Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Bánh Bao Trứng Muối

Một tuần sau, tại bàn ăn, Hạ Tuấn Lâm nghe mẹ nói: "Nhà chúng ta thật sự quá vô tư, đến khi có phóng viên gọi điện tôi mới biết con đã bỏ nhà đi."

Mẹ vuốt tóc Hạ Tuấn Lâm, cười tự hào: "Con trai của mẹ thật tuyệt vời, lúc sinh con ra mẹ đã nghĩ rằng một ngày nào đó con nhất định phải trốn đi một lần. Không trốn đi một lần thì sao tính là đã trưởng thành chứ."

"Bố cũng nghĩ thế, con chỉ thiếu chút khí phách như cậu bé nhà Nghiêm thôi, không nổi loạn một chút thì phí hoài tuổi trẻ quá." Bố ở bên cạnh hùa theo, như thể Hạ Tuấn Lâm, người xách chiếc túi rách nát quay về Trùng Khánh với dáng vẻ bơ phờ, là một anh hùng vậy. Bố nhét thêm cơm vào bát, nói: "Nhưng mà nhà họ quá coi trọng chuyện này rồi. Trẻ con có chút tính khí là chuyện bình thường, không cần phải đưa đi nước ngoài vài năm để cắt đứt liên lạc. Còn sắp xếp từ ga tàu thẳng đến Thượng Hải, buổi tối bay cái vèo đi luôn, để con trai tôi phải chạy từ Hohhot về Trùng Khánh. Con trai à, ăn thêm chút nữa, vất vả cho con rồi."

Bát cơm của Hạ Tuấn Lâm vừa ăn xong một nửa đã lại bị lấp đầy, cậu nhìn đống thịt thỏ chất như ngọn núi nhỏ, thở dài một tiếng.

"Còn có phóng viên đến phỏng vấn à? Sao con không biết nhỉ." Hạ Tuấn Lâm hỏi.

"Ừ, ban đầu định đến vào thứ hai, mẹ còn đặc biệt đi làm tóc vào cuối tuần, kết quả là họ không đến." Mẹ giận dỗi như cô bé, "Nghe nói nhà Nghiêm Hạo Tường có quen biết chút, đã dàn xếp chuyện này rồi. Con có tin không, đến lúc quay lại trường, chắc chắn sẽ không có ai biết chuyện này đâu."

Hạ Tuấn Lâm cắn đũa, cúi đầu, không nói gì.

Cảnh sát là do Hạ Tuấn Lâm gọi đến.

Cậu bảo Nghiêm Hạo Tường chờ một chút ở sân ga, nói rằng mình cần đi vệ sinh. Đi ra xa khoảng trăm mét, cậu tìm được một nhân viên, nói: "Chị ơi, em và bạn học từ Trùng Khánh đến, ngồi nhầm ga rồi, điện thoại để quên ở nhà, chị có thể giúp em liên lạc với bố mẹ bạn ấy không?"

Khi cảnh sát đến tìm Nghiêm Hạo Tường, cậu thiếu niên vẫn ngồi đờ đẫn trên ghế dài ở sân ga. Hạ Tuấn Lâm tưởng rằng cậu ấy buồn ngủ, vỗ vai cậu ấy và nói: "Này, đi thôi."

Không chút ngạc nhiên, không chút phản kháng, Nghiêm Hạo Tường nhìn hai cảnh sát phía sau Hạ Tuấn Lâm, cầm lấy túi và nói một tiếng "Ừ."

Một người về phía Tây Nam, một người đi về phía Đông Nam, mỗi người theo sau một cảnh sát, tình thế thật hoành tráng. Trước khi chia tay, Nghiêm Hạo Tường nói: "Chú ơi, con khát quá, có thể mua cho con một chai nước không? Con sẽ đứng đây, không đi đâu cả." Đợi người đi xa rồi, Nghiêm Hạo Tường hỏi Hạ Tuấn Lâm: "Có phải cậu nghĩ rằng những gì mình làm với cậu chỉ là để làm khó chịu bạn gái cũ của mình không?"

Hạ Tuấn Lâm nghĩ một lúc, gật đầu.

Nghiêm Hạo Tường nhếch miệng cười, nụ cười tràn đầy sự bất lực.

"Thực ra, cậu mới là người trước tiên." Nghiêm Hạo Tường dựa vào lan can cầu vượt, dưới chân cậu, tàu hỏa gầm rú lao qua, nhưng không thể át được nỗi buồn trong giọng nói của cậu thiếu niên, "Ngay từ đầu, người mà tớ mong muốn sẽ ghen tị chính là cậu. Người đứng giữa lớp học ném cuốn sổ đi, lẽ ra phải là cậu. Sô-cô-la, bút máy, giày, những thứ đó tớ đã chuẩn bị sẵn trước khi gặp cô ấy rồi."

Không xa đó, cảnh sát xách theo một túi lớn đầy đồ uống và đồ ăn vặt, chạy chầm chậm vào tầm nhìn. Thấy các cậu thiếu niên vẫn ở nguyên vị trí, họ thở phào nhẹ nhõm và bước chậm lại. Tàu đã dừng hẳn, cửa vẫn chưa mở, cầu vượt yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Mọi thứ xung quanh trở nên dịu dàng hơn, thế giới như giơ ngón tay trỏ lên, ra hiệu giữ im lặng, thời gian dường như ngừng lại, để dành chút khoan dung cuối cùng trước khi chia ly cho những cậu thiếu niên đầy vết thương.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm lần cuối cùng bằng đôi mắt của tuổi mười sáu, trong ánh mắt cậu, sự bướng bỉnh và không sợ hãi mang tính thú dữ đã biến thành những mảnh kính vỡ vụn.

— "Cậu có phải cũng nghĩ rằng những gì tớ làm đều sai lầm không?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro