Chương 11: Kết cục của Tạ gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Diệu cúi đầu làm ra bộ dáng ngượng ngùng.

Tạ Cảnh Hành chết năm 20 tuổi.

Tiên hoàng muốn trừng trị Tạ gia, hoàng thất Minh Tề càng về sau càng ngu xuẩn vô năng, cả ngày không nghĩ làm sao phát triển đất nước mà chỉ biết tự vệ. Các trâm anh thế gia đều là uy hiếp, giống như Phó Tu Nghi từng nói, Thẩm gia thành thật như vậy còn là mục tiêu, Tạ gia không biết nghe lời dĩ nhiên càng là cái đinh trong mắt tiên hoàng.

Đúng lúc Hung Nô xâm chiếm, Tạ gia mang binh xuất chinh, Tạ Đỉnh một đời ngang dọc trên chiến trường cuối cùng toàn quân bị diệt. Tạ Cảnh Hành ở kinh thành chờ phụ thân trở về, cuối cùng chỉ chờ được một cỗ quan tài.

Tạ Đỉnh chết cũng không phải là kết thúc, lúc nhập táng bá tánh cả Định Kinh đưa tiễn, trên dưới cả nước đều khóc lóc đau buồn, đây chính là tối kỵ của hoàng thất.

Không lâu sau đó, hoàng đế lệnh cho Tạ Cảnh Hành tuổi trẻ thay cha xuất chinh.

Đây không phải lần đầu Tạ Cảnh Hành ra chiến trường, dường như người nhà họ Tạ là như thế, ở trên chiến trường luôn có khả năng khiến cho kẻ địch vừa nghe tiếng đã sợ mất mật. Nhưng biết rõ cái chết của Tạ Đỉnh kỳ lạ, đạo thánh chỉ này gần như đã đẩy Tạ Cảnh Hành vào đường chết.

Tạ Cảnh Hành vẫn nhận thánh chỉ, cũng ra chiến trường, sau đó thất bại. Ngày hôm đó hắn bại lộ mục tiêu trước quân địch, nhận kết cục vạn tiễn xuyên tâm. Không chỉ như vậy, không biết vì sao thi thể bị Hung Nô đoạt đi, lột da phơi khô, treo ở đầu thành để thị uy.

Kết cục khốc liệt một lần nữa tái hiện, cả Minh Tề đau buồn.

Phụ tử đều chết trên chiến trường, dân chúng chỉ nhìn thấy Hung Nô hung tàn và tướng quân anh dũng, nhưng không nhìn thấy âm mưu mãnh liệt bên dưới chuyện này.

Khi đó tiên hoàng đã gần đất xa trời, Phó Tu Nghi tiếp quản việc triều đình, vì hoàn cảnh của Tạ gia mà cảm thấy tiếc nuối, truy phong phụ tử Tạ gia. Người được phong hào thì đã qua đời, ngược lại an ủi của triều đình lại làm lợi cho vị thiếp thất và hai thứ tử kia.

Thẩm Diệu còn nhớ khi biết được tin Tạ Cảnh Hành chết trận, Thẩm Tín vô cùng đau xót. Vốn tưởng rằng lúc trước hai nhà Thẩm Tạ như nước với lửa, Tạ gia xui xẻo thì phụ thân mình cũng không nên đau lòng. Bây giờ suy nghĩ lại, e là khi đó Thẩm Tín đã có cảm giác mất đi một đồng minh.

Cân bằng bị đánh vỡ, Tạ gia sụp đổ, tiếp theo đó chính là Thẩm gia.

Buồn cười là khi đó nàng còn một lòng một dạ đẩy Thẩm gia vào trong vũng nước đục tranh đoạt ngôi vị.

Dù Thẩm Diệu không có cảm giác gì với Tạ gia, nhưng trước kia cũng từng thổn thức vì thiếu niên này một hồi. Một binh sĩ tuyệt diễm đặc sắc như vậy lẽ ra phải lưu lại được một trang sử nổi bật ở Minh Tề, ai ngờ lại rời khỏi sân khẩu bằng cách như vậy. Hơn nữa, biết rõ đạo thánh chỉ kia là đường chết những vẫn đi.

Có thể là vì giữ gìn tôn nghiêm Tạ gia, chứng minh đến cuối cùng Tạ gia vẫn còn cốt khí gia tộc kiêu ngạo, nhưng khi biết rõ chuyện không thể mà vẫn làm, có thể chứng minh dưới vẻ bất hảo của Tạ Cảnh Hành cũng là một tâm tính người thường không so bì được.

Cũng là một người chính trực dũng cảm.

Thẩm Diệu nghĩ như vậy, chỉ thấy Thái Lâm từ trong đám người đi ra ngoài, trong tay nâng một cái túi nhỏ đưa cho Tạ Cảnh Hành, cung kính nói: "Tiểu hầu gia, đây là sách thuốc độc bản mà ngài dặn dò."

Một tiểu bá vương lại cung kính với người ta như vậy khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, so với Thái Lâm thì Tạ Cảnh Hành chính là đại bá vương của Định Kinh, Tạ gia càng là bá vương của bá vương, nghĩ vậy thì thái độ của Thái Lâm với Tạ Cảnh Hành cũng dễ hiểu thôi.

Phùng An Ninh âm thầm kề tai Thẩm Diệu nói nhỏ: "Ngươi thấy Tạ Tiểu hầu gia so với Định vương điện hạ thì sao?"

Thẩm Diệu nghẹn một chút, Phùng An Ninh đột nhiên thân thiết với nàng như vậy làm cho nàng không quen. Thẩm Diệu nghiêm túc nói: "Tạ Tiểu hầu gia càng hơn một bậc."

Đâu chỉ một bậc, trong mắt nàng kẻ lòng dạ đen tối như Phó Tu Nghi làm sao có thể so được với thiếu niên như Tạ Cảnh Hành. Trước kia khi Phó Minh và Uyển Du đọc chính sử Minh Tề, đọc đến đoạn về Tạ Cảnh Hành cũng từng lén lút nói với nàng, cảm thấy Tạ Cảnh Hành là nam tử đỉnh thiên lập địa, chết rất đáng tiếc.

Thiếu niên mà ngay cả con mình cũng xưng là tốt, dĩ nhiên là rất tốt rồi.

Phùng An Ninh hơi kinh ngạc, lúc sau mới nói: "Xem ra đúng là ngươi rất đau lòng."

Thẩm Diệu lười giải thích với nàng, lại nhìn thấy Tạ Cảnh Hành tiếp nhận cái túi nhỏ rồi tiện tay cột vào yên ngựa, liếc mắt nhìn Thái Lâm, không nói lời nào tiêu sái giơ roi xoay người rời đi.

Vó ngựa gây nên bụi mù cuồn cuộn vẫn không che khuất được phong thái của thiếu niên, phảng phất như mặt trời vừa mới mọc, là tai sáng chói  mắt nhất trên cao.

Thái Lâm có chút mất mát, các thiếu nữ chung quanh không nén được thất vọng, có lẽ là nghĩ Tạ Cảnh Hành có thể lưu lại thêm một lúc nữa. Kỳ lạ, Tạ Cảnh Hành là người duy nhất trong số các thiếu niên quý tộc trong kinh thành không bị ganh ghét. Có lẽ là phong cách hành sự của hắn quá khác biệt nên làm người ta ngưỡng mộ.

Thẩm Diệu suy nghĩ sâu sắc, Tạ gia lật đổ, Thẩm gia cũng sẽ gặp phải tai họa ngập trời. Nếu hai nhà đã là quan hệ môi hở răng lạnh thì liệu có thể hòa thuận với nhau hay không? Nếu hoàng gia muốn động thủ thì cũng phải cân nhắc xem  bọn họ có khả năng này hay không.

Cứu Tạ gia, cứu Tạ Cảnh Hành, chỉ cần như vậy chính là tăng thêm một cơ hội cho Thẩm gia.

Thẩm gia thành thật phúc hậu, Tạ gia ngang ngược ngông cuồng, trước tiên hoàng thất sẽ đối phó Tạ gia. Có lẽ, nàng có thể làm một cuộc giao dịch với Tạ Cảnh Hành.

Tạ Cảnh Hành một đường cưỡi ngựa, đến trước một quan rượu mới dừng lại.

Hắn tung người xuống ngựa, đi thẳng vào tận cùng bên trong quán. Ttrong sương phòng, bạch y công tử dung mạo thanh tú nhìn thấy hắn thì mỉm cười: "Tam đệ."

"Cầm lấy." Tạ Cảnh Hành đưa túi nhỏ trong tay cho hắn: "Sau này đừng bảo ta làm mấy chuyện này nữa."

Nếu không phải là Cao Dương nhờ hắn tìm mấy quyển sách y thuật độc bản này hắn sẽ không đi tìm Thái Lâm, càng không bị đám ngu ngốc ở Quảng Văn đường vây xem. Nghĩ đến đóa hoa kia lại càng thêm chán ghét, vỗ vỗ xiêm y.

Cao Dương biết sư đệ này của mình có bệnh sạch sẽ, khẽ cười trêu ghẹo hắn: "Tính tình này của ngươi cần phải đi lại nhiều, những học sinh kia cũng có nhiều người tuổi tương đương ngươi, nên học hỏi theo bọn họ có sức sống một chút." Hắn dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ bỡn cợt: "Hoặc là có thể tìm được cô nương đáng yêu nào đó, tuổi của ngươi rất vừa vặn, cả ngày cô đơn thì sao được."

Tạ Cảnh Hành đã quen nhìn thấy bộ dạng bề ngoài đàng hoàng bên trong nham nhở của sư huynh mình, không kiên nhẫn quay đầu đi, nhưng lại nhớ đến đôi mắt vừa thấy lúc nãy.

Đôi mắ trong suốt như con thú nhỏ, nhưng lại mang theo sự thương xót và bất đắc dĩ. Vẻ mặt kia cũng không khỏi làm hắn ngẩn người, sau đó chủ nhân của cặp mắt kia cúi đầu, làm như e lệ.

Nhưng Tạ Cảnh Hành là người nào, hắn từ thiếu niên đã theo phụ thân vào nam ra bắc, đánh giặc giết người, luyện thành đôi mắt hỏa nhãn kim tinh. Nha đầu kia chỉ đang làm bộ ái mộ hắn, nhưng đáng tiếc đôi mắt nặng nề u buồn kia lại không gợn lên một cơn sóng nào.

Thực sự rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh