Chương 12: Quế ma ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Thẩm Diệu tan học quay lại Thẩm phủ thì sắc trời đã hơi tối.

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh không đi cùng nàng, Thẩm Diệu cũng lười tính toán với bọn họ. Thẩm lão phu nhân đã nghỉ ngơi, nàng liền một mạch về Tây viện.

Vừa đi tới Tây viện liền nghe được một âm thanh có chút nhiệt tình truyền đến: "Cô nương đã trở về rồi, lão nô nghe nói cô nương rơi xuống nước vô cùng lo lắng, nhìn thấy cô nương khỏe rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm."

Nghiên đầu liền nhìn thấy một phụ nhân trung niên đi tới nơi này, phụ nhân này khoảng hơn 40 tuổi, thân hình hơi mập, màu da hơi đen, mặc bộ y phục màu xanh. Tuy rằng bộ y phục kiểu dáng bình thường nhưng chất liệu khá tốt, trên cổ tay còn có một cái vòng bạc nặng trịch, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

"Quế ma ma". Thẩm Diệu nhàn nhạn đáp.

Phụ nhân kia vẫn chưa cảm giác được khác thường, liên tục nói: "Vốn lão nô định về sớm một chút, nhưng mà bệnh của Nhiên Nhi lại không khỏi, cứ kéo tới kéo lui thật sự là không biết phải làm sao, cuối cùng cũng để nó lại cho nương nó chăm sóc, quay về lo cho cô nương trước, nhìn thấy cô nương khỏe lão nô mới yên tâm."

Lời này rất khéo, ý chính là trong lòng bà thì Thẩm Diệu còn quan trọng hơn cháu ruột. Nếu là bình thường nghe xong lời này thì Thẩm Diệu đã cảm động rất nhiều, sau đó nói chút lời an ủi rồi lại đưa cho chút bạc bảo Quế ma ma quay về chăm sóc cho tôn tử.

Nhưng mà sống lại một đời, nhìn thấy phụ nhân trước mắt, Thẩm Diệu lại chỉ muốn tự cười nhạo mình, lúc trước mắt bị mù hay sao mà cho rằng người thế này là trung thành?

Thẩm phu nhân sinh Thẩm Diệu không bao lâu thì Thẩm Tín nhận lệnh xuất chinh, Thẩm Diệu còn quá nhỏ không thể đi xa, Thẩm phu nhân đành nhịn đau để nàng lại Thẩm phủ. Thẩm lão phu nhân mời bà vú cho nàng chính là Quế ma ma này. Quế ma ma sinh ra trong một nhà nông trong trang viện, lúc trước Thẩm phu nhân thấy bà siêng năng thành thật, sau lại thấy bà nuôi Thẩm Diệu rất tốt nên càng yên tâm để Quế ma ma làm ma ma giáo dưỡng bên người Thẩm Diệu.

Nhưng mà người trên đời này sẽ thay đổi.

Người trong Tây viện vốn ít ỏi, người làm chủ chính là hai phòng bên Đông viện và Thẩm lão phu nhân. Trước kia Quế ma ma còn nuôi Thẩm Diệu đàng hoàng, nhưng càng về sau càng thấy rõ tình thế, không chút do dự mà nghiên về phía Đông viện. Tính cách Quế ma ma nịnh nọt, lúc trước khi mình quyết tâm muốn gả cho Phó Tu Nghi, Quế ma ma cũng là người thổi gió quạt lửa không ít.

Nhưng đáng hận nhất là khi đứa cháu bà con xa của Thẩm lão phu nhân từ xa đến nương nhờ Thẩm gia, sau đó nàng ta bị đại ca Thẩm Khâu làm bẩn trong sạch, nhất định bắt đại ca chịu trách nhiệm, cuối cùng trở thành tẩu tẩu của nàng, quậy cho hậu viện của đại ca trở nên đen tối dơ bẩn, người làm nhân chứng cho chuyện đó chính là Quế ma ma.

Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một vở kịch đầy lỗ thủng.

Một lần bất trung trăm lần bất dụng. Huống chi người như Quế ma ma phải là trăm lần bất trung, dĩ nhiên nàng phải dọn dẹp đàng hoàng. Một con chó phản chủ tốt nhất là đánh chết.

Quế ma ma chờ một lúc lâu cũng không nghe Thẩm Diệu khen thưởng, vẻ từ ái trên mặt có chút cứng ngắc. Bà không nhịn được ngẩn đẩu nhìn Thẩm Diệu, chỉ thấy Thẩm Diệu nhàn nhạt nhìn mình, không có biểu cảm gì.

Trong lòng bà hồi hộp một chút, không biết tại sao lại có cảm giác chột dạ bất an.

Sau một khắc lại nghe Thẩm Diệu hờ hững đáp: "À, thật là khổ cực cho ma ma quá."

Cốc Vũ khẽ hừ một tiếng, có chút trào phúng mà nhìn Quế ma ma. Từ trước đến giờ nàng không vừa mắt bộ dạng tiểu nhân nịnh nọt này của Quế ma ma, ỷ vào việc mình là nhũ nương của cô nương mà hoành hành bá đạo ở Tây viện. Chỉ có điều cô nương nhà mình lại bị Quế ma ma nịnh bợ đến mờ mắt, tin vào không ít lời gièm pha của bà ta, hại bọn hạ nhân ở Tây viện đều nản lòng.

Bây giờ tốt rồi, từ sau khi cô nương rơi xuống nước đã nhìn rõ không ít chuyện, trước mắt thái độ thờ ơ đối với Quế ma ma khiến cho trong lòng Cốc Vũ thấy khuây khỏa vô cùng.

Quế ma ma ngượng ngùng cười, bà cũng không hiểu sao hôm nay Thẩm Diệu lại lạnh nhạt với mình như vậy. Nghĩ chắc là do Thẩm Diệu rơi xuống nước tâm tình không được tốt liền cười khuyên nhủ: "Lão nô khuyên cô nương một câu đừng quá mức đau lòng, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng. Cô nương như hoa như ngọc, trong lòng Định vương điện hạ sẽ yêu thích, rồi có một ngày..." Xưa nay bà luôn nói lời ngọt ngào, bình thường Thẩm Diệu thích nghe cái gì thì bà nói cái đó, rất được Thẩm Diệu tin tưởng. Nhưng hôm nay vừa nói tới đây đã thấy Thẩm Diệu đổi sắc mặt.

"Ma ma nói chuyện như vậy là muốn làm bẩn thanh danh của ta sao?" Thẩm Diệu lạnh lùng nói: "Tuy rằng phụ thân mẫu thân bây giờ không ở trong phủ nhưng ta vẫn là đích nữ tiểu thư của phủ tướng quân, cũng là chủ nhân Tây viện, các tiểu thư trong nhà bình thường còn phải hiểu thế nào là danh dự trong sạch, ma ma nói như vậy có phải là cố ý bôi nhọ ta hay không?"

Quế ma ma sững sờ, vội nói: "Sao cô nương lại nói như vậy, lão nô cũng chỉ muốn tốt cho ngài..."

"Nói vậy là lỗi của ta sao?" Thẩm Diệu cười lạnh một tiếng: "Cũng được, không bằng đi tìm Lão phu nhân hỏi rõ, bây giờ thanh danh trong sạch của nữ nhi phủ tướng quân đều như rau cải vậy sao? Cho dù là rau cải cũng còn có giá mấy đồng, Quế ma ma nói lời khẳng định như vậy, có phải muốn chỉ ta là người không biết lễ nghi hay sao?"

Có lẽ là không ngờ trong chớp mắt Thẩm Diệu sẽ thay đổi như thế, cho dù là tâm tình không tốt cũng không nên trút giận lên người mình, Quế ma ma hoành hành ngang ngược trong Tây viện đã quen, ngày thường Thẩm Diệu cũng bị bà nắm trong lòng bàn tay, hôm nay bị mất mặt trước đám người Kinh Trập Cốc Vũ, trong lòng có chút tức giận, sẵn giọng nói: "Cô nương nói lời này đúng là giảm thọ lão nô mà, lão nô đi theo bên người cô nương mười mấy năm, sao cô nương lại cho rằng lão nô cố ý hại người?"

"Hỗn xược." Kinh Trập cao giọng nói: "Cô nương là chủ nhân, sao Quế ma ma bà dám nói chuyện với cô nương như vậy?"

Quế ma ma cũng giật mình, tự trách mình quá mức kích động. Nhưng lời nói ra như nước đã đổ, chung quanh lại có rất nhiều hạ nhân đang vây xem, bà vẫn cho rằng Thẩm Diệu là tiểu cô nương dễ dụ dỗ nên vội vàng hạ giọng dịu dàng nói: "Cô nương, lão nô là thật lòng thương người, lão nô theo cô nương nhiều năm như vậy, trong lòng đã sớm xem cô nương như con ruột của mình, lúc nãy là lão nô không đúng xin cô nương đừng giận, cẩn thận đừng làm ảnh hưởng sức khỏe."

Xem nàng như con ruột sao? Trong lòng Thẩm Diệu cười lạnh một tiếng, nàng thấy Quế ma ma này đúng là một người tuyệt diệu. Bình thường lấy được không ít bạc của nàng, nhưng lại xem Đông viện là chủ nhân của mình, cuối cùng hại đại ca nàng chịu thiệt thòi lớn. Nếu là đời trước, có điêu nô như vậy trong hậu cung thì nàng đã ra một đạo ý chỉ sai người đánh chết ném ra ngoài từ lâu rồi. Nhưng mà bây giờ sao.... Nếu Quế ma ma thành tâm nương nhờ Đông viện, vậy thì cứ mượn tay bà ta cho Đông viện chịu thiệt một lần thì thế nào?

Nàng nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Nếu Quế ma ma biết sai thì cứ phạt ba tháng tiền lương đi."

Vẻ mặt Quế ma ma cứng đờ, khóe môi Thẩm Diệu cong lên.

Không có tiền thì Quế ma ma phải làm sao?

Dĩ nhiên là đi đến Đông viện biểu hiện lòng trung thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh