33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh, Hạ Tuấn Lâm bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra, cậu có thể cảm nhận được toàn thân hiện tại đều đau ê ẩm, đây là bệnh viện. Cậu còn nhớ hôm qua trước lúc bất tỉnh Nghiêm Hạo Tường còn đang khóc lóc trước cửa nhà, phải chăng hắn đã đưa cậu đến đây. Mặc dù có chút thắc mắc nhưng mà cậu lại không quan tâm vì trong phòng bệnh không có ai để cho cậu hỏi thăm cả. Vừa hay, cánh cửa phòng bệnh mở ra, hai người y tá nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đã tỉnh thì liền tươi cười tiến đến chỗ của cậu.

"Cậu Lâm phải chú ý đến sức khỏe của mình, bây giờ sức khỏe của cậu đang rất yếu."

Một trong hai vị y tá lên tiếng, bắt đầu chuẩn bị thuốc ra cho Hạ Tuấn Lâm. Cậu không náo loạn nữa, ngồi yên trên giường để họ tiêm thuốc. Hai người vừa đi thì Tống Á Hiên từ bên ngoài đi vào. Đặt chiếc cặp lồng lên bàn, múc cháo ra cho cậu. Miệng không ngừng luyên thuyên, giống hệt "bà mẹ" cằn nhằn con mình vậy

"Hạ nhi, lần sau dù thế nào cũng đừng quá kích động. Sức khoẻ cậu yếu như vậy, lỡ có chuyện không hay xảy ra thì sao? Cậu có biết hôm qua mọi người lúc nghe tin của cậu đã rất lo lắng không?"

Tống Á Hiên bước tới đỡ Hạ Tuấn Lâm ra ghế ngồi, cẩn thận làm nguội cháo cho cậu. Hạ Tuấn Lâm khẽ mỉm cười cầm lấy bát cháo, cậu thực sự không muốn sống cứ dựa mãi vào Tống Á Hiên như vậy. Ăn được một miếng rồi lại đặt xuống, khẩu vị của cậu mấy ngày nay đều không tốt ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng nên chỉ ăn có chút chút rồi lại bỏ dở. Tống Á Hiên nhìn thấy vậy cũng không khỏi đau lòng.

"Gần đây khẩu vị tớ có chút không tốt. Thực sự không thể nuốt nổi."

"Cố ăn thêm một chút đi, vì sức khoẻ của cậu thôi."

Tống Á Hiên nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm có chút đau lòng, khẩu vị không tốt hay là tâm tình không tốt? Tống Á Hiên biết, Hạ Tuấn Lâm này chính là vì chuyện kia mà không muốn ăn, nhưng chuyện này thực sự là phát sinh quá bất ngờ. Chỉ là không biết ai đã giúp Nghiêm Hạo Tường tìm ra được địa chỉ của Hạ Tuấn Lâm. Thật sự nguy hiểm, nếu Nghiêm Hạo Tường phát điên thì chắc lại giống như lần trước, ôi thôi thôi nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa. Đáng sợ!

"Là anh ấy đưa tớ đến bệnh viện?"

"Đúng. Anh ta cũng là người gọi cho Diệu Văn và Nguyên ca. Cậu không biết lúc đó tớ sợ ra sao đâu." Tống Á Hiên nghĩ lại tối hôm qua Lưu Diệu Văn đánh Nghiêm Hạo Tường như thế, không biết có nên nói cho Hạ Tuấn Lâm nghe không. Thôi, không cần thiết nói cho cậu nghe, tránh cậu suy nghĩ lung tung.

Hạ Tuấn Lâm không nói gì nữa, tập trung ăn cháo. Sau khi ăn xong bát cháo thì Tống Á Hiên cũng rời đi, hiện tại chỉ còn lại một mình cậu ở lại trong phòng. Cảm giác ngột ngạt khó chịu vô cùng khiến Hạ Tuấn Lâm không chịu được liền muốn ra ngoài đi dạo một chút. Nói là làm, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy đi ra ngoài hóng mát một chút. Đi xuống vườn táo nhỏ sau bệnh viên, cậu chọn một nơi ở góc có thể nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh. Từ xa xa một đám trẻ con đang cùng nhau nô đùa, gần đó có một vài cụ già đang tập dưỡng sinh, cũng có vài y tá đẩy xe cho người bệnh ra ngoài hóng mát.

Hiện tại đang là đầu thu, tuy sáng sớm vẫn có nắng nhưng gió lại có chút se se lạnh. Một làn gió nhẹ thổi ngang qua khiến cậu hơi rùng mình hơi nép người lại. Từ đằng sau có ai đó giúp cậu khoác chiếc áo lên vai, Hạ Tuấn Lâm quay lại nhìn người nọ, ánh mắt hơi giao động nhẹ rồi liền quay đi.

"Tại sao lại không cẩn thận đến như vậy, nếu em bị nhiếm lạnh sẽ khiến bệnh trở nên nghiêm trọng hơn đấy." Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống cạnh Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng nói.

Hạ Tuấn Lâm không nhìn hắn, ánh mắt vẫn hướng theo đám trẻ con đang nô đùa đằng xa kia. Nghiêm Hạo Tường theo hướng ánh mắt của cậu mà nhìn về phía đó, Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc đang suy nghĩ về điều gì? Hắn đưa tay sang kéo cậu sát vào bên mình, ôn nhu vỗ vỗ một bên vai cậu. Hạ Tuấn Lâm nhận thức được hành động của hắn, tuy nhiên vẫn không hề chống cự. Thực sự nó rất ấm, nó khiến cậu trở nên lưu luyến, không muốn rời ra.

"Hạ nhi nếu em muốn, chúng ta sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, anh bỏ tất cả chỉ để ở cạnh em, chăm lo cho em. Duy nhất chỉ có mỗi em thôi. Anh sẽ khiến cuộc sống của chúng lúc nào cũng sẽ vui vẻ như trước đây vậy."

Đến lúc này Hạ Tuấn Lâm mới quay sang nhìn hắn, trong lòng khẽ rung động. Tai sao đến lúc cậu muốn buông tay thì hắn lại nói ra những lời này? Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt ẩn chứa lại tâm tư suy nghĩ, vốn không hề thuộc về một con người vô lo vô nghĩ như cậu, thời gian đúng là đã khiến mọi thứ thay đổi đi quá nhiều.

"Anh nghĩ chúng ta có thể sao? Tôi thật sự không cảm nhận được cái gọi là an toàn khi bên anh. Anh còn muốn tôi phải chết đi sống lại bao nhiêu lần nữa." Hạ Tuấn Lâm rời khỏi vòng tay Nghiêm Hạo Tường, đứng lên đối diện với hắn.

"Chúng ta căn bản ngay từ đầu đã không thuộc về nhau. Nghiêm Tổng, tôi nghĩ anh và cả tôi đều nên buông tay đi."

Nói xong, Hạ Tuấn Lâm bỏ chiếc áo khoác trên người mình trả lại cho hắn, một mạch bước đi về phòng bệnh. Cậu và hắn, chính là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ tìm được điểm nối giữa chúng....
_______________________________

Hạ Tuấn Lâm rời đi, Nghiêm Hạo Tường vẫn ở lại đó nhìn hình dáng nhỏ bé dần khuất xa, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy giễu cợt. Hắn chính là đang tự cười chính bản thân mình, thực quá ngu ngốc. Hạ Tuấn Lâm nói không sai, ở bên cạnh hắn, cậu chính là đã trải qua muôn vàng khó khăn, cũng không ít lần đứng trước lưỡi hái tử thần. Nay hắn lại nói ra lời đó, đâu khác nào mong cậu chết sớm chứ.

Đứng dậy, hắn xoay người đi đến gara lấy xe, một mạch phóng thẳng về nhà. Vừa đến trước cổng một cảnh tượng khá bất ngờ xuất hiện, một "biệt đội" đang dàn hàng đứng trước nhà hắn. Bước xuống xe, ánh mắt hắn trong một giây liền đanh lại nhìn tên cầm đầu.

"Nghiêm Tổng, rất lâu rồi không gặp, còn khoẻ chứ?" Người đàn ông nọ nhếch môi cười.

"Nói thẳng vấn đề" Nghiêm Hạo Tường rất nhanh đã hiểu ra ý đồ của người nọ, nhìn người kia "làm trò con bò" mà trong lòng không khỏi có sự khinh bỉ.

"Hahaha, quả thực Nghiêm Tổng đây là một người rất hiểu chuyện. Cũng không có gì, nghe nói lần này bên ngài có giành được một kho hàng rất lớn. Bên tôi chỉ là muốn hợp tác cùng ngài chia bớt một nửa...."

Lời vẫn chưa kịp nói xong thì "xoẹt" gần khoé mắt ông ta một dòng máu đỏ chạy xuống, người đàn ông nọ bất ngờ bị đả thương liền trở nên tức giận vô cùng, đàn em của ông ta thấy vậy ai nấy đều rút súng chĩa thẳng về Nghiêm Hạo Tường.

"Muốn cùng chia sẻ? Vậy trước hết đám người tụi mày bước qua xác tao đi rồi hẵng nói."

Nghiêm Hạo Tường từ trong áo rút ra một khẩu súng, bắn liền một hồi năm viên đều trúng đám người kia. Năm tên trong một giây liền ngã xuống, từ miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Người đàn ông nọ, thấy đàn em chết cũng vẫn rất bình thản nhếch môi cười.

"Làm sao đây, Nghiêm Tổng đã bắn hết đạn rồi! Nếu hiện tại bước qua xác ngài thực sự là dễ....."

Vẫn là câu nói chưa được hoàn thành thì hết thảy đàn em của ông ta đều ngã khuỵu xuống đất, mặt mày tái mét môi tím bầm. Nghiêm Hạo Tường vứt khẩu súng xuống đất, lấy ra một con dao, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.

"Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, Chung Tổng.... mời"

Người đàn ông nọ đanh mặt từ túi áo rút ra một con dao hướng Nghiêm Hạo Tường mà đâm tới, hắn rất nhanh nhẹn tránh được nhát đầu tiên, khom người đá vào bụng Chung Thanh. Ông ta bị đánh lùi ra vài bước, ánh mắt đã sớm đỏ lừ trợn to nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Một lực ném con dao hướng ngực trái Nghiêm Hạo Tường, hắn lần này không may mắn, mũi dao sắc găm thẳng vào vai trái, hắn đau đớn ôm tay, hai mắt dữ tợn nhìn người kia. Rút dao đang găm chặt bên vai trái, hắn phóng cả hai con dao về phía ông ta, ông ta tuy tránh một được nhưng lại không thể một lúc hai con, một trong hai trủ thủy găm chặt vào lồng ngực trái. Nghiêm Hạo Tường nhìn ông ta ngã xuống đất, dù bị thương vẫn xem như không có gì mà tiến tới. Một lực đạp thẳng vào khuôn mặt ông ta. Từ đằng xa một đoàn xe đi tới - là người của hắn. Rất nhanh chóng gần ba chục cái xác đều được thủ tiêu một cách nhanh gọn đến nỗi đất không biết trời chẳng hay.

Đến khi trời tối, sắc mặt Nghiêm Hạo Tường ngày một kém đi. Người làm trong nhà đều không khỏi lo lắng, đến giờ cơm tối hắn đang dùng bữa liền gục xuống bất tỉnh nhân sự, ai nấy đều hốt hoảng đưa hắn tới bệnh viện. Rất nhanh Nghiêm Hạo Tường được chuyển đến phòng cấp cứu, Trương Chân Nguyên lần này trực tiếp đến xem xét tình hình. Nhìn vết thương sâu bên vai trái của Nghiêm Hạo Tường, y cũng phần nào hiểu ra vấn đề.

"Vai trái có vết dao đâm khá sâu, mất máu khá nhiều. Miệng vết thương tím, có lẽ chiếc dao đâm vào vai có tẩm sẵn độc dược."

Trương Chân Nguyên vừa kiểm tra vết thương vừa nói để cho y tá ghi chép. Lấy một chiếc khăn thấm nước ấm bắt đầu rửa vết thương cho Nghiêm Hạo Tường, sau một hồi làm việc cuối cùng sắc mặt hắn cũng tươi tỉnh phần nào, đến lúc này Trương Chân Nguyên mới yên tâm để các y tá đưa hắn đến phòng hồi sức.

Đi đến phòng thay đồ, vứt đôi găng tay và khẩu trang y tế vào sọt rác, cởi áo phẫu thuật treo lên móc. Khoác chiếc áo blouse trắng vào, bước ra ngoài. Không biết rằng Hạ Tuấn Lâm đã đứng ở ngoài chờ mình từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu y cũng biết chuyện cậu chuẩn bị hỏi.

"Hắn không sao, chỉ là vết dao găm rất sâu, đồng thời cũng bị nhiễm chút độc. Còn lại đều đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại đang ở phòng hồi sức, em có thể đến đó!"

Nói xong liền rời đi. Vừa đi Trương Chân Nguyên vừa thở dài. Hạ Tuấn Lâm này sáng thì từ chối người ta, bảo người ta buông tay. Tối lại bày ra khuôn mặt lo lắng chạy đi thăm người ta. Rốt cuộc cậu có chính kiến của riêng mình hay không? Ngoài miệng cứ nói không còn yêu, nhưng thâm tâm lại lo lắng cho người kia đến muôn phần. Đúng thật là....cái này có phải gọi là duyên không, dù muốn cũng không thể tách ra được?

#Keelin
#WAP_teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro