21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới khi trời sáng Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa trở về nhà. Trong lòng Nghiêm Hạo Tường bắt đầu có phần lo lắng, đêm qua chính là hắn không kiềm chế được bản thân mà đã nặng lời với cậu, không những vậy còn có ý định động thủ. Nghĩ lại mọi thứ đúng thực là bản thân mình đã sai trước. Nếu lúc đó hắn không bỏ mặc cậu trong phòng chạy đến với Thẩm An Nhiên thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này. Nhếch môi cười một cái, hắn bước xuống giường. Bước vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Đứng trước gương mà lòng trống rỗng, bình thường cứ mỗi khi sáng thức dậy Hạ Tuấn Lâm sẽ ở trong lòng hắn mè nheo, rồi làm nũng đủ trò. Sau đó sẽ cùng đánh răng với hắn, sẽ rửa mặt cho hắn. Nhưng ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều phải làm một mình....

Bước ra khỏi phòng tắm, đứng một chỗ mà nhìn xung quanh căn phòng. Lạnh....hắn cảm thấy vậy. Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn thức dậy không có cậu bên cạnh. Bình thường sau khi vệ sinh cá nhân xong nhất định Hạ Tuấn Lâm sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài mà chọn quần áo cho hắn. Bắt đầu mang bộ đồ cậu muốn hắn mặc ra ủi thật cẩn thận rồi mới để hắn mặc vào người. Hôm nay hắn...cũng tự tay làm những công việc này....

Mặc bộ đồ mà ngày hôm nay hắn tự chọn, cảm thấy thực lạnh lẽo, không có sự ấm áp của cậu cũng chẳng có mùi hương quen thuộc phảng phất trên chiếc áo ngày hôm nay. Mọi ngày Hạ Tuấn Lâm sẽ mặc áo cho hắn, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo một, khoác áo cho hắn rồi lại cẩn thận thắt cavat cho hắn, đến những việc này bình thường đều là cậu làm cho hắn. Ngày hôm nay thực không có một chút quen thuộc nào.

Từ bao giờ mà Hạ Tuấn Lâm đã trở nên quan trọng với hắn như vậy? Chính là vì trước đây Thẩm An Nhiên chưa từng làm cho hắn những việc này. Hạ Tuấn Lâm bình thường rất hậu đậu, nhưng nếu làm bất cứ điều gì cho hắn thì lại rất chăm chú và cẩn thận. Kể cả bản thân không biết nấu ăn vẫn cứ ngốc nghếch đọc sách rồi làm theo họ hướng dẫn. Không nấu thành công thì cùng lắm vỡ vài ba cái tô cái chén. Nếu thành công thì cũng mặn hoặc nhạt. Nhưng dù thế nào hắn cũng thấy rất ngon vì nó do chính tay cậu làm.

Bước xuống nhà, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên bàn ăn. Nhưng con người đó lại không mang đến cho hắn cảm giác ấm áp như cậu. Bước tới ngồi đối diện Thẩm An Nhiên, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hắn uống một chút canh, nhưng lại quên nó còn đang nóng mà không chịu thổi, làm phải ném bát canh xuống đất. Phải, hắn quên mất bình thường Hạ Tuấn Lâm sẽ phụ trách làm nguội canh cho hắn. Hôm nay đâu có cậu chứ.

Cảm thấy mọi thứ hôm nay không món nào vừa miệng, hắn đứng lên một mạch tới công ti. Bước ra tới cửa nhà nhìn đôi giày đã sớm dính bẩn của mình. Phải rồi, hàng ngày trước khi đi ngủ Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ lau thật bóng giày cho hắn rồi mới chịu lên phòng.

Bước vào trong xe, phía bên ngoài cửa đã mở sẵn. Nhưng hắn lại chẳng hề muốn phóng xe, đơn giản vì hắn không được nhận nụ hôn chúc làm việc vui vẻ của cậu như mọi ngày. Cũng chẳng thấy thân ảnh bé bé, tròn tròn đứng trước cửa mỉm cười như một đứa trẻ với hắn.

''Hạ Tuấn Lâm.....Tôi nhớ em"
_________________________

Đinh Trình Hâm nhìn người đang nằm trên giường say ngủ mà lòng nặng trĩu. Hạ Tuấn Lâm ngốc nghếch này, Nghiêm Hạo Tường hắn đâu có coi trọng cậu đâu mà cớ sao cậu vẫn cứ ngu ngốc yêu hắn chứ. Đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu, xót xa nhìn khuôn mặt phúng phính nhưng lại lộ đầy vẻ buồn rầu đó mà thở dài.

"Hạ nhi ngốc, em có biết anh đau lắm không?"

Đang chăm chú nhìn thiên thần say ngủ trên giường thì bỗng điện thoại của anh reo lên. Là Nghiêm Hạo Tường....hắn gọi đến đấy làm gì chứ? Lúc đầu anh tính không nghe nhưng cuối cùng thiết nghĩ hắn có lẽ sẽ lo lắng cho Hạ Tuấn Lâm nên cũng nén giận mà nghe máy

"Quản lý Đinh... Hạ nhi có ở đấy không?"

"Hạ nhi? Anh hỏi người ở bên anh có đang ở chỗ tôi không? Chuyện gì vậy Nghiêm Tổng?"

"Không có gì, nếu biết Hạ nhi ở đâu hãy gọi cho tôi"

Hắn kết thúc cuộc gọi trước, khi Đinh Trình Hâm đang muốn chửi thẳng vào mặt hắn là đồ vô dụng thì hắn đã sớm cúp máy rồi, hắn đang lo lắng cho Hạ Tuấn Lâm sao? Mắng cậu rồi còn định đánh cậu nữa, rồi để cậu phải dầm mưa suốt một đêm dài giờ mới cảm thấy hối hận sao? Anh nhất quyết sẽ không để Hạ Tuấn Lâm trở về bên hắn. Mất cậu một lần anh không thể để mất cậu thêm một lần nào nữa....

____________________________

Hạ Tuấn Lâm ngủ suốt một ngày tại nhà Đinh Trình Hâm, khi cậu tỉnh dậy đã không thấy anh ở trong nhà. Có lẽ là đã đến bar làm việc. Cậu lấy một tờ giấy note trong hộc bàn rồi viết viết gì đó. Nhanh chóng trở về nhà của Nghiêm Hạo Tường.

Cậu đứng trước cửa mà do dự mãi, không biết bản thân có nên bấm chuông hay không. Cuối cùng chẳng biết bản thân nghĩ thế nào lại thôi, quay ra đằng sau thì liền bị ai đó ôm vào lòng. Chẳng biết chuyện gì.  Nhưng chính cơ thể to lớn ấm áp này lại khiến cậu chỉ biết đứng yên mà để hắn ôm.

"Hạ nhi .... em đã đi đâu vậy hả? Em biết tôi nhớ em đến mức nào không? Tại sao lại không chịu nghe điện thoại của tôi? Em có biết cả tối tôi chỉ biết đứng ngoài này mong ngóng em không hả? Đồ ngốc này"

Hắn ôm chặt lấy cậu, kéo sát cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng mà ôm chặt như sợ cậu sẽ biến mất. Phải, hắn đã nhớ cậu đến phát điên rồi. Nhớ đến mức bản thân đã phải yếu mềm mà chịu khuất phục dưới cậu.

"Tôi đã về rồi..."

Hạ Tuấn Lâm yếu ớt nói trong lòng hắn. Hai mắt nặng trĩu dần khép lại. Cơ thể như nước mà tuột khỏi lòng hắn ngã xuống đất rồi ngất đi. Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu mà sửng sốt, bế thốc cậu lên chạy vào nhà, Thẩm An Nhiên và Bác Quản gia nhìn thấy vội chạy theo lên mở cửa phòng giúp hắn. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống sau đó ra hiệu cho quản gia gọi bác sĩ đến. Rất nhanh sau đó bác sĩ đã đến nơi. Tình hình sức khỏe của cậu chẳng mấy tốt...

"Bệnh nhân lần trước mới bị thương nặng, thêm lần này dính mưa quá nhiều. Khiến cơ thể bị nhiễm lạnh, vết thương chưa khỏi có phần bị nhiễm trùng vì bị trượt ngã. Nên khiến cơ thể yếu đi. Lần sau mong cậu chú ý đến bệnh nhân một chút. Đừng để cậu ấy chạy lung tung nữa. Tôi xin phép"

"Cảm ơn bác sĩ."

Thẩm An Nhiên cảm thấy ả nên làm gì đó nên đã chủ động tiễn bác sĩ ra về. Sau khi quay lại liền thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi cạnh Hạ Tuấn Lâm. Tay hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia mà áp vào khuôn mặt mình. Một giọt nước mắt bất chợt lăn xuống. Thẩm An Nhiên có chút cả kinh, Nghiêm Hạo Tường khóc... đây là lần đầu tiên cô ả nhìn thấy hắn khóc, khóc vì một người đàn ông. Quả thật Hạ Tuấn Lâm này rất bản lĩnh, cũng rất quan trọng với hắn. Ngìn Nghiêm Hạo Tường ôn nhu cưng chiều Hạ Tuấn Lâm mà cô ta từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, đôi mắt dần dần lộ ra những tia tức giận. Hạ Tuấn Lâm này lại dám quay trở về đây phá vỡ kế hoạch của cô, cậu ta đúng là không tự lượng sức. Sớm muộn gì thì Nghiêm Hạo Tường cũng sẽ trở về bên cô thôi.

Nghiêm Hạo Tường khôny mảy may chú ý đến sự tồn tại của Thẩm An Nhiên, hắn chỉ chú tâm đến bảo bối của hắn mà thôi. Nhìn cậu tiều tụy nằm yên trên giường mà đau lòng. Tại sao chỉ mới một ngày mà nhìn cậu không còn vui tươi như trước nữa rồi. Đôi môi đỏ mọng nay lại trở nên trắng bệch khô khan. Làn da trắng hồng đầy sức sống thì lúc này lại trở nên xanh xao đến lạ thường.

"Bảo bảo ngốc, mau tỉnh dậy tôi đưa em đi chơi"

Sáng hôm sau, Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ. Cảm thấy như mình đang được ai đó ôm chặt mà hơi cọ cọ má vào ngực hắn. Dù giận thế nào cũng được, chỉ cần hắn nói nhớ cậu thì tất cả sẽ đều bỏ qua.

Nghiêm Hạo Tường bị thỏ nhỏ gọi dậy bằng thói quen như mọi khi thì liền vui vẻ. Nhẹ nhàng mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cậu. Hôm nay nhìn cậu đỡ hơn tối qua rồi. Ít nhất là không còn xanh xao như vậy. Bồng Hạ Tuấn Lâm vào nhà vệ sinh, hắn tự tay đánh răng cho cậu.

Hắn nghĩ bản thân cũng nên làm nhưng việc này, Hạ Tuấn Lâm thời gian qua đã làm cho hắn quá nhiều điều. Hắn cũng nên làm gì đó cho cậu....

"Anh hôm nay sao bỗng dưng tử tế quá vậy?"

Hạ Tuấn Lâm được hắn cõng xuống bếp, hai mắt nghi hoặc mà nhìn Nghiêm Gian Manh kia. Nghiêm Hạo Tường thấy cậu như đứa trẻ mà híp mắt chu mỏ liền phì cười, đặt cậu ngồi xuống ghế sau đó cũng ngồi xuống cạnh cậu, tiện tay nhéo một cái vào má cậu.

"Bảo bảo biết không? Hôm nay cả nhà phải ăn cháo cùng em đấy! Vậy nên sáng nay nhất định phải ăn thật nhiều vào nghe rõ chưa?"

"Biết rồi, biết rồi mà!"

Từ trên tầng, Thẩm An Nhiên đi xuống vừa nhìn thấy cậu khuôn mặt liền tươi cười, bước tới.

"Tuấn Lâm, cậu đã thấy đỡ hơn chưa? Nếu cảm thấy mệt phải nói cho tôi biết đấy!"

"Tôi biết rồi! Nhìn cô dạo này đỡ hơn rồi, hôm nào cùng tôi đi siêu thị mua vài thứ linh tinh nhé! Chúng ta cùng tẩm bổ với nhau luôn."

Hạ Tuấn Lâm cười hì hì mà nói chuyện với cô ta, không hiểu thế nào nhưng khi nói chuyện với Thẩm An Nhiên cậu lại cảm thấy vô cùng thân thiết. Dù đó là tình cũ của Nghiêm Hạo Tường thì cũng chẳng làm sao, quan trọng là cậu cảm thấy hợp nói chuyện với người ấy là được. (Em lại quá ngây thơ rồi, nếu em thấy bình thường thì hôm kia sao em lại ghen với người ta chớ🤧)

"Vậy nhất định tôi sẽ làm cho cậu béo tròn như con heo con" Thẩm An Nhiên rót cho cậu một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện cậu.

"Vậy phải xem bản lĩnh của cô đã."

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm và ả nói chuyện rôm rả mà trong lòng cũng có phần cảm thấy kì lạ. Một người là tình cũ, một người là tình mới tại sao không ghét nhau mà lại còn thân nhau đến như vậy chứ?

Hắn múc ba tô cháo cho ba người. Cũng vui vẻ mà nhập hội nói chuyện cùng hai người kia. Hai người này đúng thực là giống nhau nên mới hợp nhau, như vậy hắn cũng đỡ phải đau đầu.

"Tuấn Lâm ăn nhiều một chút, nếu không ăn hết tôi sẽ đè cậu ra đổ hết cả tô vào miệng cậu" Thẩm An Nhiên vô tư nói đùa với Hạ Tuấn Lâm

"Yaya, đừng tưởng tôi đang ốm mà bắt nạt nha. Tôi vẫn còn khoẻ lắm đấy, lần trước tôi còn bế cô từ chợ đêm về đến nhà cơ mà!!!!"

"Bế được, chắc cậu làm tôi rớt mấy lần dưới đường rồi chứ gì?"

"Không có ... không có nha"

Hai con người cứ như thế mà tranh cãi mãi một hồi chẳng ai chịu ăn thêm nữa. Nghiêm Hạo Tường ngồi giữa mà xem kịch hay, cứ như thần kinh mà cười khúc khích. Còn Hạ Tuấn Lâm và Thẩm An Nhiên vừa nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường cười liền quay sang lườm hắn. Rồi cả hai Chẳng nói gì nữa, tập trung vào ăn nhưng lại mỗi người một suy nghĩ.

Thẩm An Nhiên khẽ liếc sang nhìn Hạ Tuấn Lâm. Càng nhìn lại cảm thấy mình thực có lỗi, bề ngoài cứ luôn vui vẻ nói chuyện với cậu, nhưng thực sự lại muốn hại cậu. Thẩm An Nhiên không biết bản thân mình đang làm gì, nhưng vì chồng, ả phải làm....

"Tuấn Lâm, xin lỗi...."

#Keelin: Thẩm An Nhiên tuy tâm cơ nhưng đều là vì yêu chồng mình mới mù quán, chọn con đường lừa Nghiêm Hạo Tường và hại Hạ Tuấn Lâm.

Cô cần tiền của Nghiêm Hạo Tường nhưng lại thấy có lỗi khi nhận được sự đối đãi chân thành từ Hạ Tuấn Lâm. Tuy nhiên bản tính đã tâm cơ thì không thể nào lương thiện được. Sắp tới giông bão vì ả mà ập đến với hai bạn trẻ Tường Lâm, liệu họ sẽ trải qua ra sao?

Mọi người đọc truyện đôi lúc sẽ thấy mình miêu tả cảm xúc của ả hơi mâu thuẫn. Nhưng mà đó cũng là sự do dự của ả, liệu làm hại đến người tốt như Hạ Tuấn Lâm là đúng hay sai?

#WAP_Teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro