiêm Hạo Tường im lặng trong giây lát, rồi khẽ nhếch môi cười" Có lẽ vẫn cần chút thời gian .Nhưng chấp nhận không có nghĩa là từ bỏ"
Hạ Tuấn Lâm gật đầu, sau đó bỗng cười thành tiếng .
" Sao lại cười?"
Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, đôi mắt ánh lên nét nghịch ngợm nhưng vẫn dịu dàng. "Em cười vì em không nghĩ anh sẽ nói như vậy," cậu đáp, giọng nói có chút nhẹ nhàng, thoải mái. "Anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, khó gần nhưng hôm nay lại nói nhiều như vậy"
Nghiêm Hạo Tường khẽ nhíu mày, nhìn cậu " Không muốn như vậy?"
" Không phải, chỉ là thấy bất ngờ thôi" Hạ Tuấn Lâm ngừng cười vội xua tay tỏ ý phủ nhận. Cậu trở nên nghiêm túc hơn" nhưng thực anh rất rõ ràng về cảm xúc của mình".
Nghiêm Hạo Tường không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát cậu, tâm tình hơi phức tạp . 

Hắn  đứng dậy và vươn vai như thể để xua tan những suy nghĩ nặng nề. "Vào thôi. Trời sắp tối rồi."
Cậu khẽ mỉm cười, đứng dậy theo. Họ bước đi bên nhau,  chỉ im lặng nhưng không khí trở lên nhẹ nhàng hơn, như thể cuộc nói chuyện vừa rồi đã kéo họ gần nhau hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro