Chương 15: Tô Minh Phong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bất kể Đông viện làm gì thì Thẩm Diệu cũng không cố ý bắt đầu làm hòa trước với Nhị phòng Tam phòng, cũng không dính lấy Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt như trước nữa. Ban đầu mọi người đều cho rằng chẳng qua là vì nàng rơi xuống nước nên giở tính tình trẻ con giận dỗi, nhưng khi Thẩm Diệu bắt đầu làm việc có chính kiến thì mọi người liền phát hiện ra không đúng.

Quế ma ma vẫn như thường lệ khuyên Thẩm Diệu đừng xa cách với Đông viện, thỉnh thoảng cũng bóng gió rằng Định vương chính là nam nhi tuyệt thế vô song ở Minh Tề. Nhưng mà Thẩm Diệu cứ như là rất quyết tâm, mỗi khi Quế ma ma nhắc tới chuyện này thì đều bị la mắng một phen, làm cho Quế ma ma rất nhức đầu. Nhưng mà Tây viện bây giờ có người của Nhị phòng Tam phòng, khó tránh khỏi điêu nô. Đám người Cốc Vũ cho rằng sau khi Thẩm Diệu thay đổi tính tình thì sẽ sửa sang lại hậu viện thật tốt, ai ngờ cuối cùng Thẩm Diệu lại không quan tâm.

Dĩ nhiên Thẩm Diệu có tính toán của mình.

Mấy ngày này Thẩm Diệu đi Quảng Văn đường ngày càng chăm chỉ, mặt dù mọi người vẫn luôn xem thường nàng như cũ nhưng nàng cũng không giận, mỗi ngày chỉ làm tốt chuyện của mình. Mọi người thấy nàng bình thản như vậy thì cũng không có gì thú vị nữa, quả nhiên nàng được sống yên ổn hơn.

Sáng sớm hôm nay, giờ học thi phú kết thúc, Thẩm Diệu cảm thấy có chút ngột ngạt liền ra vườn hoa của Quảng Văn đường đi dạo loanh quanh một chút.

Tuy Quảng Văn đường là trường học nhưng chiếm một diện tích rất rộng. Trường hiện giờ có tổng cộng ba cấp học, Thẩm Diệu đang học năm thứ hai, không hiểu sao lại đi đến nơi của năm nhất.

Đúng lúc thấy một tiểu hài tử đang ngồi trên bậc thang lau nước mắt.

Tiểu hài tử này ước chừng hơn 10 tuổi, trắng tròn béo tốt, có lẽ là do vóc người hơi bụ bẫm nên nhìn qua giống như một trái banh tròn trịa. Hắn mặc bộ y phục màu xanh tùng, giày vải nhỏ, trên cổ đeo một cái vòng hình tròn, nhìn giống như đứa nhỏ được vẽ trên mấy bức tranh chúc tết.

Thẩm Diệu hơi ngẩn ra, tùy ý đi đến nhẹ giọng hỏi: "Đệ khóc cái gì?"

Hài tử kia có lẽ không ngờ sẽ có người đột nhiên xuất hiện, sợ đến mức ngã nhào một cái trên bậc thang. Hắn lại không khóc mà lồm cồm bò dậy, sững sờ nhìn Thẩm Diệu.

Hắn trắng tròn béo tốt, đôi mắt lấp lánh có thần, trên đầu cột một chỏm tóc nhỏ, mặt còn dính nước mắt chưa khô, đúng là dễ thương đáng yêu vô cùng, Thẩm Diệu không nhịn được mà bật cười.

Đứa bé kia lại nũng nịu kêu một tiếng "tỷ tỷ".

Trái tim Thẩm Diệu bị hài tử này làm cho mềm nhũn, kiếp trước nàng cũng sinh được Uyển Du và Phó Minh, nhưng khi bọn nhỏ trước 5 tuổi nàng đều ở Tần Quốc làm con tin. Sau khi nàng quay về hai đứa bé đều đã học rành quy củ gọi nàng là "mẫu hậu". Thẩm Diệu cũng không biết trước 5 tuổi thì hai đứa bé có bộ dạng thế nào. Tiểu hài tử trước mặt tuy đã khoảng 10 tuổi nhưng  nhìn bộ dáng hoàn toàn không rành thế sự, khiến nàng không kềm được mà nhớ tới Uyển Du và Phó Minh.

Thẩm Diệu ngồi xổm người xuống sờ đầu hắn một cái: "Sao lại khóc?"

"Tiên sinh hỏi đệ một câu, đệ không trả lời được thì tiên sinh đánh tay đệ." Hài tử đưa tay ra, lộ ra một vệt hồng hồng, oan ức nói: "Đệ đau lắm."

Thẩm Diệu muốn trêu chọc hắn, nàng hỏi: "Tiên sinh hỏi đệ câu gì?"

"Tiên sinh muốn đệ viết 4 chữ "thỏ tử hồ bi", nhưng đệ không biết viết." Hài tử mặt mày đưa đám.
*Thỏ tử hồ bi: khi thỏ chết hồ ly cảm thấy đau buồn vì có số phận tương đồng.

Nếu đã đến tuổi học năm nhất mà không viết được chữ thì đúng là hơi quá kém rồi. Không nói đến Thẩm Diệu, khi Phó Minh ở tuổi của hài tử này thì đã học cách xử lý chính sự trong triều, cho dù chỉ là giả vờ đóng kịch nhưng cũng rất ra dáng. Tuy rằng con cháu hoàng gia trưởng thành sớm hơn người thường, nhưng được đến Quảng Văn đường học cũng đều là con cháu quý tộc, không lẽ đứa nhỏ này học vỡ lòng muộn như vậy?

Đứa bé kia còn ngại mình tố khổ chưa đủ, lại ấm ức nói: "Quay về bị cha biết nhất định sẽ hung hăn la đệ một trận. Đệ, đệ sống còn có ý nghĩa gì chứ, chi bằng đập đầu chết đi cho xong.

Thẩm Diệu bị giọng điệu bi ai của hài tử này làm cho giật mình, vừa tức vừa buồn cười. Đang nghĩ không biết đây là tiểu tử dở hơi của nhà nào lại học được cách hát tuồng diễn kịch hay như vậy. Nàng hỏi: "Đệ là con cái nhà ai?"

Hài tử kia nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu bây giờ cũng chỉ cỡ 14, 15 tuổi, cộng thêm dáng dấp của nàng nhỏ nhắn hơn bình thường, nhìn thấy cũng không lớn hơn hài tử này bao nhiêu. Nhưng không biết tại sao trên người nàng có một khí chất không thể diễn tả được, tựa như đã từng trải qua mưa to gió lớn, có thể khiến người ta an lòng. Cũng như hài tử này, nghe nàng hỏi lại không tự chủ được mà yên tĩnh lại, từng chữ từng chữ nói ra lai lịch của mình.

"Đệ là nhị thiếu gia của Bình Nam bá, Tô Minh Lãng, cha đệ là Bình Nam bá Tô Dục, ca ca đệ là Bình Nam bá thế tử Tô Minh Phong."

Hắn nói như gõ mõ, từng chữ kể rõ lai lịch của mình.

Thẩm Diệu sửng sốt một chút, Tô gia? Bình Nam bá?

Bất kể là đời trước hay đời này Tô gia và Thẩm gia đều không có liên quan, vì chính kiến của hai bên trong triều đình không hợp nhau. Quan hệ của Tô gia và Tạ gia khá tốt, Bình Nam bá Tô Dục và Lâm An hầu Tạ Đỉnh là huynh đệ tốt, Tô Minh Phong và Tạ Cảnh Hành cũng là bằng hữu chơi thân từ nhỏ, quan hệ của hai người tốt đến mức nào chứ? Khi Tô Minh Phong chết cũng chỉ có Tạ Cảnh Hành dám đi nhặt xác hắn thôi.

Đúng vậy, Tô Minh Phong chết. Hoặc là nói, cả Tô gia bị diệt. Tiên hoàng tìm được chứng cứ Tô gia tham ô và lén buôn bán binh mã, một khi đã liên quan đến binh mã thì dĩ nhiên không có cơ hội cứu vãn.

Thánh chỉ ra rất nhanh chóng, cũng không có thẩm vấn, trực tiếp mang quân đi tịch thu tài sản xử tử tại chỗ. Giữa ban ngày, máu của toàn bộ Tô gia chảy từ đông kinh thành dài đến tây kinh thành.

Khi Tạ Cảnh Hành biết tin thì đã muộn, toàn bộ Tô gia không ai sống sót. Những người giao hảo trước kia không ai dám ra mặt, chỉ có Tạ Cảnh Hành tự mình đi dọn xác cho chủ tử Tô gia, sau đó Tạ Đỉnh đi thỉnh tội với tiên hoàng, chỉ nói là xin nể tình Tô gia cũng từng lập công cho Minh Tề mà cho phép hạ táng.

Tiên hoàng đồng ý, hậu sự của Tô gia là do một tay Tạ gia tổ chức. Thẩm Diệu nhớ rõ, khi cuối năm Thẩm Tín quay về biết được chuyện này cũng là than thở một phen.

Ngày Tô gia diệt vong chính là khoảng 2 tháng sau, rất nhanh thôi, ngay cả hài tử vô tư ngây ngô trước mặt này cũng sẽ chết dưới đạo thánh chỉ đó.

Thần sắc nàng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt mơ hồ hiện lên vẻ tàn khốc.

Hài tử không kềm được mà co rúm lại, khi Thẩm Diệu nhìn về phía hắn lần nữa thì giọng nói đã không còn ôn nhu như khhi nãy: "Tô Minh Phong? Có phải là Tô gia thế tử mà gần đây đã lập được công lớn, quản lý quân mã rất tốt hay không?"

"Đúng." Hài tử nghiên đầu đáp, "Cha nói lần này nhất định bệ hạ sẽ ban cho ca ca công danh."

Thẩm Diệu cười, nàng hơi cúi người xuống gần phía hắn, nhẹ giọng nói : "Không phải đệ nói cha đệ biết đệ không trả lời được tiên sinh thì sẽ phạt đệ sao? Tỷ có một cách sẽ giúp đệ không bị phạt."

"Là cách gì?" Tiểu hài tử nháy mắt nói.

"Đệ phải hứa với tỷ là không được để cho ông ấy biết là do tỷ dạy thì tỷ mới nói."

"Được." Hài tử suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh