Chương 10: Tạ Tiểu hầu gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thi của Quảng Văn đường được định vào tháng 10 hàng năm.

Kỳ thi này là thử thách đối với mỗi học sinh ở đây, những học sinh ưu tú có thể biểu hiện tài năn của mình, mà quang trọng là ngày hôm đó sẽ có rất nhiều đại quan đến quan sát, hoàng tử cũng ở một bên theo dõi. Nếu có học sinh nào tài giỏi, có lẽ nhờ vậy mà được tiến vào quan trường.

Nói chung, biểu diễn tài học của mình trước mặt người khác chính là một sự kiện rất hãnh diện. Kỳ thi hàng năm này đều là dịp mọi người dốc hết toàn lực hy vọng có thể lấy được tên tuổi cho mình.

Trong những học sinh năm hai, tài học của Thẩm Nguyệt tốt nhất, hàng năm đều đứng đầu cuộc thi. Thẩm Thanh tuy không so được về thi từ ca phú với Thẩm Nguyệt nhưng tính toán lại đứng hàng đầu, về lĩnh vực này nàng cũng coi như có tên tuổi.

Nếu nói kẻ nào vô tích sự nhất luôn lót đường cho người khác thì đó là Thẩm Diệu. Cầm kỳ thư họa đều không biết, tính toán sách luận càng không biết. Mỗi lần đến kỳ thi đều bị xấu mặt, đừng nói là biểu hiện tài năng, ngay cả có thông qua được hay không cũng khó nói. Thẩm Diệu kiếp trước sợ nhất chính là kỳ thi hàng năm, chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh đắc ý trên đài cao thì trong lòng cũng không phải không có ước ao.

Bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy đó đều là chuyện ganh tỵ của đám hài tử, có trận đấu nào nàng chưa từng trải qua, thi cử thật sự là không đáng để ý tới.

Nàng liếc nhìn Phùng An Ninh nói: "Thi cử sao? Ta chưa bao giờ nghĩ tới tranh giành cái gì, ta kém như vậy thì có gì để tranh?"

Phùng An Ninh hơi sững sờ, nàng cũng không ngờ Thẩm Diệu lại ăn nói thẳng thừng như thế. Nàng tỉ mỉ đánh giá Thẩm Diệu một phen, hỏi: "Không lẽ ngươi vì bị đả kích rất lớn nên mới thay đổi tính tình như vậy sao?"

Thẩm Diệu dường như trong một đêm biến thành người khác, bình thản, thẳng thắng, thoải mái, lại có vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi. Bởi vì ngồi cùng bàn nên sự thay đổi này nàng nhìn thấy rất rõ ràng.

"Phải đó." Thẩm Diệu cười cười không nói gì nữa.

Có lẽ là vì thiếu niên thiếu nữ ở tuổi này luôn thích những người thành thục ổn trọng hơn mình, tư thế này của Thẩm Diệu khiến thái độ của Phùng An Ninh đối với nàng tốt hơn một chút.

Học xong giờ tính toán sổ sách, các học sinh đến hoa viên phía sau Quảng Văn đường nghỉ ngơi. Các nữ tử đều đang chơi cờ hoặc là thảo luận thi từ trong học đường, lại nghe bên ngoài tựa hồ có âm thanh vó ngựa vang lên.

"Tiếng gì vậy?" Dịch Bội Lan quay đầu lại.

"Đi ra ngoài xem thử đi." Giang Thải Huyên đề nghị, kéo Thẩm Nguyệt: "Đi xem thử là chuyện gì."

Thẩm Diệu vốn không có ý tham gia náo nhiệt, ngược lại, Phùng An Ninh đi được vài bước lại quay đầu, suy nghĩ một chút rồi kéo tay Thẩm Diệu: "Cùng đi đi."

Thẩm Diệu hơi kinh ngạc, Phùng An Ninh này từ xưa vẫn không ưa nàng chứ đừng nói gì tới hành động thân thiết như vậy. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Phùng An Ninh lôi ra khỏi lớp.

Bên ngoài đã có rất nhiều học sinh nghe tiếng tụ tập ở cửa, khi nhìn thấy Phùng An Ninh lôi kéo Thẩm Diệu đến đây tất cả đều hiện vẻ kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Nguyệt hơi chớp, không lên tiếng, ngược lại Thẩm Thanh thấy thế thì hừ lạnh một tiếng. Kể từ khi biết Thẩm Diệu ái mộ Định vương, nàng cũng không thèm giả vờ hòa khí nữa.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc không phải cái này, Thái Lâm vừa ló ra từ trong đám người, nhìn thấy người bên ngoài thì vui mừng kêu một tiếng: "Tạ Tiểu hầu gia."

Tạ Tiểu hầu gia? Thẩm Diệu nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa lớn của Quảng Văn đường đang có một con tuấn mã đỏ thẫm đứng đó, lông ngựa sáng bóng trơn láng, vừa nhìn đã biết là ngựa quý ngàn vàng khó cầu. Con ngựa hơi kiêu căng đá đá chân trước, thân hình tao nhã cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhưng dù sao cũng không chói mắt bằng người trên lưng ngựa.

Thiếu niên ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, mặc bộ cẩm y màu đen thêu hoa văn đám mây, áo khoác tím sẫm. Tay phải hắn lười nhác thưởng thức roi ngựa trong tay, mày kiếm mắt sao, ngũ quan cực kỳ tuấn tú. Khóe miệng hơi cong lên tựa như cười mà không phải cười, ánh mắt lại rất lạnh lùng.

Trong đám người lập tức có thiếu nữ đỏ mặt lên, cũng không để ý đây là nơi nào mà to gan ném một cái khăn tay được gấp thành hình hoa về phía thiếu niên. Dân phong Minh Tề trước giờ phóng khoáng, nhất là quy củ với các thiếu niên thiếu nữ cũng rất khoan dung.

Đóa hoa rơi xuống trên ngực thiếu niên, thiếu niên đưa tay tiếp nhận rồi đặt trong lòng bàn tay, cong môi nở nụ cười. Thiếu nữ ném hoa lập tức ôm ngực, mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng đã ngây dại.

Sau một khắc nụ cười của thiếu niên kiêu ngạo biến mất, đóa hoa nhẹ nhàng bay lượn rồi rơi xuống đất, nằm gọn gàng dưới vó ngựa đỏ thẫm, bị đè bẹp.

Hắn lười biếng ngồi thẳng người, trời sinh hắn có tính cách xâm lược cực đại, nhưng vì gương mặt tuấn tú nên nên sức hấp dẫn của hắn được phóng đại lên gấp nhiều lần, khiến người ta không thể dời mắt được.

Đúng là người vừa lạnh lùng vừa ác liệt.

Dịch Bội Lan lẩm bẩm nói: "Là Tiểu hầu gia Tạ gia."

Thẩm Diệu nhíu mày, Tiểu hầu gia Tạ gia, Tạ Cảnh Hành.

Trong các trâm anh thế gia Minh Tề hiện giờ, đa phần đều là công huân từ thời cùng với tiên hoàng khai phá giang sơn. Trải qua một đời lại một đời, có thế gia chỉ còn lại tên tuổi, thực lực trống rỗng, có thế gia thì ngày càng phồn vinh rực rỡ.

Có những quan văn như Phùng gia, cũng có những võ tướng như Thẩm gia. Nếu nói mấy đời Thẩm gia đều là tướng môn, đàng hoàng dẫn binh đánh giặc, được công nhận là người thành thật, thì Tạ gia tay nắm trọng binh, nhưng mà từ trong ra ngoài đều rất giảo hoạt, đương kim bệ hạ cũng không thể làm gì bọn họ.

Có lẽ là từ trong xương cốt người nhà họ Tạ đã có má/u phản nghịch, những chuyện làm ra đều rất ngang ngược.Ví dụ như khi đang đánh giặc bên ngoài, đã có chỉ thị là lui lại giữ thành, nhưng bọn họ vẫn thừa thắng xông lên, cuối cùng còn dựa vào câu nói "đánh giặc bên ngoài có thể không cần nghe quân lệnh" để giải thích. Nhưng hoàng gia lại không làm gì được nhà họ Tạ cả, vì bọn họ đánh đâu thắng đó.

Thẩm gia và Tạ gia có quan hệ đối lập, trong đó dĩ nhiên có xích mích do tiên hoàng cố ý gây ra, khiến hai bên xa cách nhau giữ cân bằng cho triều đình. Ý kiến của Thẩm Tín và Tạ Hầu gia xưa nay cũng bất hòa, Thẩm Tín không ưa Tạ Đỉnh gian xảo quỷ quyệt khi đánh giặc, thủ pháp không chính thống, Tạ Đỉnh cũng không ưa Thẩm Tín đánh giặc còn xem binh thư, bảo thủ gàn bướng, không biết ứng biến. Hai nhà ngoại trừ công khai cãi nhau trên triều thì không hề qua lại, dĩ nhiên tiên hoàng cũng rất thích như vậy.

Sau khi thê tử Tạ Đỉnh qua đời thì không cưới kế thê, chỉ có một thiếp thất, thiếp thất sinh ra hai con trai. Nói cách khác, Tạ Cảnh Hành có hai đệ đệ cùng cha. Nhưng có lẽ do Tạ Đỉnh đau lòng con trai trưởng mất mẹ từ nhỏ, muốn tận lực bù đắp cho hắn, từ nhỏ đã nuông chiều Tạ Cảnh Hành, cuối cùng dưỡng ra tính tình coi trời bằng vung của hắn.

Nhưng dù là như vậy Tạ Cảnh Hành vẫn là một người tài sắc tuyệt diễm. Ngoại trừ bản tính có chút bất hảo lạnh lùng ra, tài học tướng mạo thông minh gia thế đều là số một số hai Minh Tề, nếu không sẽ không có nhiều cô nương âm thầm quý mến như vậy.

Chỉ đáng tiếc, Thẩm Diệu thở dài trong lòng, một thiếu niên tài năng xuất chúng như vậy,cuối cùng lại có kết cục thê thảm vạn tiễn xuyên tâm, lột da phơi thây.

Có lẽ ánh mắt thương hại của nàng quá rõ ràng, thiếu niên kia đột nhiên nhìn sang đây, đôi mắt thâm sâu lóe lên nhìn nàng một cách không rõ ý tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh