Chương 5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Tuấn Lâm ngẩn ngơ như kẻ mất hồn nhớ về kí ức cũ, Nghiêm Hạo Tường cũng nhận ra cậu không vui khi nhắc đến Tiểu Ái Nhi. Hắn buông đũa xuống, nói nhỏ nhẹ với Hạ Tuấn Lâm.

" Tôi xem cậu như em trai của mình, năm đó đúng là Ái Nhi sai. Nhưng cậu cũng thừa hiểu tính cô ấy mà, Ái Nhi sợ người khuyết tật. Hành động cũng không đúng, nhưng cậu có thể nể mặt tôi mà chăm sóc đối xử tốt với cô ấy một chút được không ? Chẳng phải mấy năm nay mỗi khi cô ấy về nước cậu đều nhẫn nhịn được sao ? Chuyện cũ chúng ta bỏ qua nhé"

Hạ Tuấn Lâm cười ngượng một tiếng, khuôn mặt gầy gò ẩn chứa nét u buồn. Cậu há miệng nhưng cái lưỡi ngắn kia chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ không rõ. Cậu chỉ có thể dùng ngôn ngữ của người câm với hắn.

" Em không giận, cậu chủ yên tâm. Ái Nhi sau này sẽ là bà chủ của ngôi nhà này, em nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình"

Nghiêm Hạo Tường có thể hiểu được vế đầu, nhưng vế sau hắn không hiểu. Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn vui cười vỗ vai Hạ Tuấn Lâm rồi nói tiếp.

" Ái Nhi tính cách như trẻ con, cậu không cố vì cô ấy thì cố vì tôi cũng được nhé. Hạ Tuấn Lâm đúng là anh em tốt của tôi mà"

Hạ Tuấn Lâm cười cười rồi không đáp lại một tiếng nào nữa, cậu lui về căn bếp của mình. Sững sững sờ sờ nhớ lại những lời người kia vừa nói.

" Đúng ! Cậu chủ là quan trọng nhất, cậu chủ nhất định phải thật hạnh phúc. Như vậy Hạ Tuấn Lâm cậu mới được hạnh phúc, những gì khiến cậu chủ vui vẻ bình an. Hạ Tuấn Lâm này cũng sẽ cố gắng mà thực hiện được. Tiểu Ái Nhi là quan trọng nhất đối với cậu chủ, vậy thì cô ấy cũng sẽ nằm trong vòng tay của cậu cô ấy chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt"

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến đây, trên miệng khẽ nở nụ cười. Đậu hũ dưới lưỡi dao của cậu được thái ra từng miếng thật đều, một giọt nước mắt rơi xuống. Cậu lén lau đi, việc lén lau nước mắt cũng giống với việc cậu lén lút đơn phương một người vậy.

Nếu nói Hạ Tuấn Lâm không đau vậy thì tức là nói dối, bao năm nay...cậu đều vì người kia mà cố gắng.

Cậu cũng thừa biết rõ người kia đã có một nửa của mình, nhưng cậu cam tâm yêu đơn phương. Cậu can tâm nhìn người kia từ phía sau, nhưng mà....ai chẳng muốn người mình thích đáp lại tình cảm của mình kia chứ ?

Hạ Tuấn Lâm câm mãi mãi vẫn là Hạ Tuấn Lâm câm, đến cả một câu " em thích cậu chủ" còn không thể nói ra vậy thì có lí do gì để cậu mạnh mẽ theo đuổi người kia sao ?

Hạ Tuấn Lâm cứ thẫn thờ ở trong bếp, u uất một mình cũng không ai hay. Hạ Tuấn Lâm cứ đứng như tượng mất ba mươi phút, cho đến khi Nghiêm Hạo Tường gọi cậu dọn bàn ăn thì cậu mới lấy lại hồn phách của mình.

Nghiêm Hạo Tường nhìn vẽ sững sờ của Hạ Tuấn Lâm, đại khái cũng hiểu ra được chuyện gì. Hắn xoa đầu cậu, làm ra vẻ một người anh trấn an em trai.

" Ngoan! Đừng buồn chuyện Ái Nhi nữa, cậu như thế là không nể mặt tôi rồi"

Hạ Tuấn Lâm tránh né tay của Nghiêm Hạo Tường ra, tiếp tục khoa chân múa tay.

" Không buồn! Không buồn"

Nghiêm Hạo Tường vẫn cố chấp xoa đầu cậu đáp.

" Thằng nhóc này, tưởng lừa được anh mày sao ? Dám nói dối anh mày đánh mông cậu đấy"

Nói đoạn, một tay hắn vỗ lên mông của của Hạ Tuấn Lâm một tay hắn lại làm nhột cậu.

Hạ Tuấn Lâm buồn cười, khuôn miệng phát ra những tiếng cười ú ớ đến tội nghiệp.

Nghiêm Hạo Tường đã thấy Hạ Tuấn Lâm vui vẻ trở lại liền dừng tay, không những thế còn thỏa mái khoác tay lên vai của cậu. Thở dải thỏa mãn nói.

" Tôi rất thích chơi với cậu, cậu giống hết người bạn thân năm đó của tôi. Chỉ có điều, nếu cậu dám thích tôi thì tôi cũng sẽ đánh chết cậu đấy"

Lời nói kia quả thật như dao cứa chặt vào tim Hạ Tuấn Lâm, hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm. Nhưng đầu vẫn cứng ngắt lắc lắc phủ nhận.

Trái tim cậu như bị ai xé vụn đi, nhưng Nghiêm Hạo Tường đâu thèm đã ý thứ cảm xúc kia của cậu. Hắn còn thỏa mái nói.

" Nhưng tôi biết cậu cũng không có gan thích tôi đâu. Nào nào! Không nói nữa, giờ tôi đi tắm. Hạ Tuấn Lâm giúp tôi kì lưng nhé?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ.

" Em không có gan để nói thích cậu chủ, nhưng em luôn yêu anh."

Nghiêm Hạo Tường ăn no rồi lại nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi người làm chuẩn bị xong nước tắm thì liền cởi đồ bước vào ngâm mình. Mà người giúp hắn chà lưng sẽ không ai khách chính là Hạ Tuấn Lâm.

Bao năm qua, công việc chà lưng này chỉ có mình Hạ Tuấn Lâm là làm tốt nhất, những người khác dẫu có làm cũng đều bị hắn trách mắng vài tiếng. Thành ra ai cũng sợ hãi việc làm này, thường xuyên đẩy sang cho Hạ Tuấn Lâm.

Mà Hạ Tuấn Lâm lại có vẻ rất thích công việc này. Bởi vì nó giúp cậu tiếp xúc thân mật với người kia, làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp.

Cậu đẩy cửa bước vào bên trong, làn khói mỏng manh từ hơi nước bốc lên lan tỏa khắp cả một căn phòng, thân hình rắn chắc màu lúa mạch của người kia ẩn hiện trước mắt cậu. Nghiêm Hạo Tường cũng cảm nhận được cậu đã vào bên trong, hắn nhàn nhạt đáp.

" Hạ Tuấn Lâm à ? Mau vào làm việc của mình đi!"

" A..."

Hạ Tuấn Lâm phát ra một tiếng, sau đó nhanh nhẹn chuẩn bị dụng cụ rồi tiến ra phía sau lưng của Nghiêm Hạo Tường, thuần thục làm công việc kia.

Nghiêm Hạo Tường được chà lưng đến thỏa mái, cộng với việc đi máy bay hàng tiếng đồng hồ cơ thể có chút mỏi mệt. Giờ đây được ngâm mình trong nước nóng, có kẻ hầu người hạ khiến hắn không khỏi thở dài cảm thán một câu.

" Vẫn là cậu chăm sóc tôi tốt nhất"

Hạ Tuấn Lâm nghe đến đây liền len lén mỉm cười. Được người mình thích khen ngợi như thế này ai mà không vui chứ?

Chỉ là câu nói tiếp theo của người kia làm cậu vụt tắt nụ cười.

" Hạ Tuấn Lâm chỉ còn tranh thủ được một chút thời gian giúp tôi chà lưng nữa thôi, sau này Tiểu Ái Nhi trả về sẽ có cô ấy giúp tôi rồi."

Bàn tay của Hạ Tuấn Lâm khựng lại trong chốc lát, hai lỗ tai của cậu kêu vang lên từng tiếng như có một hồi chuông nào đó đang đánh sát lỗ tai vậy. Cảm giác nặng nề làm tâm trạng cậu trùng xuống không thôi, nhưng rất nhanh cậu đã khôi phục lại lí trí. Hạ Tuấn Lâm tiếp tục phần việc của mình.

Nghiêm Hạo Tường vốn sẽ chẳng nghĩ đến tâm tư của một người làm. Hắn vẫn hưởng thụ sự thỏa mái từ làn nước cùng việc kì cọ mà Hạ Tuấn Lâm mang lại, miệng tiếp tục nói.

" Mà này Hạ Tuấn Lâm, sao cậu không tìm một người để kết giao đi ? Tôi thấy ở ngoài đời này lắm người bị tàn tật như cậu nhưng vẫn tìm được bạn đời đó thôi ? Cậu chẳng qua cũng chỉ là bị câm, còn lại việc gì cũng làm rất tốt. Tôi biết là sẽ khó tìm được một cô gái toàn vẹn để bước đến bên đời cậu nhưng chẳng phải trên đời này còn nhiều thứ kỳ diệu sẽ xảy ra sao ?"

Khóe mắt Hạ Tuấn Lâm bỗng cảm thấy cay cay, cậu tự hỏi mình bản thân cần có một người bạn đời thật sao ? Mà người bạn đời của cậu lại ở trên cao quá, cậu mãi chẳng thể với đến được. Mà những người ở gần thì cậu chẳng cần. Trèo cao thì hay ngã đau, cậu hiểu điều này nên chỉ âm thầm quan sát hắn. Vậy mà tại sao hắn lại nói ra những lời này?

Hạ Tuấn Lâm " a a" hai tiếng, cảm giác thống khổ tràn ngập trong cảm xúc của cậu. Thật sự sẽ có điều kỳ diệu sao ? Điều kỳ diệu ấy cậu vốn dĩ cũng chỉ mong Nghiêm Hạo Tường có thể thích mình, nhưng mà vốn dĩ nó không xảy ra vậy thì cậu còn mong điều kì diệu làm gì ?

Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ thở dài một hơi, tâm trạng càng lúc càng nặng hơn. Những lời người kia nói ra khiến tâm trạng cậu trùng hẳn xuống,

Nghiêm Hạo Tường lại nói tiếp.

" Hạ Tuấn Lâm, tôi cảm thấy Tiểu Ái Nhi sẽ không hòa hợp với cậu. Tôi cũng không muốn trong nhà có nhiều tiếng ồn ào. Hay là...cậu về nhà cha mẹ tôi phụ giúp việc đi nhé? Tôi cũng sẽ không trách cậu đi"

Vì người yêu của mình mà bỏ đi một người hết lòng vì mình bao năm nay, ngu ngốc như thế chỉ có Nghiêm Hạo Tường mới làm ra được.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm sau khi nghe tin thì trong lòng hốt hoảng không thôi, cậu không muốn rời xa hắn. Dẫu sao ở cạnh hắn lâu vậy, đắng cay gì cũng đã chịu rồi. Việc chịu đựng Tiểu Ái Nhi không phải là chỉ một lần mà là rất nhiều lần. Hà cớ gì lần này phải đuổi cậu đi?

Hạ Tuấn Lâm kích động đến độ chạy về phía trước mặt Nghiêm Hạo Tường, dùng tay mình làm ra ngôn ngữ của người câm.

" Cậu chủ muốn đuổi em đi sao ? Em ở cạnh cậu phục vụ đã quen rồi bản thân cũng không muốn đi đâu nữa. Cậu chủ đừng đuổi em đi có được không ? Nhường nhịn tiểu thư em sẽ làm được. Em cũng không phá rối gì cả, em chỉ muốn ở lại bên cạnh chăm sóc ngài thôi"

Nghiêm Hạo Tường nhìn trong ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm là sự buồn rầu cùng hốt hoảng. Ánh mắt cậu ngấn lệ như là cầu xin hắn đừng nhẫn tâm đuổi mình đi.

Hàng loạt hành động ngôn ngữ của cậu được bộc lộ ra. Cuối cùng vẫn là Nghiêm Hạo Tường không nỡ đuổi cậu về nhà chính thật.

Hắn thở dài, nâng đôi bàn tay ướt sũng của mình lên xoa đầu cậu. Còn không quên nói.

" Được rồi ! Sẽ không đuổi Hạ Tuấn Lâm đi nữa. Cậu ở đây phục vụ tôi, như vậy có được không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro