Chương 14: Mẫu nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Quế ma ma rời đi, Thẩm Thanh từ sau bức bình phong bước ra.

Nàng ta đến bên Nhậm Uyển Vân, tựa vào mẹ, trong giọng nói không giấu được sự tức giận: "Mẹ, Thẩm Diệu không chịu từ bỏ Định Vương điện hạ, con phải làm sao đây?"

Thẩm gia có ba phòng, đại phòng đương nhiên có chức quan lớn nhất, nếu Thẩm Diệu cầu Thẩm Tín xin chỉ hôn, thì cũng có khả năng rất cao. Nhưng nàng ta cũng yêu mến Định Vương, nếu Thẩm Diệu thành công, nàng ta sẽ là gì đây?

Định Vương điện hạ phong thái thần tiên như vậy, sao có thể bị kẻ ngu ngốc như Thẩm Diệu chiếm được. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Thẩm Thanh lại không cam lòng.

"Đừng lo, trong phủ này, không ai có thể lớn hơn con." Nhậm Uyển Vân nói: "Thẩm Diệu ngu ngốc, không đáng để lo. Mẹ tự nhiên có cách khiến nó không thể gả cho Định Vương điện hạ, nhưng con thì..." Bà ta thở dài: "Chú ý đến người ở Thuỷ Nhiên Viện, con nghĩ nhị cô nương là người tốt sao? Con có ý nghĩ này, nhị cô nương chưa chắc đã không có."

"Thẩm Nguyệt?" Thẩm Thanh nhíu mày: "Thẩm Nguỵet cũng mến Định Vương điện hạ? Sao có thể? Nếu Thẩm Nguyệt thật sự thích Định Vương điện hạ, tam thúc không bằng đại bá, cũng không thể nói được gì. Nhìn tới nhìn lui, đều không đáng lo."

"Con thật là," Nhậm Uyển Vân trách nhẹ, chạm vào trán Thẩm Thanh: "Khiến mẹ không yên tâm chút nào. Tam thẩm của con là người lợi hại, khi xưa với tam thúc của con..." Có vẻ nhận ra điều này không nên nói trước mặt con, Nhâm Uyển Vân đột ngột im lặng. Bà ta chỉ nói: "Tóm lại, con không cần lo về ngũ cô nương, mẹ tự có cách."

"Cảm ơn mẹ." Thẩm Thanh ngọt ngào nói. Hai mẹ con cười rạng rỡ.

Trong Thuỷ Nhiên Viện, Trần Nhược Thu đang ngồi trước bàn viết chữ.

Bà ta xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, tài hoa vô hạn, dù đã làm thê vẫn thường thích viết chữ đọc sách. Thẩm Nguyệt đứng phía sau bà ta, mặc váy lụa vàng nhạt, dáng người thanh mảnh, trông như một phiên bản nhỏ của Trần Nhược Thu.

"Mẹ, vừa rồi tại sao mẹ lại nói vậy với Quế ma ma?" Một lúc sau, nàng ta không nhịn được hỏi.

Quế ma ma đã đến một lần, nhưng ngoài dự đoán, Trần Nhược Thu không những không bảo Quế ma ma ngăn cản Thẩm Diệu yêu mến Định Vương điện hạ, mà còn khuyên Quế ma ma nói với Thẩm Diệu rằng Định Vương điện hạ là một trượng phu tốt.

"Không phải sẽ khiến Thẩm Diệu quyết tâm gả cho Định Vương điện hạ sao?" Thẩm Nguyệt có chút trách móc.

Trần Nhược Thu đặt bút lông xuống, nhẹ nhàng thở dài, kéo Thẩm Nguyệt đến ngồi trên giường, dịu dàng nói: "Nguyệt nhi, mẹ đã từng nói với con, làm bất cứ việc gì, đặc biệt là trong hậu viện, đều phải làm một cách quanh co. Như vậy, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, dù trời có sập, cũng không ai liên lụy đến con."

Thẩm Nguyệt lắc đầu: "Mẹ, con không hiểu."

Trần Nhược Thu cười. Con gái bà ta, dịu dàng tài hoa, đầu óc cũng không kém, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ. Đại khái là tam lão gia quá yêu thương, nên cũng không biết hiểm nguy trong hậu viện. Không giống như bà ta khi ở Thượng Thư phủ, một đám tỷ muội thiếp thất, ai ai cũng không dễ đối phó. Vì vậy sau khi xuất giá, bà ta luôn giữ chặt Thẩm tam lão gia trong tay.

Chỉ là cuối cùng không thể sinh con trai, đó là điều tiếc nuối nhất. Thẩm tam lão gia dù yêu thương bà ta, nhưng không có con trai, không có chỗ dựa vững chắc, sớm muộn gì Thẩm tam lão gia cũng sẽ để thiếp thất sinh con nối dõi, đến lúc đó... sẽ là cảnh gì đây?

Vì vậy đứa con gái này, bà càng phải dạy dỗ tốt.

"Nguyệt nhi, con nghĩ Thẩm Diệu thế nào?" Bà nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Không biết đọc sách, không biết chơi đàn, cầm kỳ thi họa đều không giỏi, tính cách nhút nhát ngu ngốc, không giỏi ăn nói. Nếu không có danh nghĩa của đại bá chống lưng, chỉ sợ không ai để ý tới cô ta. Ngay cả con thứ nhìn còn có khí chất hơn cô ta."

Nếu có ai nghe thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc. Những lời chê bai Thẩm Diệu không đáng một xu này lại xuất phát từ miệng của người chị họ dịu dàng này. Phải biết rằng, ngày trước người bạn tốt nhất của Thẩm Diệu chính là Thẩm Nguyệt.

"Có lẽ trước đây là vậy," Trần Nhược Thu lắc đầu: "Nhưng lần này sau khi rơi xuống nước, mẹ thấy Thẩm Diệu đã thay đổi nhiều."

"Tại sao mẹ lại nói vậy?" Thẩm Nguyệt không hiểu.

Trần Nhược Thu cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, có thể nói rằng nàng bị cú sốc tạm thời, nhưng Trần Nhược Thu đã thấy nhiều người, so với nhị thẩm tự cho mình thông minh, bà ta càng biết nhìn người hơn, Thẩm Diệu đã trở nên thông minh hơn.

Qua cuộc đối thoại với lão phu nhân, cũng như biểu hiện ra ngoài, đều khác hoàn toàn so với trước đây. Chẳng lẽ chuyện Định Vương đã gây cho nàng cú sốc lớn đến vậy, hoặc là có cao nhân chỉ điểm?

Dù thế nào, cũng không thể xem nhẹ.

"Có thể là do Định Vương nên gây ra cú sốc này. Nhưng Nguyệt nhi, mẹ đã nói với con, nữ nhân thông minh thì sẽ không đi đối đầu với nữ nhân, họ đối phó với nam nhân." Giọng Trần Nhược Thu nhẹ nhàng, như đang hát: "Con đã yêu mến Định Vương điện hạ, tại sao phải đặt mọi ánh mắt lên Thẩm Diệu. Đại bá của con dù quyền lực đến đâu, nhưng nam nhân trên đời này, không ai yêu mến một nữ nhân ngu ngốc không biết gì. Định Vương điện hạ là hoàng tử, nếu thật sự lấy một người không đáng như vậy, chẳng phải bị thiên hạ cười chê sao?"

"Nhưng..." Thẩm Nguyệt có chút uất ức.

"Nghe lời mẹ, con không những không nên xa lánh Thẩm Diệu vì điều này, mà còn phải như trước đây, làm bạn với nó. Con phải càng nỗ lực hơn, để mọi người thấy tài năng và dung mạo của con. Con càng xuất chúng, Thẩm Diệu càng trở nên ngu ngốc." Trần Nhược Thu cười, như thể đang nói chuyện phiếm, nhưng lời nói thì nhắm thẳng vào lòng người: "Mẹ bảo Quế ma ma khuyên Thẩm Diệu tiếp tục yêu mến Định Vương, một cô nương ngu ngốc chân thành như vậy, càng làm cho nó trở thành người không biết xấu hổ. Định Vương điện hạ sẽ càng chán ghét thôi."

"Như vậy thì..." Thẩm Nguyệt dường như hiểu ra một chút.

Trần Nhược Thu xoa đầu nàng ta: "Con là đứa trẻ thông minh, nên hiểu ý mẹ. Vì vậy, phải khuyên Tẩm Diệu tiếp tục yêu mến Định Vương, khiến Thẩm Diệu mất mặt trước Định Vương. Chỉ có như vậy, mới khiến Định Vương điện hạ chú ý đến con. Dù cả thiên hạ muốn Định Vương điện hạ cưới Thẩm Diệu, nhưng nếu con làm cho Định Vương điện hạ yêu con, con sẽ thắng."

"Mẹ..." Nói như vậy, Thẩm Nguyệt có chút ngượng ngùng, đầu cúi vào lòng Trần Nhược Thu: "Con hiểu rồi."

Trần Nhược Thu cười, khi xưa chuyện với Thẩm tam lão gia cũng gặp nhiều trở ngại, lúc đó Thẩm tam lão gia cũng là một thanh niên tài tuấn, nhiều người đến làm mối.

Tại sao lại chọn bà ta? Chỉ vì lần đó gặp ở chùa, bà ta tình cờ mặc y phục trắng dưới gốc cây đánh đàn, Thẩm tam lão gia vô tình nghe thấy.

Thẩm tam lão gia yêu thích nghe đàn, thích nhất là màu trắng.

Xem đi, nhiều cô nương tranh giành nhau như thế mà bà ta lại là người chiến thắng cuối cùng, chỉ vì ngay từ đầu bà ta đã biết, mình phải đối phó với nam nhân này thế nào.

Ba cô nương Thẩm gia thì sao? Chỉ có Nguyệt nhi của bà ta mới có thể đối phó được Định Vương điện hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro