Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ẦM!!'

"A NGUYÊN! A NGUYÊN! DIÊU CẢNH NGUYÊN!" Không thể nào! Diêu Cảnh Nguyên đã nhảy sông tự tử trước mắt của Chân Nguyên. Cậu gào thét trong vô vọng, dòng nước ban trưa này chảy rất xiếc. Anh chỉ vừa nhảy xuống thôi thì đã không còn thấy tâm hơn gì nữa.

Không phải chỉ vừa đây anh và cậu còn ôm nhau hạnh phúc hay sao, sao anh lại dại dột mà ra đi như vậy?!

Trương Chân Nguyên suy sụp tinh thần, ngồi thụp xuống đất. Nước mắt chảy dài không thể ngừng. Tay xiếc thành nắm đấm liên tục đập xuống đất.

Trái tim của cậu như vỡ thành trăm mảnh. Cậu còn chưa kịp nói lời yêu với anh, vậy mà anh đã nỡ lòng nào rời bỏ cậu đi trước. Có khác nào là từ chối tình cảm của cậu một cách gián tiếp hay không?!

Cậu chưa kịp tiếp thu quá trình Cảnh Nguyên đẩy cậu ra sau đó tự mình nhảy xuống hồ nước kia. Đôi mắt mở to ra cố gắng tìm kiếm hình bóng của Diêu Cảnh Nguyên. Nhưng không! Ông trời đã mang anh ấy đi rồi, người con trai mà cậu yêu bị ông trời mang đi rồi!

Thật sự quá đau khổ! Cả hai đều đau khổ. Mối tình dang dở còn đó...ai sẽ có thể thay Diêu Cảnh Nguyên tiếp nối nó đây? Hay không ai vĩnh viễn có thể? Chắc chỉ duy nhất một mình Diêu Cảnh Nguyên...

Chân Nguyên báo cho cảnh sát đến tìm kiếm, từ tối cho đến sang hôm sau nhưng vẫn chẳng có gì. Cảnh sát bọn họ đưa ra kết luận, Cảnh Nguyên đã bị dòng nước xiết cuốn đi nơi khác. Cơ thể không còn ở đây.

Chân Nguyên không tin, đôi mắt đầy sự kiên quyết sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
-------------
Một căn phòng có đầy đủ ánh sáng, nhưng 4 phía của phòng này đều là gương. Nhìn căn phòng trở nên rất rộng và không thể biết lối ra ở đâu.

Hạ Tuấn Lâm được ngồi trên cái ghế được đặt ngay tâm của căn phòng. Không hề trói hay thiết bị nguy hiểm nào trên người cậu. Chỉ đơn giản là một cái bịt mắt màu đen. Tay cậu dần dần cử động sau đó là đến cả cơ thể. Cảm giác mình không bị thứ gì ràng buộc nên nhanh chóng tháo bịt mắt xuống. Nhưng cái bịt mắt chết tiệt này tháo mãi chẳng ra. Đột nhiên có một bàn tay nào đó từ phía sau nhẹ nhàng giúp cậu tháo nó ra.

Hạ Tuấn Lâm đề phòng đem tay mình để xuống, cho người kia gỡ cái bịt mắt chết tiệt đó ra. Mở ra rồi, mắt cậu hơn nheo lại, chắc chắn là do ánh sáng quá tải cộng với việc 4 phía của căn phòng đều là gương. Quan sát xung quanh, thấy bản thân và cả người giúp cậu gỡ cái bịt mắt ra. Nhưng Hạ Tuấn Lâm không có ý định cảm ơn, vì cậu chắc chắn rằng tên này là người đã bắt cậu. Hắn cũng là tên đã đi theo cậu từ siêu thị về nhà.

Hắn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cậu, nhưng vẫn cười dịu dàng nhìn cậu qua gương. Hắn cười nói:

"Cuối cùng cũng tìm được em rồi Diệu Văn!" Hạ Tuấn Lâm khó hiểu, cái gì mà Diệu Văn? Tên này có vấn đề về thần kinh à, cậu đường đường là Hạ Tuấn Lâm, ở đâu ra Diệu Văn?

Thấy cậu không trả lời mà trên sắc mặt lại kèm theo ý khó hiểu thì hắn liền nói: "Chỉ mới có vài năm mà em đã quên anh rồi hay sao? Anh là bạn trai của em, Tống Á Hiên đây!" Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới trả lời người tự xưng là Tống Á Hiên này.

"Xin lỗi, tôi không phải Diệu Văn bạn trai của anh, tôi là Hạ Tuấn Lâm! Anh tìm nhầm người rồi." Tống Á Hiên hốt hoảng, nhanh chóng nắm lấy tay của Tuấn Lâm dịu dàng nhưng mang theo sự lo lắng bất an nói:

"Không không không phải, em là Diệu Văn, là Lưu Diệu Văn của anh mà. Nếu nếu em quên thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé? Chúng ta sẽ bắt đầu lại những ngày tháng ở bên nhau, sống hạnh phúc bên nhau như những năm đó. Em nói xem có phải rất hạnh phúc hay không?" Nói đến đấy, nước mắt của Tống Á Hiên không thể kìm nén mà rơi thành giọt. Tuấn Lâm nghe đến đó cũng nghẹn ngào trong lòng. Thật tội nghiệp cho cặp đôi này, tại sao lại bị chia cắt thế kia?

Tống Á Hiên quẹt quẹt nước mắt rồi nhìn Tuấn Lâm nói tiếp trong sự hận thù: "Anh sẽ trả thù cho em! Chính tên sát thủ không gớm máu người đó đã làm em quên đi anh, anh nhất định sẽ giết tên đó!" Tuấn Lâm giật mình. Con người dịu dàng ôn nhu đáng thương khi nảy đâu rồi? Con người bây giờ cậu thấy quả thật rất đáng sợ. Cậu tiếp tục giải thích:

"Chia buồn vì Diệu Văn của anh, nhưng anh tìm nhầm người rồi. Tôi là Hạ Tuấn Lâm, tôi chẳng bị sát thủ làm gì cả. Đặc biệt là tôi không quen biết anh." Tống Á Hiên sụp đổ, miệng luôn nói "không không, Diệu Văn của anh..". Hạ Tuấn Lâm thật sự rất xót cho hắn, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Cậu chẳng thể giúp gì trong khi cậu là một tên ngốc tình mà. Hưh!

Tống Á Hiên bật chạy nhanh ra ngoài, để lại mỗi Tuấn Lâm cô đơn nơi đó. Cậu sực nhớ ra, cậu phải đến đón Nghiêm Hạo Tường nhưng...Tống Á Hiên còn đang nhốt cậu ở đây. Căn phòng toàn là gương, đâu mới là lối ra chứ? Cậu không biết đây là buổi tối hay đã là sáng hôm sau. Nếu là sáng hôm sau thì cậu nghĩ chắc không còn kịp nữa rồi.

Khoảng gần 1 tiếng đồng hồ sau, cậu nghe thấy tiếng mở cửa. Là Tống Á Hiên bước vào, hắn đã không tâm trạng khi nảy nữa chắc chắn đã ổn định hơn. Hắn đến bên cậu, nhìn cậu từ mọi phía, cứ như là để chắc rằng Hạ Tuấn Lâm không phải là Lưu Diệu Văn. Miễn cưỡng cười rồi nói với cậu:

"Tôi xin lỗi, bản thân quá nóng nảy tìm người, nhưng lại không thể kìm chế. Lần này là thiếu sót của tôi, mong cậu bỏ qua. Tôi sẽ thả cậu ra ngoài ngay lập tức." Nói là làm, Tống Á Hiên đỡ cậu đứng dậy đi ra bên ngoài, trời bên ngoài vẫn còn tối, chắc chắn vẫn còn kịp ra đó Nghiêm Hạo Tường ở sân bay. Cậu nói:

"Tôi không trách anh, ai chẳng có lúc lụy tình. Nhưng thế giới quá nhiều người, làm sao tránh được người người giống nhau? Giống gương mặt nhưng trái tim thì không thể. Cầu cho anh sẽ tìm lại được nửa kia của mình vào một ngày nào đó không xa."

Tống Á Hiên nghẹn ngào, tuy người này không phải Lưu Diệu Văn nhưng chắc chắn rằng...trên thế giới vẫn còn người lương thiện như cậu ấy. Hạ Tuấn Lâm lên taxi ra thẳng sân bay, nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy Tống Á Hiên hướng mắt nhìn theo. Cậu xót xa trong lòng, đột nhiên Tống Á Hiên mỉm cười. Cứ tưởng là đã ổn, nhưng ai ngờ! Hắn ta băng ra đường, đứng giữa dòng xe tấp nập. Chẳng có ai có thể nhìn được cái nhanh như chớp của hắn nên...như thế nào thì mọi người chắc có thể tự tưởng tượng được nhỉ?

Máu lênh láng trên mặt đường, đôi mắt hờ hững chớp nhắm nhìn lên bầu trời. Miệng lẩm bẩm nói chỉ mình hắn nghe: "Anh đến với em đây, Lưu Diệu Văn."

Lại một sinh mạng nữa ra đi. Chỉ là con người, làm sao tránh được Thiên Mệnh? Sống có tốt, có hành thiện tích đức cỡ nào cũng không thể tránh khỏi cái chết. Tống Á Hiên là con người lương thiện, ông trời lại lần nữa mang con người lương thiện này đi.

Nhưng đó cũng là cách tốt nhất để Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn được ở gần nhau hơn nơi xứ lạ không người.

Hạ Tuấn Lâm cắn răng bật khóc, tay xiếc chặt cấm bản thân phát ra tiếng nấc. Chiếc xe cứ như vậy mà ra sân bay, nhưng chưa đi được đến đâu thì bảng tin xuất hiện trên tivi lớn nhất giữa thành phố báo tin. 'Chiếc máy bay A502 bay từ Canada về Trung Quốc bị tai nạn ngoài ý muốn, rơi thẳng xuống biển. Hiện tại vẫn chưa tìm được ví trí cố định của chiếc máy bay. Theo báo cáo thì trên máy bay có 250 công dân Trung Quốc. Đặc biệt hơn là có cả chủ tịch và phó chủ tịch của Nghiệm thị, là Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ'
-------------------------
nick tiktok của tui đã lấy lại được. Fl vẫn còn nguyên, nhưng có 1 điều đáng buồn đó chính là, sau 6 tháng thì số người fl đó đã không còn quan tâm đến video mới ra của tui nữa. Số tim thật sự không còn như 6 tháng trước, nhưng cũng vui khi có 1 vài bạn còn nhớ tui, thật sự rất vui luôn. Tui muốn vd của tui được nhiều người biết đến hơn, đồng nghĩa với việc các anh em nhà Thời Đại Phong Tuấn sẽ được biết đến nhiều hơn.

Một số bạn họ ban đầu không biết các anh em nhà sdfj nhưng qua 1 số vd tiktok khiến họ biết đến, và yêu thích các anh em nhà sdfj hơn. Qua 1 số vd tiktok về các anh em thì họ dần quen với các anh em ấy và biết được năng lực của các anh em nhà sdfj.

Id tiktok: lamnguy227

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro