34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tất cả các y tá đã rời đi hết, Hạ Tuấn Lâm mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào bên trong. Nhìn Nghiêm Hạo Tường vẫn đang miên man trên giường bệnh mà không khỏi đau lòng, bước tới gần cậu khẽ giật mình. Hắn nhợt nhạt quá! Kể cả đôi môi cũng trắng bệch cả lại. Ngồi xuống cạnh Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm chẳng hiểu rõ bản thân rốt cuộc đang làm gì. Rõ ràng lòng đã quyết sẽ tránh xa hắn, nhưng nghe tin hắn nhập viện liền nôn nao không thôi.

Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm khẽ mỉm cười. Hắn vẫn như trước đây, khi thiếp đi vẻ mặt đều vô cùng ôn nhu.... chỉ là khi tỉnh dậy thì con người lại hoàn toàn trái ngược. Hắn không hề như cậu nghĩ, hắn tàn nhẫn hơn bất cứ một người nào.

Không phải cậu không biết Mã Gia Kỳ đã làm gì Thẩm An Nhiên, chỉ là căn bản không thể tưởng tượng nổi hắn có thể trơ mắt ra nhìn Mã Gia Kỳ giết chết người mà hắn đã từng vô cùng yêu thương, hơn nữa lại giết một cách vô cùng dã man. Đúng là cô ta có lừa dối hắn, đúng là cô ta là một phần khiến cậu ra nông nỗi như ngày hôm nay. Nhưng tất cả những gì mà cô ta làm chỉ vì một chữ yêu dù biết chữ yêu đó không phải dành cho Nghiêm Hạo Tường.

Cũng vì tình yêu mà hi sinh đi quá nhiều thứ, dù thế nào thì cô ta cũng không đáng phải nhận cái chết bi thảm đó. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm đặt bàn tay to lớn ấy áp lên một bên má mình. thực sự tay hắn rất lạnh, lạnh giống như tuyết mùa đông chạm vào liền phải rụt tay lại. Nhưng Hạ Tuấn Lâm sẽ không rụt lại, bởi vì đó là hắn. Là bàn tay của Nghiêm Hạo Tường - người cậu vô cùng yêu thương...

"Tại sao chúng ta lại phải đi đến bước đường cùng như vậy?

Hạ Tuấn Lâm khẽ bật cười, nụ cười chua xót đến thấu lòng người. Miệng nở nụ cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi, cậu đã cố gắng quá nhiều rồi. Suốt thời gian qua đã tự tạo ra cho bản thân một vỏ bọc vô cùng cứng rắn, dù buồn dù đau cũng sẽ không rơi lệ. Nhưng đứng trước Nghiêm Hạo Tường, cái vỏ bọc ấy lại cứ từng chút từng chút bị tróc ra và rồi vỡ thành nghìn mảnh. Đau đớn, có. Hạnh phúc, có. Tất cả cảm xúc đều không rõ ràng, yêu hắn nhiều đến như vậy nhưng lại luôn tìm cách để tránh xa hắn. Rất muốn trực tiếp quan tâm hắn, nhưng lại sợ sệt mà chỉ dám từ xa quan sát.

Dù muốn dứt khoát cũng chẳng hề được. Bỗng bàn tay Nghiêm Hạo Tường có chút cử động, Hạ Tuấn Lâm theo bản năng rụt lại nhưng rất nhanh chóng tay cậu liền bị bắt lại. Nghiêm Hạo Tường mở mắt, bàn tay lại càng nắm chặt tay Hạ Tuấn Lâm hơn, tựa như muốn biến thành cái xích còng cậu lại rồi giữ khư khư bên mình.

"Tại sao lại khóc chứ? Em xem, mắt sưng lên hết rồi."

Nghiêm Hạo Tường muốn ngồi dậy nhưng căn bản vẫn là không thể, toàn thân hắn rã rời, ê ẩm đến cực độ. Có lẽ là do một phần độc đã thấm vào cơ thể vẫn chưa được ép hết ra ngoài. Nếu như bình thường chắc chắn Hạ Tuấn Lâm sẽ thừa cơ sức lực của Nghiêm Hạo Tường không đủ mạnh mà chạy đi, nhưng trong trường hợp này thì dù có vô tâm đến mấy Hạ Tuấn Lâm cũng phải mềm lòng....Cậu lại thua hắn rồi!

Cúi xuống đỡ hắn ngồi dậy, Hạ Tuấn Lâm cũng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, chẳng ai nói với ai câu nào. Hạ Tuấn Lâm vẫn cứ cúi gằm mặt, còn Nghiêm Hạo Tường thì vẫn hướng ánh mắt ôn nhu kia mà ngắm nhìn cậu. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu "ép" cậu ngẩng đầu lên, trong hoàn cảnh này đúng là có một chút ngượng ngùng. Dù thế nào thì cũng đã rất lâu hai bọn họ không có ở gần nhau như vậy.

"Nói xem, sao em lại khóc hả? Ai khi dễ bảo bối của anh?" Nhéo nhéo một bên má phúng phính của Hạ Tuấn Lâm Nghiêm Hạo Tường bật cười.

Hạ Tuấn Lâm nghe hắn nói mà có chút buồn nôn, Nghiêm Hạo Tường này từ bao giờ ăn nói đã sến súa đến mức như vậy rồi chứ? Có phải thời gian qua hắn đã học được cách uốn lưỡi bảy lần trước khi nói của xà tinh rồi hay không? Đưa mắt lên nhìn hắn, đôi môi có chút bĩu ra, đưa tay lên nhéo mạnh một cái vào mũi Nghiêm Hạo Tường.

"Cái miệng anh từ bao giờ đã ngọt đến như vậy hả?"

Nghiêm Hạo Tường không nói gì, kéo thẳng Hạ Tuấn Lâm nằm vào trong lòng mình coi cậu như một đứa trẻ mà vỗ về, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, khiến Hạ Tuấn Lâm có chút ngượng. Liền đẩy hắn ra nhưng vẫn là không thành công, Nghiêm Hạo Tường chính là dù có làm cách nào cũng không thể nào kháng cự được. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, hắn không nói gì chỉ im lặng hưởng thụ từng giây phút ở bên cậu.

"Hạ nhi, hứa với anh. Đừng bao giờ rời xa anh được không?"

Nghiêm Hạo Tường tham lam rúc sâu vào hõm cổ KyungSoo, đôi môi khô khốc cọ xát vào phần cổ khiến cậu có chút ngưa ngứa. Cuối cùng không chịu được vẫn là hơi nghiêng đầu sang một bên né tránh, đôi tay bé nhỏ đặt lên bàn tay Nghiêm Hạo Tường khẽ vuốt ve. Thở dài một hơi ngược lên nhìn hắn.

"Được, dù trời có sập, sông có cạn, núi có mòn em cũng sẽ không rời xa anh, dù chỉ một lần...."

Đôi môi Nghiêm Hạo Tường khẽ cong lên tạo thành một nụ cười, một nụ cười vô cùng hạnh phúc, sau tất cả mọi chuyện xảy ra hắn và cậu...cuối cùng đã trở về với nhau, hôn nhẹ lên môi cậu hắn mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt híp lại đến độ không nhìn thấy Tổ quốc ở đâu, Hạ Tuấn Lâm trong lòng hắn chỉ biết mỉm cười cúi đầu ngượng ngùng. Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, trong lòng Hạ Tuấn Lâm tự thầm muôn phần cảm tạ ông trời đã cho hai người bọn họ đoàn tụ....

_____________________________

Sau ngày hôm đó Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường trở về nhà, cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp diễn rất bình thường nhưng lại ấm áp hơn trước kia rất nhiều. Có lẽ cả hai người đều muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã cách xa nhau, Hạ Tuấn Lâm những ngày gần đây thường hay có những triệu chứng chán ăn, Trương Chân Nguyên có nói là do di chứng của khối u lần trước nên mới vậy, từ từ điều chỉnh sẽ ổn. Thế nhưng cái việc khiến Nghiêm Hạo Tường đau đầu nhất chính là cậu luôn bị mất ngủ mà lúc nào cũng thích uống coffee, sáng ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.

Nghiêm Hạo Tường từ sáng sớm đã lò mò bò dậy đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, sau nửa tiếng cặm cụi làm đủ mọi món bày biện ra bàn ăn đầy đủ thì Hạ Tuấn Lâm cũng từ trên lầu đi xuống. Ngồi trên ghế, tay chống bàn mắt liếc liếc đảo đảo nhìn mấy món ăn trên bàn, tất cả đều khiến cậu cảm thấy " ngán đến tận cổ họng". Chọc chọc đũa vào bát cơm, ăn được vài miếng liền đứng dậy đi pha coffee, nhưng đúng là Nghiêm Hạo Tường quá nhanh nhạy. Thấy cậu đứng dậy liền kéo cậu ngồi xuống, căn bản chính là không cho Hạ Tuấn Lâm chạy đến cái tủ đựng coffee.

"Ngoan, mau ăn đi. Em cứ uống coffee hoài như vậy sẽ càng ngày càng mất ngủ. Bao tử sẽ ngày một không khoẻ." Hắn mỉm cười, đối với cậu vô cùng dịu dàng. Dù thế nào thì đối với người đang mang bệnh dạ dạ ưa làm nũng như cậu Hạ đây thì vẫn nên nhự nhàng tình cảm một chút. Khi nào hết bệnh rồi thì bắt trả vốn lẫn lời là ok thôi.

"Không ăn, không ăn. Em muốn uống..." Hạ Tuấn Lâm như đứa trẻ gắt hết cả lên, sau một hồi gắt không được liền quay sang làm nũng. Bĩu môi, khoanh tay, làm hết mấy trò mèo như mắt chớp chớp nhìn Nghiêm Hạo Tường mong muốn được hắn thương cảm.

"Bây giờ em phải lo cho sức, sau này khoẻ rồi em muốn uống, muôn tắm bằng bao nhiêu coffee cũng được."

Và cuối cùng, phần thắng vẫn là thuộc về người đàn ông hết sức ôn nhu, dịu dàng kia. Hạ Tuấn Lâm không còn gì để nói đương nhiên là buộc phải tuân theo mệnh lệnh của "lão công" ngoan ngoan ngồi ăn cơm. Sau đó liền bay nhảy ra phòng khách bật tivi, điều hòa lên. Nói là bật tivi, nhưng hai mắt cậu đều dán chặt vào cái màn hình điện thoại mất rồi. Nhẩm nhẩm tính tính, ghi sổ số lần Nghiêm Hạo Tường bắt nạt mình lại rồi định méc ai đây? Méc ai còn lâu mới nói, lêu lêu.

"Hạo Tường, anh chết chắc rồi..."

Nghiêm Hạo Tường đang trong bếp rửa bát, nghe Hạ Tuấn Lâm nói cũng bỏ hết mấy cái việc lặt vặt kia chạy ra ngoài sofa ngồi cạnh cậu.

"Tiểu tổ tông. Em lại có mưu đồ gì nữa?" Nghiêm Hạo Tường khẽ mỉm cười, kiểu này thỏ nhỏ lại bày trò gì với "tính mạng" của hắn nữa rồi.

"Đinh ca chuẩn bị đến đây." Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhành nói ra vài chữ

"Lại đến nữa à? Em không nhớ lần trước anh ấy đến đây anh đã bị thương khổ ra sao sao?" Nghiêm Hạo Tường hồi tưởng lại hôm tuần trước Mã Gia Kỳ đưa Đinh Trình Hâm đến đây đòi người.

"Nghiêm Hạo Tường ra đây cho bố mày gặp" Đinh Trình Hâm vừa hét lớn, vừa chạy xồng xộc vào nhà Nghiêm Hạo Tường. Bỏ Mã Gia Kỳ đi phía sau mặt nhăn mày nhó.

"Đinh ca, Đinh ca" Hạ Tuấn Lâm vừa thấy anh liền có chút hốt hoảng, nhìn biểu hiện không mấy hiền này đoán chắc 8 phần là tới tìm Nghiêm Hạo Tường tính sổ chuyênh bắt Hạ Tuấn Lâm từ bệnh viện về nhà hắn.

"Hạ nhi, em không phải sợ. Hôm nay anh tới đưa em về nhà. Nghiêm Hạo Tường, mày đâu rồi?" Đinh Trình Hâm tiếp tục dở cái tính giang hồ xóm chợ của mình ra, lớn giọng gọi tên Nghiêm Hạo Tường

"Anh ấy đi siêu thị không có ở nhà. Đinh ca bớt giận a~"

"Đi siêu thị, hừ, thế anh đợi nó về tính sổ với nó. Em
Sao rồi, khoẻ hơn chưa?" Đinh Trình Hâm hạ hoả, kéo Hạ Tuấn Lâm lại sofa ngồi. Vừa ngồi xuống chưa kịp nói thêm gì thì Nghiêm Hạo Tường xách một đống thứ đi vào nhà.

À, thì ra mày chọn cái chết. Đinh Trình Hâm vừa nhìn thấy bản mặt của Nghiêm Hạo Tường liền bay vào đấm đá hắn, Mã Gia Kỳ cùng Hạ Tuấn Lâm ngồi nhìn hai người họ rồi bật một trận. Đinh Trình Hâm sau khi đánh đã liền dừng lại quay sang Mã Gia Kỳ

"Anh, tối nay đừng có hòng mà vô phòng"

Mặt Mã Gia Kỳ đen như đít nồi, tự nhiên y bị vạ lây là sao? Tính ra chuyện y tiết lộ cơ mật Đinh Trình Hâm không dạy cho y một bài học là may cho y lắm rồi. Thế mà còn ngồi đó cười. Nhưng mà không cười thì biết làm gì, Nghiêm Hạo Tường bị vậy là đáng.

"Đinh ca, có cần mạnh tay vậy không?" Hạ Tuấn Lâm xót người thương, đỡ Nghiêm Hạo Tường dậy xuýt xoa khen ngợi tác phẩm cho Đinh Trình Hâm để lại trên mặt Nghiêm Hạo Tường.

"Sao, xót hả? Hắn bị vậy là đáng. Hừ"

"Thôi, em bớt giận. Dù sao Lâm Lâm cũng bỏ qua rồi, em tức giận cũng không được gì." Mã Gia Kỳ tiện tay rót cho Đinh Trình Hâm ly nước, vỗ lưng anh giúp anh hạ hoả.

"Đau không? Sao không đánh trả?" Hạ Tuấn Lâm nhìn vết bầm trên mặt của Nghiêm Hạo Tường, mày cau lại hỏi

"Không đau. Đinh ca muốn đánh để cho anh ấy đánh, anh đáng bị như vậy." Nghiêm Hạo Tường nắm tay Hạ Tuấn Lâm, mỉm cười xem như không có gì.

Sau một màn nói qua nói lại, Đinh Trình Hâm cùng Mã Gia Kỳ cũng ra về, hẹn lần khác đến ăn cơm. Và lần khác đó chính là hôm nay,

Đinh Trình Hâm đặt một đống đồ ăn lên bàn. Hướng Nghiêm Hạo Tường ý bảo hắn đi nấu nướng. Đường đường là Nghiêm Tổng của tập đoàn lớn, ông trùm xã hội đen mà phải đi làm đầu bếp thế này, thật mất mặt mà. Nhưng đâu còn cách nào khác, hôm nay xem nhưng nhà hắn mở tiệc chiêu đãi mọi người vậy.

Trong lúc Nghiêm Hạo Tường ngọ ngậy trong bếp làm đồ ăn thì bên ngoài Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên cũng đã đến.

Đoàng.....

Nghiêm Hạo Tường nghe tiếng súng ngay lập tức bỏ chạy ra ngoài, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang ôm Hạ Tuấn Lâm nằm dưới đất, trên ngực cậu đầy máu.

"Hạ nhi... em sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Nghiêm Hạo Tường nhìn bảo bối đang nhắm nghiền mắt hướng Lưu Diệu Văn hỏi

"Lúc nãy còn bình thường tự nhiên có người nổ súng." Lưu Diệu Văn vẻ mặt hốt hoảng không kém

Nghiêm Hạo Tường không nói không rằng, bế thốc Hạ Tuấn Lâm lên chạy lại xe. Vừa mở cửa xe thì "bùm" một tiếng, pháo giấy rơi đầy trời, Tống Á Hiên mang một chiếc bánh kem ra. Hạ Tuấn Lâm cũng mở mắt, cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Hôm nay là sinh nhật của Nghiêm Hạo Tường.

Cách đây 10' đã có một màn thảo luận về bất ngờ chuẩn bị cho Nghiêm Hạo Tường. Nhớ lại lúc sáng Hạ Tuấn Lâm định gọi méc Đinh Trình Hâm chuyện coffee thì chợt điện thoại thông báo nhắc nhở, cậu mới chợt nhớ hôm nay 16-8 là sinh nhật của hắn. Thế là đã thuận nước đẩy thuyền cùng mọi người trêu hắn đến khóc.

Sau đó, chẳng có sau đó nào cả. Nghiêm Hạo Tường không giận, cũng không nói gì. Chỉ thầm cảm ơn phát súng lúc nãy là giả, bảo bối của hắn không sao cả. Cả 7 người quay quần bên nhau, cùng nhau ăn uống, tâm sự đến tối muộn rồi ai về nhà nấy.

"Hạ nhi, sau này em có dự định gì?" Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm trong lòng hỏi

"Dự định? Không có. Nhưng mà em chỉ muốn chúng ta mỗi ngày đều bình an" Hạ Tuấn Lâm đáp lời hắn

"Được. Mỗi ngày đều sẽ bình an"

#Keelin
#WAP_teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro