Chương 13: Âm thầm cấu kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối có gió lạnh thổi qua, càng về cuối mùa thu thì khí trời ngày càng lạnh, Định Kinh ở phía bắc, càng lúc càng trở lạnh bất ngờ.

Dưới ánh đèn, thiếu nữ nâng sách trong tay, nghiên người tựa vào giường nhỏ chậm rãi đọc. Nước trà bên cạnh đã nguội nhưng nàng vẫn không hay biết, chỉ nhìn đến xuất thần.

Bạch Lộ ngơ ngác nhìn cô nương nhà mình, phảng phất trong một đêm cô nương liền trở nên rất khác xưa. Ngay như chuyện lẳng lặng đọc sách này, đừng nói là trước đây Thẩm Diệu ghét nhất là đọc sách, bộ dáng bây giờ, nếu không phải biết nàng là cô nương của mình, thậm chí Bạch Lộ sẽ cho rằng đó là một quý phu nhân nào đó.

Một tiểu cô nương sao lại có khí thế như vậy? Bạch Lộ không hiểu nên cứ đứng đờ ra đó. Mãi đến khi Sương Giáng đi tới đẩy nàng một cái, nhỏ giọng trách móc: "Đứng ngây ra đó làm gì?" Nàng đi tới khoác áo choàng lên người Thẩm Diệu, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cô nương, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi Quảng Văn đường, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Diệu lại lắc đầu: "Các ngươi nghỉ trước đi, ta xem thêm một chút."

Làm gì có chuyện chủ nhân chưa ngủ mà nha đầu ngủ trước, Sương Giáng bất đắc dĩ còn muốn khuyên thêm nữa lại bị Cốc Vũ đúng lúc đến thay trà cho Thẩm Diệu kéo nàng và Bạch Lộ ra gian ngoài.

"Sao vậy Cốc Vũ?" Bạch Lộ không hiểu: "Sức khỏe cô nương vừa khá hơn, sao ngươi lại không chịu khuyên?"

"Sao ta lại không khuyên?" Cốc Vũ đau đầu: "Nhưng mà sao cô nương lại nghe lời ta nói? Hôm nay đã đọc sách suốt một ngày rồi, ta đoán đó là bài tập của tiên sinh, cô nương đã quyết ý muốn đọc, ta làm gì có cách nào." Nàng lo lắng nhìn vào gian trong một chút, trước kia Thẩm Diệu yếu ớt lúc nào cũng chờ người khác quyết định, bây giờ nàng không nhút nhát nữa, tự mình ra chủ ý thì mọi người cũng không dám phản bác. Đám người hầu thân thiết như Cốc Vũ càng cảm giác được, mỗi lần Thẩm Diệu ra lệnh hoàn toàn khiến người ta không dám từ chối.

Ngay cả chỉ nói chuyện bình thường cũng để lộ ra một uy lực nghiêm nghị, thậm chí lão gia nổi giận cũng không đáng sợ như vậy, Cốc Vũ thở dài.

Trong phòng, Thẩm Diệu đang đọc sách.

Nàng đọc chăm chú, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua. Nếu có ai để ý một chút liền sẽ phát hiện, trong tay nàng đang cầm "Minh Tề chính sử." Những đại sự đã xảy ra từ khi Minh Tề khai quốc tới nay, và những chuyện quan trọng sẽ xảy ra trong mấy mươi năm tới, nàng cần tìm cách để cản trở bi kịch phát sinh. Trước lúc này, nàng nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc của những trâm anh thế gia bây giờ.

Hoàng đế đã sắp ra lệnh diệt trừ những thế gia đại tộc này rồi, Thẩm Diệu nhớ rõ, nếu không có gì bất ngờ thì tháng sau sẽ có một đại kiếp. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, nếu đến lượt những thế gia này thì không mấy chốc sẽ đến lượt Thẩm gia.

Trước khi Thẩm Tín quay về, Thẩm phủ chỉ do một mình nàng chống đỡ, còn phải đề phòng bọn sài lang bên Đông viện.

Thẩm Diệu đoán không sai, tối hôm đó Quế ma ma tiến vào Vinh Cảnh đường, bà mang theo đặc sản lấy từ thôn trang lên để tặng, nhưng lại lôi Trương ma ma bên người Thẩm lão phu nhân ra kể lể một trận, ý tứ là Thẩm Diệu càng ngày càng ngỗ nghịch, hơi một chút là giận lây người khác.

Trương ma ma sao lại không biết tâm tư của bà, không mặn không nhạt tiếp đón rồi nói thêm vài câu, Quế ma ma lại nhờ Trương ma ma nói tốt cho bà trước mặt Thẩm lão phu nhân rồi mới rời khỏi.

Bà vừa ra khỏi sân Vinh Cảnh đường liền nhìn thấy nha đầu Hương Lan bên người Nhiệm Uyển Vân đi tới, nhìn thấy bà liền tươi cười: "Quế ma ma, ta đang muốn tìm bà đây."

"Ôi", Quế ma ma híp mắt nhìn, thấy là Hương Lan liền cười theo: "Hương Lan cô nương tìm ta có chuyện gì đó?"

"Cũng không có gì quan trọng," Hương Lan bước qua lôi kéo tay Quế ma ma: "Chính là phu nhân nhà ta nghe nói bà biết có chỗ bán son đặc biệt rất đẹp, cho nên muốn tới tìm bà hỏi xem chỗ đó là ở đâu."

Lời này rõ ràng chỉ là cái cớ, ý là Nhiệm Uyển Vân có chuyện bí mật muốn nói với Quế ma ma. Quế ma ma hiểu rõ trong lòng, cũng nói hùa theo Hương Lan: "Tưởng là chuyện gì, nếu phu nhân muốn biết thì ta sẽ nói, nói tới loại son đó nha, có rất nhiều phu nhân nhà quan đều rất thích dùng..."

Chờ khi đi cùng Hương Lan tới Thải Vân Uyển, các nha hoàn cũng đã bị đuổi đi hết.

Nhiệm Uyển Vân ngồi trên giường nhỏ, Thẩm nhị lão gia lúc này còn xã giao ở bên ngoài chưa về, nàng liền tùy ý làm một ít đồ thêu thùa, đại khái là đang thêu một cái hầu bao, nhưng là vừa thêu vừa ăn nho.

Đây là thứ hiếm có, khí trời đã lạnh rồi, trong Định Kinh không thể tìm được nho. Cũng do Thẩm nhị lão gia có bản lãnh kím được một giỏ, phân cho các nữ nhân trong viện của mình.

Trong lòng Quế ma ma quặn lên một cái, tuy rằng nhìn bề ngoài Nhị phòng làm chủ gia đình không hề bạc đãi Đại phòng, những thứ ăn mặc ở của Thẩm Diệu nhìn bề ngoài cũng ra dáng, thật ra bên trong thì chẳng khác gì đồ của mấy nhà giàu mới nổi. Chỉ nói về thức ăn này đi, Thẩm Diệu sẽ không bao giờ có được đãi ngộ thế này.

Trong lòng bà còn đang suy nghĩ thì Nhiệm Uyển Vân đã để đồ thêu trên tay xuống, mở miệng nói: "Quế ma ma."

Quế ma ma vội lấy lại tinh thần, đáp: "Phu nhân, có lão nô."

Nhiệm Uyển Vân đã hơn 40 tuổi rồi, tuy rằng được bảo dưỡng rất tốt nhưng khóe mắt vẫn có một ít nếp nhăn nhỏ. Chỉ là nàng ngồi ở đó, mặc loại vải vóc tốt nhất được cắt may khóe léo, giơ tay nhấc chân đều là phong thái đại gia phu nhân, mặc dù là cười cũng có chút uy nghiêm.

Nàng nói: "Nghe nói ngươi về rồi, bây giờ sức khỏe của Tiểu Ngũ vừa bình phục, ngươi cần chăm sóc nó cho tốt."

Trong lòng Quế ma ma cười nhạo, ai mà không biết Đông viện chỉ ước gì Tây viện bị xui xẻo, Nhiệm Uyển Vân làm gì tốt bụng như vậy, chẳng qua là che giấu tai mắt người khác thôi. Quả nhiên lại nghe Nhiệm Uyển Vân nói: "Mấy ngày này Tiểu Ngũ rơi xuống nước tâm tình không được tốt, đại ca đại tẩu không ở nhà, người làm thẩm thẩm như ta có làm gì cũng là sai. Ta muốn nghe thêm được một ít tin tức thì cũng chỉ có thể hỏi ngươi mà thôi."

Đây chính là muốn Quế ma ma báo cáo nhất cử nhất động của Thẩm Diệu cho Nhiệm Uyển Vân nghe.

Quế ma ma vội nói: "Phu nhân quan tâm Ngũ cô nương là phúc khí của Ngũ cô nương. Nhưng mà theo lão nô thấy lần này Ngũ cô nương rơi xuống nước quả thật rất tức giận, tính tình cũng thay đổi không ít, thậm chí còn xa lạ với lão nô. Không nói cái khác, hôm nay đang yên đang lành lão nô lại bị phạt 3 tháng tiền lương." Bà sầu khổ nhăn nhó nói: "Lão nô nghe nói Ngũ cô nương rơi xuống nước, trong lòng lo lắng tới nỗi tôn tử bị bệnh cũng mặc kệ, ai ngờ Ngũ cô nương trách mắng lão nô, trong lòng lão nô cũng không dễ chịu."

Nhiệm Uyển Vân hơi không kiên nhẫn nghe lão bà nói bóng gió, sẵn giọng nói: "Tiểu Ngũ cũng là vì tâm bệnh, Quế ma ma ngươi xem, tâm tư của Tiểu Ngũ với Định vương điện hạ có thay đổi không?"

Đây mới là cái nàng muốn hỏi nhất.

Đôi mắt Quế ma ma xoay vòng một cái: "Ngũ cô nương dường như muốn phân rõ giới hạn với Định vương điện hạ, hôm nay còn không cho lão nô nhắc lại. Nhưng mà lão nô đã theo cô nương nhiều năm, biết rõ tính tình của nàng. Ngũ cô nương đối với Định vương điện hạ vô cùng cố chấp, sợ là không dễ dàng từ bỏ đâu. Những câu nói đó chắc là do cô nương tức giận mà nói thôi, không thể coi là thật."

Vừa dứt lời, trên mặt Nhiệm Uyển Vân liền hiện lên một tia tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh