Chương 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghiêm Hạo Tường xoa đầu trấn an Hạ Tuấn Lâm, trong ánh mắt của cậu ánh lên sự sợ hãi hoảng hốt, đến cả lúc Hạo Tường lặp lại câu nói kia cậu vẫn nghi ngờ nhìn hắn.

Cậu sợ hắn đuổi đi, cậu không muốn rời xa hắn... Hạ Tuấn Lâm vốn dĩ không muốn rời xa Nghiêm Hạo Tường.

" Được rồi! Tôi không để cậu đi đâu cả. Như vậy có được chưa ? Ngoan nào, có như thế thôi đã muốn khóc rồi sao ? Không muốn rời xa tôi đến vậy"

Hạ Tuấn Lâm cố kìm nước mắt của mình, gật đầu thừa nhận, nhưng cậu không làm ra kí hiệu rằng mình thích hắn. Chỉ đơn giản ngụy biện bằng kí tự khác.

" Em ở bên cạnh cậu chủ bao lâu nay, vốn dĩ chỉ quen phục vụ cậu. Giờ đi nơi khác có chút không quen, cũng không biết họ có đối xử tốt với em như cậu không ?"

Nghiêm Hạo Tường gật đầu như đã hiểu hết câu. Vốn dĩ lúc mẹ mang Hạ Tuấn Lâm về cũng chỉ để phục vụ riêng cho hắn, Hạ Tuấn Lâm kém Hạo Tường không nhiều tuổi, bản thân hắn cũng không có thói quen bắt nạt người yếu hơn mình cho nên bao năm nay, ngoại trừ việc Tiểu Ái Nhi làm khổ cậu ra thì Nghiêm Hạo Tường cũng đối với cậu rất tốt.

Hạo Tường cảm thấy vừa nãy mình nói năng có chút không đúng, giờ đây nhìn cả khuôn mặt Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng lên vì buồn hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Hạo Tường cười nhẹ nhàng trấn an cậu đáp.

" Được rồi, là tôi sai. Tôi không nên làm thế với cậu, vốn dĩ Hạ Tuấn Lâm đã bị tật. Người ta không hiểu ý sẽ làm khó dễ cậu, thôi thì cậu ở lại đây cạnh tôi...phục vụ cho tôi là được. Có chịu không ?"

Hạ Tuấn Lâm vẫn còn ấm ức buồn tủi lắm, cậu gật đầu. Sau đó bĩu môi không thèm để ý đến Hạo Tường nữa, cậu yêu vòng ra phía sau tiếp tục chà lưng cho hắn.

Nhìn thái độ của Hạ Tuấn Lâm, Hạo Tường có chút buồn cười quay đầu lại hỏi.

" Này! Giận tôi sao ?"

Hạ Tuấn Lâm mở to mắt như thể muốn nói.

" Là do cậu trêu em trước!"

Nhưng mà sắc mặt cùng hành động lại khác, cậu chậm chạp lắc đầu.

" Tôi còn không biết tính cậu sao ? Này! Hạ Tuấn Lâm giận tôi thật sao ?"

Người nào đó vẫn lắc đầu không trả lời.

" Tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi còn gì ? Không những thế còn hứa sẽ không đuổi cậu đi nữa. Vậy cậu ấm ức cái gì"

Hạ Tuấn Lâm dùng tay ra hiệu.

" Em buồn cậu chủ, thật sự rất buồn"

" Ha! Được lắm, đừng thấy tôi ưu ái đặc biệt cho cậu được thì cậu có quyền thái độ với tôi. Xem đây!"

Nghiêm Hạo Tường híp mắt đầy nguy hiểm, Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp biết hắn sẽ làm gì mình tiếp theo thì một chút nước do Hạo Tường hất lên bắn lên người cậu, người kia vừa cười vừa nói.

" Này! Chết này. Còn dám giận tôi nữa không ? Cho cậu ướt luôn"

Hắn vừa nói vừa hắt chút nước lên người của Hạ Tuấn Lâm, ban đầu cậu còn tránh né. Nhưng càng về sau,Hạ Tuấn Lâm cũng không nhịn được mà bật ra tiếng cười khanh khách.

Dẫu cho cậu bị câm, ngôn ngữ cậu không thể nói rõ được. Tiếng cười của cậu cũng rất khó nghe, nhưng sâu thẳm trong nội tâm cậu... Tiếng cười mà do Nghiêm Hạo Tường tạo ra chính là tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc nhất cậu từng trải qua.

Hạ Tuấn Lâm chỉ câm về miệng, nhưng trong trái tim cậu luôn muốn nói " yêu Hạo Tường" . Cậu muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng người cậu yêu là Hạo Tường, cả một đời này...nếu không phải Hạo Tường thì cậu sẽ không thích ai nữa.

Lợi dụng khiếm khuyết của mình, Hạ Tuấn Lâm mở miệng nhìn thẳng Hạo Tường phát ra tiếng ú ớ.

" A a a"

Chẳng ai hiểu Hạ Tuấn Lâm nói gì, đến cả Nghiêm Hạo Tường cũng không thể hiểu được. Duy chỉ có cậu mới biết bản thân muốn gì.

"Em yêu anh"

Đó là câu nói có thể cả đời này, vĩnh viễn một Hạ Tuấn Lâm câm có thể không nói được.

Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm phát ra tiếng ú ớ liền cười nói nhỏ.

" Được rồi, đừng giận tôi nữa nhé ? Mau chà lưng cho tôi đi, một lát nữa nhớ làm cho tôi tách trà gừng mang lên phòng nhé!"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu nghe lời, ngoan ngoãn tiếp tục chà lưng cho Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường trở về dĩ nhiên Hạ Tuấn Lâm rất vui. Sau khi giúp Nghiêm Hạo Tường tắm xong cậu lại bận bịu làm đồ ăn nhẹ cho hắn. Những món tráng miệng Nghiêm Hạo Tường thích cậu đều cố gắng làm, chuyện vừa nãy hắn làm cậu buồn cũng vì thế mà quên đi mất.

Mấy người làm thấy cậu hăng hái cũng không nói gì, Nghiêm Hạo Tường ở phòng làm việc một lúc thì đi xuống, vừa vào nhà bếp đã thấy rất nhiều món tráng miệng mình thích. Bên cạnh chỗ mình ngồi còn có Hạ Tuấn Lâm hì hục pha nước vào ly để sẵn.

" Hạ Tuấn Lâm, cậu định vỗ béo tôi sao ?"

Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười ngồi vào bàn ăn, buông một câu trêu chọc Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm mặt lại đỏ lắc đầu, bàn tay làm ra ngôn ngữ kí hiệu.

"Ngài mới về nhà, cần ăn nhiều để dưỡng sức "

" Hạ Tuấn Lâm vẫn là tốt nhất."

Những món ăn nhẹ đều theo kiểu Châu Á, rất vừa miệng với Hạo Tường. Hắn ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi lại nhìn Hạ Tuấn Lâm nói.

" Mau ngồi xuống ăn cùng tôi đi"

Hạ Tuấn Lâm giật mình vì câu nói đó, cậu được ngồi ăn chung với Nghiêm Hạo Tường sao ? Thật sự được ngồi ăn chung ư ?

Chuyện này thật không thể tin được, Hạ Tuấn Lâm định thần lại lắc đầu từ chối.

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày đứng bật dậy, hắn kéo cậu ấn ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh mình. Nghiêm giọng đáp.

" Chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi xem cậu như em trai của mình thì việc gì cậu phải ngại hả ? Mấy năm trước ở chung với gia đình cậu ăn riêng tôi không quản, nhưng hiện tại tôi sống riêng rồi. Ăn chung với tôi đi, cậu dẫu sao cũng đặc biệt hơn những người làm khác mà"

Đặc biệt? Cậu đặc biệt hơn những người khác mà.

Câu nói này xứng với Hạ Tuấn Lâm ở mức nào, là quan trọng...hay chỉ là vì ở lâu năm.

Hạ Tuấn Lâm miên man ảo tưởng nhưng không biết rằng. Sau này, cậu đặc biệt hơn người khác rất nhiều...

" Mau ăn đi"

Câu nói của Nghiêm Hạo Tường khiến Hạ Tuấn Lâm trở về thực tại, cậu nhìn hắn, hắn lại nhìn cậu. Vẫn là Nghiêm Hạo Tường có quyền hạn hơn cho nên Hạ Tuấn Lâm đành phải ăn theo lệnh của hắn.

Đồ ăn cậu nấu thật sự rất ngon, Nghiêm Hạo Tường vừa ăn vừa khen liên tục. Hạ Tuấn Lâm ăn rất ít chủ yếu là len lén nhìn người kia ăn là cậu cũng đủ vui rồi.

Hạ Tuấn Lâm yêu nam nhân này rất nhiều, chỉ tiếc là nam nhân này lại không thích con trai. Mà cậu thì càng không thể nào có cơ hội bên hắn được.

Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường ngồi trên bàn ăn cơm, những người làm việc ở trong nhà dù thấy cũng mặc như không có gì.

Vốn dĩ ông chủ cùng Hạ Tuấn Lâm có quan hệ rất tốt, bọn họ cũng chẳng có thể ý kiến được.

Đến đêm, khi mọi người đi ngủ rồi thì phòng của Hạ Tuấn Lâm vẫn sáng đèn. Cậu ngồi trên giường nhìn qua khung cửa sổ, trên tay nắm chặt một tấm ảnh.

Tấm ảnh đó là của thời niên thiếu, lúc cậu còn học chung trường cấp ba. Thời điểm có tấm ảnh này là Nghiêm Hạo Tường đang làm lễ tốt nghiệp, trong khi mọi người đều vây xung quanh hắn xin được chụp chung một tấm ảnh thì hắn lại chủ động kéo cậu lại cùng nhau chụp một tấm hình.

Ngày hắn lên máy bay sang nước ngoài du học thì Hạ Tuấn Lâm cũng không được đi học nữa. Nhưng mà...cậu cũng không hề cảm thấy tủi thân, ở nhà phụ giúp việc...mỗi ngày hắn đều gọi về nhà. Cả hai gặp mặt nhau qua điện thoại, dù là vài giây thôi cũng khiến cậu trở nên hạnh phúc.

Cả thế giới của Hạ Tuấn Lâm chỉ có Nghiêm Hạo Tường, nếu không có Nghiêm Hạo Tường thì nhất định sẽ là Nghiêm Hạo Tường.

Cậu không cho phép cuộc sống của mình không có hắn. Là tự cậu trói buộc mình, là tự cậu đơn phương hắn.

Hạ Tuấn Lâm là kẻ cố chấp, cậu đơn phương cố chấp một người...nhưng mà lại chẳng mong nhận được kết quả. Thật đáng thương làm sao.

Hạ Tuấn Lâm lấy một tấm ảnh khác ở dưới gối ra, bên trong tấm hình là một bức ảnh khác của Hạo Tường thời còn ở nước ngoài du học. Cậu đã lấy trộm tấm ảnh này ở phòng bà chủ. Si mê nó mà giữ gìn mấy năm nay.

Khuôn mặt đỏ ửng tận hưởng tuyết rơi của Hạo Tường thật sự rất đẹp. Hạ Tuấn Lâm dùng tay nhẹ nhàng xoa lên tấm ảnh. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa vui biết bao nhiêu.

Cậu ở như thế này cả đời cũng được, miễn là Nghiêm Hạo Tường đừng ghét bỏ cậu là được.

Hạ Tuấn Lâm này...thật ngốc nghếch biết bao nhiêu.

Hạ Tuấn Lâm mân mê tấm ảnh trên tay mà không biết rằng có người đang đứng ở phía sau mình.

Giọng nói kia vang lên, suýt chút nữa làm cậu mất hồn.

" Làm cái gì đấy Hạ Tuấn Lâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro