17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì lo cho tình hình sức khoẻ của Hạ Tuấn Lâm mà Nghiêm Hạo Tường hoãn lại việc trở về nước X một tuần. Trong thời gian này cứ nghĩ ở lại có thể đi chơi một vài nơi, ấy vậy mà cũng chỉ vì cái sức khoẻ của cậu mà Hắn cấm túc cậu, cứ luôn bắt cậu ở yên một chỗ. Nếu mà ra ngoài thì cũng là ngồi trong xe, hạ màn kính xuống mà nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Nói chung là chán ngán đến tận cổ.

Thà cậu ở bên Nước X còn hơn là đến đây mà cứ ở ru rú trong phòng. Vì dù sao thì ở Nước X cậu cũng có thể đến thư viện đọc sách, hay là vòng vòng quanh cái siêu thị cùng Tống Á Hiên mua đồ. Cũng có thể thỉnh thoảng qua nhà Mã Gia Kỳ để nhâm nhi ly cacao nóng hổi do y làm hoặc đến nhà Lưu Diệu Văn cùng cậu ta tám hết chuyện trời rồi lại đến chuyện biển. Cũng có thể lén Nghiêm Hạo Tường đến X-Star mà ngồi tâm tình với Đinh Trình Hâm hay ông chủ.

Nhưng đến hôm nay thì đúng là cậu đang từ địa ngục được thả trở lại với thiên đường. Hôm nay Nghiêm Hạo Tường có đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, lúc đầu bác sĩ định nói vết thường "sắp" lành hẳn nhưng vì cậu nài nỉ ông ta mới nói với hắn rằng "vết thương đã khỏi hẳn" vì vậy mà hắn quyết định sáng mai sẽ cùng cậu trở về Nước X.

Đang ngồi tủm tỉm cười ở trên giường thì bỗng dưng từ đằng sau, Nghiêm Hạo Tường tiến tới ôm lấy cậu, kéo sát cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng mà cưng nựng. Hạ Tuấn Lâm này nhìn chỉ to xác vậy thôi, chứ tâm hồn lúc nào cũng như đang treo lửng trên cành cây như đứa trẻ mới lên ba mà suốt ngày mơ mộng mẹ mua cho kẹo bông.

Hạ Tuấn Lâm bị hắn ôm bất ngờ, không những không giật mình mà còn quay lại cắn một cái vào xương quai xanh của hắn, cò tinh nghịch nở một nụ cười tươi hơn cả hoa. Nghiêm Hạo Tường dù bị cắn không đau nhưng vẫn giả bộ hét lên rồi ôm vùng xương quai xanh mà kêu đau với cậu. Hạ Tuấn Lâm thì đúng chuẩn mực thỏ con ngây thơ, ngay lập tức nhảy vào bẫy của cáo già, liền ríu rít xin lỗi rồi còn xoa xoa nựng nựng chỗ đau của hắn.

Trong lúc cậu thì đang lo muốn 'chết đi sống lại' thì Nghiêm Hạo Tường lại khúc khích cười, điệu cười lại ngày một lớn hơn. Hạ Tuấn Lâm đến lúc này mới biết mình bị lừa, hai má bỗng dưng nóng ran rồi xuất hiện một vệt hồng hồng đáng yêu không tả.

Nghiêm Hạo Tường ngã lên giường mà cười lăn cười bò, còn Hạ Tuấn Lâm thì chỉ biết cầm cái gối ôm mà đánh hắn liên tiếp. Tức giận mà chẳng làm được gì thôi thì đành dùng gối gửi yêu thương vậy. Vừa đánh hắn mà miệng liên lục nhắc lại ba từ "Nghiêm đáng ghét". Nghiêm Hạo Tường thì từ nhỏ đã có tính "sĩ diện dởm" nên bị gọi là "đáng ghét" không khỏi có chút không vừa lòng.

Nắm lấy cổ tay Hạ Tuấn Lâm mà vật ngược người cậu lại để bản thân nằm trên người cậu. Gian tà mà nở một nụ cười, chính Hạ Tuấn Lâm nhìn nụ cười này mà trong lòng cũng có chút không ổn, liền vùng ra khỏi người hắn. Chỉ có điều là.....Nghiêm Hạo Tường, hắn nặng quá!

"Bảo bối đáng ghét, em chính là đang muốn tôi 'trừng phạt' em sao?"

Bàn tay khôg yên phận của hắn bắt đầu vân vê tới chiếc cúc áo của Hạ Tuấn Lâm. Cậu bị hắn động vào người mà liền nổi gai ốc, cả người như con thỏ xù lông lên mà phản kháng, nhưng hắn là con sói đói đầy sức lực. Cậu thì chỉ là chú thỏ con đâu thể so được.

"Hạo Tường à! Tôi mới khoẻ lại thôi mà! Anh không nên ác độc bắt tôi 'hầm sương' chứ?"

Hạ Tuấn Lâm cứ như đưa trẻ mà dẩu môi ra mắt chớp chớp như muốn hắn rút lại hành động sắp xảy ra. Đáng tiếc là.....Chuyện Nghiêm Hạo Tường này hắn muốn làm gì thì phải làm cho bằng được, có muốn cản cũng không ai cản được.

"Em biết tôi đã phải 'nhịn' bao lâu không? Bảo bối à! Em không thể ác độc với tôi vậy được"

"Anh.....anh....ưm"

Chưa hoàn thành xong câu nói của mình thì đôi môi căng mọng của cậu liền bị Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn xâm chiếm. Hắn chính là đang thèm khát hương vị ngọt lịm của đôi môi đầy ma mị này. Hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Hạ Tuấn Lâm liền hé môi để cho hắn dễ dàng xâm nhập. Dù mạnh miệng nói vậy nhưng thực sự cậu cũng muốn "thử lại". Dù sao cậu cũng đã phải "bồi bổ" đầu óc của mình một chút để cho hắn......

Nghiêm Hạo Tường tham lam mà tiến sâu vào trong khoang miệng cậu, hai chiếc lưỡi cứ như vậy mà cuốn lấy nhau. Hạ Tuấn Lâm cũng quàng tay lên cổ hắn mà kéo sát nụ hôn lại. Bị hắn hôn đến cả người đều có cảm giấc đê mê nóng rực, không hiểu sao chính cậu lại nhớ lại những gì trong truyện nói mà tự tay cởi đồ cho Nghiêm Hạo Tường.

Vừa để hắn hôn vừa cởi đồ cho hắn, Hạ Tuấn Lâm ném tất cả những thứ mình vừa cởi ra khỏi người hắn xuống đất, chỉ để lại trên người Nghiêm Hạo Tường duy nhất chiếc quần nhỏ. Thấy thỏ nhỏ cởi đồ cho mình mà kiên quyết không tự cởi cho bản thân hắn mới biết 'ẩn ý sâu xa' của cậu, thỏ nhỏ này từ bao giờ đã giỏi những chuyện này như vậy chứ?

Hắn thô bạo mà xé chiếc áo trên người cậu, dựng Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy dựa vào thành giường mà di chuyển nụ hôn xuống dưới. Hắn quyến luyến mà liếm láp chiếc cằm nhỏ của cậu, từ từ hôn xuống cổ mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những dấu hôn đỏ đánh dấu chủ quyền.

Hạ Tuấn Lâm khó chịu mà vặn vẹo, đồ Nghiêm Hạo Tường đáng ghét sao không chịu cởi nốt cho cậu chứ. Đúng là muốn giết người mà. Nghiêm Hạo Tường như hiểu ý thỏ nhỏ, hắn một tay cởi quần cho cậu một tay xoa nắn một bên nhũ hoa hồng hồng.

Ngậm lấy nhũ hoa xinh đẹp trước mặt, hắn dùng lưỡi mà liên tục khiêu khích. Hạ Tuấn Lâm như cả người sướng điên, bàn tay đan vào tóc hắn mà ấn sát đầu hắn vào. Thực dễ chịu, đôi môi bị Nghiêm Hạo Tường hôn đến có phần sưng lên hơi mở mà thở dốc, những giọt mồ hôi cũng bắt đầu rơi muốn bết cả những lọn tóc mai lại, vừa khiêu gợi, lại quyến rũ hắn chính là đang không tin đây chính là Hạ Tuấn Lâm của lần đầu tiên hắn "yêu chiều".

"Bên này nữa, anh thực không công bằng"

Cậu vặn vẹo người, câu nói có chút xấu hổ nhưng rồi lại mặc kệ. Hiện tại cậu chính là muốn tập trung vào chuyên môn này. Bàn tay bé nhỏ, hư hỏng mà di chuyển nắm lấy thứ đang ngạnh lên sau chiếc quần nhỏ của hắn. Hạ Tuấn Lâm khiêu khích mà bỏ nốt chiếc quần nhỏ của hắn. Bắt đầu dùng tay mà xoa nắn dương vậy lớn kia. Rất biết cách mà để của cậu và hắn chạm vào nhau.

"Rốt cuộc em đã bắt đầu tiến bộ từ lúc nào vậy chứ?"

Hắn thở dốc, đúng thật hiện tại trình độ của Hạ Tuấn Lâm chính là không kém gì những người hầu giường ở bar. Mà đặc biệt lại có phần ma mị và khiến người ta ham muốn hơn rất nhiều. Lật ngược lại, Hạ Tuấn Lâm để Nghiêm Hạo Tường dựa vào thành giường, bản thân bắt đầu khiêu khích hắn. Hôn nhẹ một cái lên môi hắn, nhẹ nhàng dùng lưỡi đánh một vòng bên ngực trái Nghiêm Hạo Tường rồi từ từ chuyển xuống ngậm lấy thứ to lớn ấy vào miệng.

Của hắn rất "lớn" lại "dài". Thực sự là khiến cậu rất khó để di chuyển, vì cậu có cảm tưởng như nó đang đâm vào họng cậu vậy. Nhưng dù thế vẫn nhiệt tình mà lên xuống. Lấy tay nắm lấy dương vật của hắn, Hạ Tuấn Lâm cắn nhẹ lên đầu đỉnh, khiến Nghiêm Hạo Tường giật nảy người. Bị thỏ con trêu chọc tính tình hiếu chiến của hắn lại nổi lên. Lập tức đè cậu xuống không chuẩn bị gì mà đâm thẳng vào cúc huyệt bé nhỏ.

Dù chưa chuẩn bị gì nhưng việc đi vào lại khá dễ dàng, chính là vì huyệt động dâm đãng này đã sớm ẩm ướt. Hạ Tuấn Lâm hơi nhăn mặt vì khó tiếp nhận, nhưng để một lúc lại cảm thấy quen quen với thứ đang bên trong cơ thể mình. Bắt đầu tự di chuyển bản thân mà không để Nghiêm Hạo Tường chủ động.

"Em thực hư hỏng, rốt cuộc có phải Hạ nhi của tôi hay không chứ?"

Hắn dù thế nào vẫn là không thể hiểu nổi, Hạ Tuấn Lâm này từ bao giờ đã thành thạo những việc như thế này? Bình thường cứ như một con thỏ nhỏ quấn quýt nũng nịu như một đứa trẻ nhưng đến lúc này.....thì lại ma mị quyến rũ đến chết người, đúng là không thể hiểu nổi.

Hạ Tuấn Lâm dù thế nào thì vẫn là chưa quen với mấy việc di chuyển này, cảm thấy hông có chút mỏi mà dừng lại. Nghiêm Hạo Tường thấy vậy cũng chỉ mỉm cười bắt đầu đưa đẩy hông của mình.

Từng động tác nhẹ nhàng dần dần lại ngày một nhanh hơn. Những cú thúc cũng như vậy mà mạnh lên. Hạ Tuấn Lâm nằm ở dưới hắn mà bắt đầu có những tiếng rên rỉ đầy hư hỏng. Cảm giác đê mê, sung sướng mà lần trước cậu chưa từng cảm nhận được. Có phải....khi đã biết "làm" thì cảm giác sẽ khác?

"Ư......a.....urm.....mau lên đi...tôi không chịu được.......a"

Để thoả mãn thỏ nhỏ của mình, hắn thúc đẩy ngày một nhanh hơn, mạnh hơn, Hạ Tuấn Lâm như được thoả mãn mà ra sứ rên rỉ. Không khí trong phòng tràn ngập khí nóng, cùng với những tiếng động vô cùng "bắt tai" lại càng trở nên ma mị đến lạ thường.

Hạ Tuấn Lâm cuối cùng vẫn là không trụ được nữa mà phung đầy lên bụng hắn. Đến lúc này thì bản chất mạnh mẽ lúc nãy lại biến mất đâu, xấu hổ mà lấy gối che đi khuôn mặt đã sớm đỏ hồng của mình.

Nghiêm Hạo Tường thúc thêm vài cái cuối cùng cũng phun đầy vào bên trong cậu. Hạ Tuấn Lâm mệt mỏi, mắt đã hơi lim dim buồn ngủ. Thấy thỏ nhỏ sau khi "làm việc" vất vả mà bắt đầu thiếp mắt hắn liền bật cười. Với tay tắt điện rồi lấy chiếc chăn đắp lên cho cả hắn và cậu. Hạ Tuấn Lâm ôm lấy hắn mà dụi dụi vào lồng ngực của hắn mà nũng nịu.

"Đau như vậy làm sao mai ra sân bay được chứ?"

Nhìn thỏ nhỏ tự lo cho bản thân mà hắn cũng phì cười. Đâu phải hắn không biết cậu nghĩ gì, đến Nước S cùng với hắn đã gần hai tuần nhưng đều không được đi đâu chơi hết. Cái cớ này đúng là hợp thời điểm. Thôi thì mai hắn đành cõng cậu đi chơi vậy.

"Được rồi. Mai chúng ta sẽ ở lại đây đến ngày kia sẽ trở về. Ngoan, mau ngủ đi."

Hạ Tuấn Lâm nghe theo lời hắn mà ngoan ngoãn ôm lấy hắn nằm ngủ yên. Đến khi nghe tiếng thở đều đều của cậu rồi hắn mới yên tâm, gọi điện cho quản lí Trần, hắn chỉ nói vỏn vẹn một cậu rồi tắt máy:

"Chuyến bay rời lại ngày kia"

Ngắm nhìn thiên thần bé nhỏ đang ngủ say mà hắn khẽ mỉm cười, cưng nựng mà nhéo nhéo chiếc má phúng phính của cậu. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cậu thì thầm nói nhỏ:

"Ngủ ngon nhé! Bảo bối của tôi."

#Keelin
#WAP_Teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro