32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đến nơi cũng đã là đêm về muộn, Nghiêm Hạo Tường nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ đêm. Hiện tại có lẽ Hạ Tuấn Lâm đang ngủ, hắn không muốn làm phiền cậu. Để ghế lái dựa ra đằng sau, ánh mắt hắn nhìn con đường dài phía trước mặt. Mọi chuyện diễn ra thật nhanh, hắn cứ ngỡ ngày cậu và hắn bên nhau chỉ mới như ngày hôm qua. Bỗng một thân ảnh từ trong chung cư đi ra, hắn có thể nhận ra rõ đó là Hạ Nhi của hắn, cậu còn đi cùng với một người nữa. Là Trương Chân Nguyên....

Vừa nhìn thấy cậu trái tim hắn liền đập nhanh đến khó thở, chân tay luống cuống mở cửa xe chạy về phía Hạ Tuấn Lâm. Nhưng đến khi lại gần hắn lại sợ, Trương Chân Nguyên đang đứng ở đó. Hắn không muốn để y biết hắn đã tìm được Hạ Tuấn Lâm. Ở bên góc tường nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, hắn vẫn không hiểu nổi. Bọn họ tại sao lại thân thiết đến như vậy?

Cuối cùng Trương Chân Nguyên cũng rời đi, Hạ Tuấn Lâm đứng ở trước đại sảnh chờ đến khi chiếc xe của Trương Chân Nguyên đi xa rồi mới quay trở về. Nhưng cậu lại có cảm giác như mọi hành động của bản thân đều đang bị theo dõi, trước khi bước đi vẫn là ngó nghiêng xung quanh xem xét. Không thấy bất kì ai mới yên tâm bước đi. Nhưng vừa đi được ba bước, từ đằng sau liền có ai đó chạy đến ôm lấy cậu, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đó...ấm áp, ấm áp đến quen thuộc.

"Em còn muốn trốn tránh đến bao giờ nữa?"

Nghiêm Hạo Tường gục đầu vào hõm vai cậu, cảm giác sống mũi trở nên cay cay, một giọt lệ bắt đầu rơi thấm vào vai áo Hạ Tuấn Lâm. Cậu vẫn cứ thế, chỉ yên lặng đứng như vậy để hắn ôm lấy, phải. Đã rất lâu cậu chưa được cảm nhận sự ấm áp an toàn khi ở bên hắn. Nhưng cuối cùng trong đầu vẫn là suy nghĩ lại, một lực hất tay hắn ra, quay mặt lại nhưng lại lùi ra đằng sau vài bước.

Cậu ở đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt Nghiêm Hạo Tường, mày khẽ cau lại. Hắn đã thay đổi quá nhiều. Bàn tay hơi cử động, chỉ muốn đưa lên chạm vào luôn mặt hốc hác kia, nhưng lí trí lại không cho phép cậu làm điều đó. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu. Nhưng cậu vẫn không có cảm giác, trái tim cậu hiện tại còn đau hơn như vậy gấp ngàn vạn lần. Còn gì đau hơn khi người mà mình yêu đang đứng ngay trước mặt nhưng dường như xa cách muôn trùng, muốn đưa tay chạm đến nhưng lại không thể với tới được.

"Nghiêm Hạo Tường đừng lại gần, chúng ta ở bên nhau chỉ đem đến cho đối phương sự đau khổ. Nên dừng lại thôi."

Hạ Tuấn Lâm cụp mắt xuống, cố gắng để cho bản thân không được rơi lệ, cậu rất yêu hắn, rất muốn ở bên hắn. Nhưng cậu lại sợ, sợ khi ở bên cạnh hắn bản thân sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự thổng khổ.

Hạ Tuấn Lâm sợ bản thân sẽ mềm lòng, sẽ như đứa trẻ mà xà vào lòng hắn, cậu không muốn một phút mất đi lí trí rồi sẽ lại hối hận.

"Anh hãy về đi, ở nhà còn có vợ anh đang chờ"

Khoảnh khắc nói từ vợ này trái tim Hạ Tuấn Lâm lại nhói lên từng cơn. Cậu vốn dĩ ,chẳng là gì trong ngôi nhà đó...Nhưng Hạ Tuấn Lâm đã sai, chuyện gì cậu cũng biết nhưng về chuyện chính tay Mã Gia Kỳ giết chết Thẩm An Nhiên thì cậu lại không biết. Vốn dĩ Nghiêm Hạo Tường muốn ả ta thú nhận với Hạ Tuấn Lâm, nhưng bản thân lại đến trễ một bước, Mã Gia Kỳ cứ thế giết chết người phụ nữ độc ác đã phá hoại hạnh phúc của anh với cậu. Còn về phần Hạ Tuấn Lâm, cậu cứ vẫn nghĩ rằng thời gian qua hắn và người kia vẫn ở bên nhau. Lưu Diệu Văn vốn chẳng biết gì, Mã Gia Kỳ thì là người ít khi phô bày chuyện bản thân đã làm.

Hạ Tuấn Lâm đau khổ, nói xong liền chạy vào bên trong, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng đuổi theo nhưng lại không kịp, thang máy đã đóng cửa.

Nhớ theo địa chỉ mà Mã Gia Kỳ đưa, hắn liền chạy cầu thang bộ lên đến tận tầng 8, vừa lúc Hạ Tuấn Lâm từ thang máy đi ra. Thấy hắn liền chạy vào trong nhà khóa trái cửa lại. Hắn đứng trước cửa nhà đập cửa liên hồi, Hạ Tuấn Lâm sau khi khóa cửa liền ngồi thụp, bắt đầu khóc.

"Hạ Nhi, mau mở cửa cho anh, làm ơn mở cửa đi."

Hắn ở bên ngoài đập cửa, miệng vẫn không ngừng gọi tên cậu. Hạ Tuấn Lâm ở bên trong nghe rõ hắn nói mồn một, nhưng lại không trả lời, dù khóc cũng cắn chặt tay để ngăn lại tiếng nấc, cậu không muốn để hắn biết mình đang khóc.

Nghiêm Hạo Tường ở bên ngoài gần như đã vô vọng, hắn ngồi xuống dựa lưng vào cánh cửa gỗ, bắt đầu tự độc thoại.

"Hạ nhi, anh biết việc mà anh đã làm với em là điều không thể tha thứ nổi. Nhưng xin em, hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội cuối cùng được hay không? Hãy để anh chuộc lại những lỗi lầm mà anh gây ra cho em, có được không?"

"Anh biết em vẫn còn yêu anh, chỉ cần nhìn vào đôi mắt em anh cũng có thể biết được. Đừng cố chấp nữa được không? Cả cuộc đời này, người trên danh nghĩa làm vợ anh chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm em, chứ không thể là ai khác."

"Thẩm An Nhiên bị Mã Gia Kỳ giết rồi, ả ta đã phải trả giá vì đã gây nên những chuyện đó với em. Chính anh cũng là người có lỗi vì đã không giữ lấy em, vì đã không tin tưởng em. Hạ Nhi, em biết không, kể từ ngày em bỏ anh đi thì chẳng có ai ở cạnh anh cả, trong căn nhà rộng lớn thiếu đi hơi ấm của em, anh rất cô độc. Xin em, về bên anh có được không?"

Hắn vẫn ở ngoài thao thao bất tuyệt tự nói tự nghe, Hạ Tuấn Lâm ở bên trong hai mắt đã sớm đỏ hoe vì khóc, cắn chặt môi. Cậu cố gắng đứng dậy, chống tay vào cánh cửa từ bên trong nói vọng ra.

"Nghiêm Hạo Tường, anh hãy trở về đi. Chúng ta từ lâu đã không còn nợ nhau bất cứ chuyện gì, hãy buông tha cho tôi đi."

Nói xong Hạ Tuấn Lâm cố gắng bước vào trong, nhưng đầu cậu nặng trĩu. Đôi chân như không còn sức lực ngã khuỵu xuống, đầu cậu đau đến ngất đi, lúc ngất đi tay Hạ Tuấn Lâm va vào vách tủ bình hoa từ trên nóc tủ rơi xuống vỡ tan. Mọi thứ cứ như vậy chìm vào bóng tối.

Nghiêm Hạo Tường ở bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ từ trong nhà mà hốt hoảng, chẳng suy nghĩ gì một lực đạp mạnh cửa xông vào trong nhà. Thấy Hạ Tuấn Lâm nằm ở dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trở nên trắng bệch. Hắn nhanh chóng bế thốc cậu lên, chạy xuống xe để cậu vào ghế sau, một mạch phóng thẳng đến bệnh viện.

Khoảng cách từ đây đến bệnh viên khá xa, ít nhất cũng phải nửa tiếng mới đến nơi, hắn cứ như bất chấp thời gian phóng xe thật nhanh tới bệnh viện.

Nghiêm Hạo Tường ở bên ngoài chờ gần một lúc vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì, từ đằng xa Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên chạy tới. Vừa thấy Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn liền xách cổ hắn lên, giáng xuống mặt hắn một đấm.

"Con mẹ nó, thằng khốn mày làm gì Lâm Lâm?"

Lưu Diệu vẫn không ngừng ở đó, tiếp tục xông tới đấm vào người hắn điên cuồng. Từ miệng Nghiêm Hạo Tường chảy ra một dòng máu. Hắn vẫn để cho Lưu Diệu Văn đánh, phải Lưu Diệu Văn đang làm rất tốt hắn muốn bản thân được bị đánh như vậy để cho hắn thật tỉnh táo.

"Diệu Văn dừng lại đi, anh sẽ đánh chết hắn mất"

Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên đều lao tới kéo hai người họ ra. Tống Á Hiên giữ chặt lấy anh, còn Trương Chân Nguyên thì kéo Nghiêm Hạo Tường ra một khoảng xa. Lưu Diệu Văn vẫn điên cuồng vùng vẫy như con hổ đói nhìn hắn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Vì tình hình nguy cấp, các y tá xung quanh đành làm liều tiêm cho anh một liều thuốc an thần. Rất nhanh đã không còn làm loạn, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ. Tống Á Hiên đưa anh tới phòng của Trương Chân Nguyên. Hiện tại trước phòng bệnh chỉ còn Nghiêm Hạo Tường, Trương Chân Nguyên sau khi ở bên ngoài một lúc cũng không an tâm mà bước vào phòng cấp cứu.

Một tiếng sau cuối cùng đèn phòng cũng tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra, Trương Chân Nguyên đi trước còn ở đằng sau các y tá đang đẩy Hạ Tuấn Lâm đến phòng hồi sức. Nghiêm Hạo Tường định chạy theo cậu, liền bị Trương Chân Nguyên giữ lại, y muốn cùng hắn nói chuyện. Cả hai cùng đi lên sân thượng.

"Lâm Lâm không sao. Chỉ là thể trạng yếu ớt cùng với việc ăn uống không đầy đủ nên mới bị ngất."

Trương Chân Nguyên nói xong bật cười nhìn Nghiêm Hạo Tường. Trong thời điểm này, không nên dùng sự trách móc đối với hắn. Bản thân hắn là người yêu thương Hạ Tuấn Lâm, nhất định sẽ không khỏi có sự lo lắng. Trước hết vẫn nên để tâm hắn tĩnh lại.

Nghiêm Hạo Tường nghe y nói vậy, trong lòng phần nào cũng cảm thấy đau lòng. Hai bàn tay Trương Chân Nguyên nhét vào trong túi áo, hướng ánh mắt lên trời nhìn xa xăm. Hôm nay thời tiết se se lạnh, trên bầu trời đến một ngôi sao cũng không xuất hiện khiến người ta cảm thấy có chút gì đó mang mác buồn.

"Anh và Hạ nhi, rốt cuộc có quan hệ gì?" Nghiêm Hạo Tường quay sang nhìn Trương Chân Nguyên đặt câu hỏi.

Cảm nhận người kia đang chăm chăm nhìn mình, Trương Chân Nguyên quay sang nhìn hắn rồi lại ngước lên nhìn trời. Thở dài một hơi bắt đầu nói:

"20 năm trước tôi có một gia đình rất ấm áp, khi đó tôi 8 tuổi mẹ tôi đã sinh thêm một đứa em trai vô cùng đáng yêu và kháu khỉnh cho tôi, lúc đó gia đình tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng biến cố đã xảy ra khi đứa em trai vừa được sinh ra của tôi biến mất. Mẹ tôi vì suy sụp tinh thần mà phát điên, không lâu sau đã qua đời. Ba tôi suốt 5 năm tìm kiếm vẫn không có một chút tin tức gì, trong một lần đi tìm nó ba tôi đã bị tai nạn qua đời, lúc đó tôi chỉ mới là đứa trẻ 13 tuổi. Tôi luôn cảm thấy bản thân là một tên vô dụng, khi mà đến trông em cũng để nó bị bắt mất. Cảm thấy bản thân vô dụng khi nhìn mẹ phát điên mà cũng không thể làm gì và khi tôi cảm thấy vô dụng nhất chính là ngày ba tôi chết." Trương Chân Nguyên hơi ngừng lại, đôi mắt đã sớm ẩn hiện dưới một làn nước mỏng. Hít một hơi thật sâu, y tiếp tục nói.

"Tôi được gia đình nhà nội nuôi lớn, họ coi tôi như một người ở trong nhà, nhưng tôi không cảm thấy tức giận vì điều đó. Bởi vì cái chết của ba và mẹ, tôi đã luôn mong ước bản thân sẽ trở thành bác sĩ để có thể cứu sống những người khác. Và đến ngày tôi nhìn thấy Lâm Lâm, tôi đã biết lựa chọn này quả thực không sai lầm. Ngày đầu tiên khi tôi nhìn thấy em ấy nằm trên chiếc giường bệnh tôi đã có cảm giác vô cùng thân thuộc, cũng vì nghi ngờ tôi đã thử lấy máu của em ấy đem đi xét nghiệm. Quả thực, chúng tôi là anh em ruột. Sau gần 20 năm, tôi đã tìm được đứa em trai mà mình thất lạc."

Nghiêm Hạo Tường quay lại nhìn Trương Chân Nguyên, y bình thường luôn là một con người mang theo sự vui vẻ và ấm áp, trên môi lúc nào cũng luôn nở một nụ cười vô cùng tươi tắn, gặp ai cũng thân thiện chào hỏi, vỗ vai động viên. Nhưng lúc này nhìn y lại vô cùng yếu đuối và buồn bã. Có lẽ những kí ức khi còn nhỏ vẫn luôn ám ảnh y đến tận bây giờ. Y quay sang, đưa tay või vai Nghiêm Hạo Tường, tiếp tục nói:

"Nghiêm Hạo Tường, cậu biết không? Tôi vừa hận cậu, cũng vừa biết ơn cậu. Tôi hận cậu vì những gì mà cậu đã làm cho Lâm Lâm, những đau khổ mà cậu đã gây ra cho thằng bé. Nhưng cũng rất biết ơn cậu vì nếu không nhờ tai nạn ngày hôm đó, có lẽ vĩnh viễn tôi cũng sẽ không tìm được em trai của mình. Nhưng Nghiêm Hạo Tường à, hãy buông tay đi. Thằng bé đã có lựa chọn riêng của mình, cậu dù có yêu thương em ấy...vậy cậu có chắc chắn bảo vệ em ấy cả đời? Nếu cậu không chắc chắn được, đừng nghĩ đến việc quay lại với Lâm Lâm, bởi vì qua những gì đã xảy ra....tôi có thể thấy cậu sẽ chẳng đem lại được hạnh phúc cho thằng bé. Hãy buông tay đi, hãy để cho thằng bé có một cuộc sống riêng của mình. Đối với hai người, buông tay chính là cách tốt nhất..."

Nói xong y liền rời đi, để lại Nghiêm Hạo Tường một mình đứng trên sân thượng. Hắn ngã khuỵu xuống đất, cả cơ thể như không còn chút sức lực nào nằm trên nền đất lạnh lẽo. Trương Chân Nguyên nói đúng...hắn không đủ sức mạnh để bảo vệ cậu, ở bên hắn cậu luôn phải chịu những sự đau khổ. Bỗng hắn nhớ lại những kỉ niệm lúc trước khi hắn và cậu vẫn ở bên nhau. Lúc trước, Hạ Tuấn Lâm đã cười với hắn rất nhiều, nhưng nước mắt rơi vì hắn cũng không hề ít. Hắn....thực sự phải buông tay rồi sao?

#Keelin
#WAP_teams

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro