Chương 9: Bùi tú tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nam tử trẻ tuổi từ ngoài đi vào, khoảng hai mươi tuổi, một thân áo xanh, dung mạo đoan chính, dáng người hơi gầy, vẻ ngoài là một quân tử đứng đắn. Hắn đi vào, tán thưởng nói: "Nói rất hay, lòng yêu mến nào cũng đều có tôn nghiêm, không phải là để bị chế nhạo. Quảng Văn Quán tuy là nơi dạy học, nhưng đức hạnh cũng cần phải rèn luyện."

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Thẩm Diệu chăm chú nhìn thanh niên đó.

Bùi Lăng, tiên sinh dạy học ở Quảng Văn Quán, đức tài vẹn toàn, là người duy nhất chỉ với danh hiệu tú tài mà có thể vào dạy học ở đây. Bùi tiên sinh tính tình ôn hòa nhẫn nại, so với các tiên sinh nghiêm khắc khác hắn càng được học sinh kính trọng hơn. Ngay cả Thẩm Diệu thường xuyên bị rơi lại phía sau, Bùi tiên sinh cũng chưa từng trách mắng mà luôn kiên nhẫn giảng giải lần nữa.

Nếu chỉ có vậy, thì người này thực sự là một tiên sinh tốt. Phẩm hạnh và tài học đều hiếm có, tiếc rằng Thẩm Diệu còn biết thân phận khác của hắn.

Hắn là mưu sĩ mà Phó Tu Nghi tin tưởng nhất, sau này khi Phó Tu Nghi đăng cơ, phong hắn làm quốc sư. Quốc sư Bùi Lăng sự nghiệp rộng mở, dưới một người trên vạn người.

Là quốc sư, hắn thực sự làm rất tốt. Thẩm Diệu từng nghĩ Bùi Lăng là người thông minh chính trực, nhưng khi phế Thái tử hắn lại không nói gì.

Thẩm Diệu và Bùi Lăng có quan hệ cá nhân khá tốt. Đề nghị Thẩm Diệu đi nước Tần làm con tin cũng là do Bùi Lăng đưa ra. Bùi Lăng nói: "Tất cả đều vì giang sơn của Minh Tề, nếu nương nương có thể giải quyết khó khăn cho bệ hạ, sau này giang sơn rộng lớn đều có phúc ấm của nương nương che chở, thiên hạ sẽ cảm kích ân tình của nương nương."

Nhưng thực tế là, khi nàng trở về cung sau năm năm, hậu cung đã có thêm một người tên là Mi phu nhân, những thuộc hạ của Bùi Lăng trước đây kính trọng nàng lại bắt đầu có tâm đề phòng.

Khi phế Thái tử, Thẩm Diệu còn quỳ xuống cầu xin Bùi Lăng, vì Bùi Lăng là người Phó Tu Nghi tin tưởng, chỉ cần Bùi Lăng mở miệng Phó Tu Nghi nhất định sẽ nghe theo. Nhưng Bùi Lăng lại đỡ nàng dậy, nói với nàng: "Nương nương, việc bệ hạ đã quyết định, vi thần cũng không thể làm gì được."

"Bùi Lăng! Chẳng lẽ ngươi cứ đứng nhìn Thái tử bị phế sao? Ngươi biết rõ phế Thái tử là việc không thể làm!" Nàng giận dữ, chất vấn.

"Đây là chuyện đã xảy ra, nương nương, hãy chấp nhận số phận." Bùi Lăng thở dài nói.

Chấp nhận số phận.

Con người sao có thể chấp nhận số phận? Nếu sống lại một đời mà vẫn phải chấp nhận số phận, chẳng phải quá bi thảm, quá đáng hận sao?

Thẩm Diệu chăm chú nhìn vào thanh niên phía trước, hắn quang minh lỗi lạc, hắn thấy chết không cứu, hắn tính tình ôn hòa, hắn cũng lạnh lùng vô tình. Làm thần tử, vì giang sơn mà nghĩ, Bùi Lăng là một trung thần. Nhưng... chỉ cần hắn đứng về phía Phó Tu Nghi, đời này nhất định nàng và hắn sẽ không đội trời chung!

Hiện tại, Phó Tu Nghi chắc chưa thu phục Bùi tú tài, vậy nên, nên cắt đứt khả năng này trước khi xảy ra hay là...

Bùi tú tài đặt cuốn sách xuống, nhạy cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ý vị không rõ của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu ngồi khá xa phía sau, dù vậy nàng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào hắn. Cảm giác này thật kỳ lạ, Bùi tú tài cảm thấy ánh mắt đó chứa đựng sự đánh giá và phán xét, dường như đang cân nhắc lợi hại, đánh giá điều gì đó. Cảm giác kéo dài hơn nữa là một sự khinh thường.

Hắn dừng lại một chút, muốn nhìn rõ hơn biểu cảm của Thẩm Diệu, nhưng thấy thiếu nữ nhặt bút trên bàn lên, cúi đầu xuống. Bùi Lăng cười thầm, lắc đầu, một cô gái nhỏ sao có thể có ánh mắt cao ngạo như vậy? Về chuyện đánh giá phán xét lại càng không thể, Thẩm Diệu là người ngốc nghếch và nhát gan nhất ở Quảng Văn Quán.

Hắn chỉnh đốn lại đồ đạc, bắt đầu bài giảng hôm nay.

Toàn bộ học sinh lớp quốc nhị đều có chút buồn ngủ.

Môn toán học vốn đã dễ làm người ta cảm thấy buồn tẻ, dù Bùi tú tài giảng giải thế nào cũng không thể khiến đám thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi này tập trung. Thêm vào đó, thời tiết mùa thu mát mẻ, mọi người đều hơi buồn ngủ.

Nếu là tiên sinh khác chắc chắn sẽ cầm thước mà răn dạy, nhưng Bùi Lăng lại là người ôn hòak hông bao giờ phạt học sinh. Vì thế trong giờ học của hắn, mọi người đều rất lớn gan. Ngoài Thẩm Thanh thường xuyên đứng đầu môn toán, những người khác đều làm việc riêng của mình.

Hôm nay Thẩm Diệu lại khác.

Nàng không chớp mắt mà nhìn Bùi tú tài, ngồi thẳng, dường như nghe rất chăm chú. Chuyện này thực sự rất đáng kinh ngạc, vì nàng bình thường là người ghét học nhất, môn toán lại càng không có hứng thú. Giờ không ngủ đã là kỳ tích, lại còn chăm chú nghe giảng?

Ngồi cùng bàn với Thẩm Diệu là một thiếu nữ thanh tú mặc váy thêu hoa cúc, vẻ mặt kiêu ngạo, thấy Thẩm Diệu như vậy không nhịn được lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng đang chăm chú nghe giảng.

Thẩm Diệu đâu để ý được nhiều như vậy? Kiếp trước nàng không hứng thú với toán học, nhưng khi làm hoàng hậu, ban đầu nền tảng không vững, cuộc sống trong hậu cung cũng phải tính toán kỹ lưỡng. Nàng làm hoàng hậu cũng phải tiết kiệm, sau khi tự làm nàng thấy toán học không quá khó. Trong hậu cung từ chi tiêu lớn đến lễ nghi, từ ly tách của phi tần đến bánh ngọt, các khoản chi đều phức tạp, nàng đều xem qua. Những gì trong sách có là gì?

Nàng chỉ muốn nhìn rõ hơn, Bùi tú tài rốt cuộc là người thế nào.

Chỉ có như vậy, nàng mới biết cách nào phù hợp nhất để đối phó với hắn.

Thần thái chăm chú của nàng, trong mắt thiếu nữ bên cạnh đã thấy rất khác thường. Đợi đến khi hết giờ toán, Bùi tú tài rời đi, Thẩm Diệu mới thu lại ánh mắt.

Thiếu nữ bên cạnh đẩy nàng, giọng đầy ngạc nhiên: "Thẩm Diệu, ngươi bị ma ám rồi à?"

"Sao lại nói vậy?" Thẩm Diệu hỏi. Thiếu nữ trước mặt là Phùng An Ninh, con gái của Quang Lộc Huân.

Phùng gia từng là quý tộc triều đình ở kinh thành, Phùng An Ninh từ nhỏ đã được nuông chiều nên kiêu ngạo. Nhưng kiếp trước cha nàng ta đứng nhầm phe, khi tân hoàng đăng cơ ông bị bãi chức, Phùng gia vì bảo vệ nàng phải gả nàng ta cho một người họ hàng xa. Sau đó, Phùng gia suy sụp, Phùng An Ninh sau khi thành hôn cũng không có kết cục tốt. Người họ hàng đó vẻ ngoài hào hoa nhưng bên trong thối nát, Phùng An Ninh vào cửa chưa đầy một năm hắn đã nuôi ngoại thất, có cả con trai, còn mắng nàng là gánh nặng của Phùng gia. Phùng An Ninh tính tình không chịu đựng được, ngay lập tức cầm kéo cùng ngoại thất đồng quy vu tận.

Những chuyện kiếp trước, giờ nhìn lại đều như gió thoảng mây bay. Nhìn thiếu nữ kiêu ngạo trước mặt, ai có thể nghĩ đến kết cục suy tàn sau này?

Thẩm Diệu bây giờ nhìn học sinh Quảng Văn Quán như nhìn bọn trẻ bằng tuổi Phó Minh và Uyển Du, khó mà sinh ra cảm giác tức giận. Trừ những kẻ giả nhân giả nghĩa như Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt, hầu hết chỉ là những đứa trẻ được nuông chiều. Nhưng những đứa trẻ được nuông chiều này trong tương lai không đầy mười năm nữa, sẽ phải nếm trải sự tàn nhẫn của số phận.

Thấy nàng không nói gì, Phùng An Ninh không hài lòng, nói: "Ngươi cố ý phớt lờ ta phải không? Thẩm Diệu, hôm nay ngươi chăm chỉ như vậy, chẳng phải để chuẩn bị cho kỳ thi tháng sau sao? Nghe nói ngươi muốn nhân dịp thi này, để cho... ai đó thấy ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro