Chương 14: Mẹ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Quế ma ma đi khỏi, Thẩm Thanh cũng bước ra từ sau tấm bình phong.

Nàng leo lên ngồi bên cạnh Nhiệm Uyển Vân, tựa sát vào người mẫu thân, trong giọng nói không che giấu được tức giận: "Nương, Thẩm Diệu không chịu từ bỏ Định vương điện hạ, con nên làm sao đây?"

Trong ba phòng ở Thẩm gia, không thể chối cãi chuyện Thẩm Tín là người có chức quan cao nhất, nếu Thẩm Diệu cầu xin Thẩm Tín đi kiếm một thánh chỉ tứ hôn cũng không phải là không thể. Nhưng mà nàng cũng ái mộ Định vương, nếu Thẩm Diệu thành công thì nàng biết làm sao?

Định vương điện hạ là người phong thần anh tuấn, sao có thể bị kẻ ngu dốt như Thẩm Diệu chiếm lấy. Mỗi lần nghĩ đến đây Thẩm Thanh càng thấy không cam lòng.

"Yên tâm đi, trong Thẩm phủ không ai có thể hơn con được." Nhiệm Uyển Vân nói: "Thẩm Diệu tính tình ngu xuẩn, không đáng để lo, nương tự có cách khiến nó không gả cho Định vương được, ngược lại là con..."Nàng thở dài: "Con cũng nên nhìn người bên Thu Thủy Uyển cho rõ một chút, con tưởng Nhị nha đầu là người tốt sao? Con có suy nghĩ như vậy, chưa chắc Nhị nha đầu cũng không có."

"Thẩm Nguyệt?" Thẩm Thanh nhíu mày một cái: "Nàng ta cũng ái mộ Định vương điện hạ? Sao lại có thể?" Thẩm Thanh nói: "Nếu nàng ta thật sự thích Định vương điện hạ, nhưng Tam thúc không thể so với Đại bá, cũng không lên tiếng được. Nhìn tới nhìn lui cũng không có gì đáng ngại."

"Con đó," Nhiệm Uyển Vân trách cứ chỉ vào trán Thẩm Thanh một cái: "Bảo nương làm sao yên tâm. Tam thẩm con là người lợi hại, ban đầu Tam thúc của con..." Tựa hồ ý thức được lời này không nên nói trước mặt trẻ con, Nhiệm Uyển Vân chợt im bặt. Sau đó lại nói: "Tóm lại, con không cần bận tâm Ngũ nha đầu, nương tự có cách."

"Cảm ơn nương." Thẩm Thanh ngọt ngào nói, hai mẹ con tươi cười vui vẻ.

Trong Thu Thủy Uyển, Trần Nhược Thu đang ngồi viết chữ.

Nàng là nữ tử xuất thân thư hương thế gia, tài tình vô hạn, cho dù đã là vợ người nhưng vẫn thường thích viết chữ đọc sách. Thẩm Nguyệt đứng sau lưng nàng, toàn thân mặc váy dài tơ lụa màu vàng, vóc người nhỏ nhắn yêu kiều, hoàn toàn giống Trần Nhược Thu khi còn trẻ.

"Nương, sao vừa rồi người lại nói với Quế ma ma như vậy?" Hồi lâu, nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Quế ma ma có tới một lần, nhưng nằm ngoài dự liệu của nàng là Trần Nhược Thu không bảo Quế ma ma ngăn cản Thẩm Diệu ái mộ Định vương điện hạ, ngược lại bảo Quế ma ma khuyên Thẩm Diệu rằng Định vương là nơi nương tựa rất tốt.

"Vậy chẳng phải sẽ khiến ả càng quyết ý gả cho Định vương điện hạ hay sao?" Thẩm Nguyệt có chút oán trách.

Trần Nhược Thu thả cây bút lông sói trong tay xuống, nhẹ thở dài một tiếng, kéo Thẩm Nguyệt đi đến trước giường nhỏ ngồi xuống, dịu dàng nói: "Nguyệt Nhi, không phải nương trách con, nhưng mà làm bất cứ chuyện gì, nhất là ở nơi hậu trạch này con đều phải đi đường vòng. Như vậy cho dù sau này xảy ra chuyện to lớn bằng trời thì cũng không dính đến trên người con được."

Thẩm Nguyệt lắc đầu một cái: "Nương, con không hiểu."

Trần Nhược Thu cười một tiếng, nữ nhi này của nàng ôn nhu lại có tài hoa, đầu óc cũng không tệ, chỉ là còn non nớt một chút. Có lẽ là do Thẩm tam lão gia quá yêu thương con bé nên nàng mới không biết hậu trạch hung hiểm. Đâu có giống nàng trước kia, khi còn ở phủ Thượng thư lúc nào cũng có một đống tỷ tỷ muội muội di nương thị thiếp, có kẻ nào là kẻ an phận đâu. Cho nên sau khi nàng xuất giá thì luôn luôn nắm chặt hậu viện của Thẩm tam lão gia trong lòng bàn tay.

Chỉ là cuối cùng vẫn không thể sinh con trai, đây là chuyện nuối tiếc duy nhất. Thẩm tam lão gia yêu thương nàng đến mấy mà không có con trai thì cũng giống như không có chỗ dựa, sớm muộn gì Thẩm tam lão gia cũng sẽ không cho các thiếp thất uống canh tránh thai nữa, đến khi đó...thì hoàn cảnh sẽ thế nào đây?

Cho nên nàng phải dạy dỗ thật tốt nữ nhi này.

"Nguyệt Nhi, con nghĩ Thẩm Ngũ là người thế nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút liền đáp: "Không biết tính toán sổ sách, không biết cầm kỳ thư họa, tình tình nhút nhát ngu xuẩn, không biết ăn nói. Nếu không có danh tiếng của Đại bá chỉ sợ sẽ không ai nể mặt ả ta. Cho dù là thứ nữ thì cũng còn có phong độ hơn ả."

Nếu có người nghe được nhất định sẽ giật mình, những lời đánh giá Thẩm Diệu không đáng một xu lại xuất phát từ người đường tỷ ôn nhu này. Phải biết trong bình thường người thân với Thẩm Diệu nhất chính là Thẩm Nguyệt.

"Có lẽ trước kia là như vậy", Trần Nhược Thu lắc lắc đầu: "Nhưng mà từ sau khi rơi xuống nước, nương thấy Thẩm Ngũ đã thay đổi không ít."

"Sao nương lại nói như vậy?" Thẩm Nguyệt không hiểu.

Trần Nhược Thu cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, có lẽ Thẩm Diệu thay đổi chỉ là do tiểu cô nương bị đả kích quá lớn nên nhất thời nổi giận mà thôi. Nhưng Trần Nhược Thu đã gặp không ít người, so với người Nhị tẩu tự cho mình là thông minh kia, nàng nhìn người rõ ràng hơn, Thẩm Diệu đã trở nên thông minh rồi.

Những lời ả nói với Lão phu nhân ở Vinh Cảnh Đường và dáng vẻ khi đó đều hoàn toàn khác trước kia. Không lẽ chuyện của Định vương điện hạ gây ra đả kích quá lớn, hay là bên cạnh có cao nhân chỉ điểm?

Bất kể thế nào đều cũng không thể xem thường.

"Có lẽ là do Định vương đả kích. Nhưng mà Nguyệt Nhi, nương cho con biết, nữ nhân thông minh không đấu với nữ nhân, các nàng chỉ đối phó nam nhân." Âm thanh Trần Nhược Thu nhẹ nhàng dịu dàng như đang hát: "Nếu con cũng thích Định vương điện hạ thì cần gì đặt ánh mắt lên người Thẩm Diệu hay Thẩm Thanh? Đại bá của con dù có quyền thế đến mấy, nhưng nam nhân trên đời có ai lại thích một nữ nhân ngu xuẩn dốt nát? Định vương điện hạ là hoàng tử cao quý, nếu thật sự phải cưới một nữ nhân như vậy chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo sao?"

"Nhưng mà..." Thẩm Nguyệt có chút oan ức.

"Nghe lời nương, con không thể vì chuyện này mà lơ là Thẩm Ngũ, còn phải làm bạn với ả giống như trước đây. Con càng phải chuyên cần hơn nữa, để mọi người đều nhìn thấy tài hoa mỹ mạo của con. Con càng xuất chúng thì sẽ càng tôn lên sự ngu xuẩn của ả." Trần Nhược Thu cười, giọng điệu thì nhẹ nhàng như bàn chuyện nhà, nhưng từng chữ như mang dao: "Nương bảo Quế ma ma khuyên ả tiếp tục yêu Định vương, bị một nữ nhân ngu xuẩn yêu mến thì nhất định sẽ biến thành chuyện cười, Định vương điện hạ sẽ càng ghét bỏ ả."

"Như vậy thì..." dường như Thẩm Nguyệt đã có chút hiểu ra.

Trần Nhược Thu sờ đầu nàng một cái: "Con là một hài tử thông minh, chắc là hiểu được ý nương. Cho nên con phải khuyên ả tiếp tục ái mộ Định vương, bêu xấu trước mặt Định vương. Chỉ có như vậy mới làm cho Định vương điện hạ chú ý tới người xuất sắc như con. Cho dù cả thiên hạ đều muốn Định vương cưới Thẩm Ngũ, chỉ cần con là người trong lòng ngài ấy thì con đã thắng."

"Nương..." Nói thẳng thừng ra như vậy, Thẩm Nguyệt có chút mắc cỡ vùi đầu vào trong ngực Trần Nhược Thu: "Con không thèm đâu."

Trần Nhược Thu cười một tiếng, ban đầu hôn sự của nàng và Thẩm tam lão gia cũng có nhiều cản trở, lúc đó Thẩm tam lão gia cũng được xem như thanh niên tài năng tuấn tú, có rất nhiều bà mai đến hỏi thăm.

Vì sao hắn chỉ chọn nàng chứ? Chẳng qua là một lần tình cờ gặp được trong miếu, đúng lúc nàng mặc bộ cẩm y màu trắng ngồi đánh đàn dưới bóng cây, được Thẩm tam lão gia nghe thấy. Thẩm tam lão gia vừa gặp đã yêu nàng, sau khi quay về thì quyết không phải nàng không cưới.

Thẩm tam lão gia thích nghe đánh đàn, thích nhất là màu trắng.

Xem đi, bao nhiêu nữ nhân tranh tranh đoạt đoạt, mà nàng lại là người chiến thắng, chẳng qua là vì nàng biết rõ ngày từ đầu, người mà mình cần đối phó chỉ là một nam nhân thôi.

Thẩm gia có ba đích nữ thì đã sao? Chỉ có Nguyệt Nhi của nàng đối phó được Định vương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh