Chương 9: Bùi tú tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một thanh niên trẻ từ bên ngoài đi vào, tuổi khoảng chừng 20, mặc một bộ y phục màu xanh, mặt mày đoan chính, vóc người có chút văn nhược, rất có dáng vẻ quân tử đường hoàng. Hắn đi tới thở dài nói: "Nói không sai, lòng ái mộ luôn có tôn nghiêm, vốn không phải mang ý trào phúng trêu chọc. Quảng Văn đường  tuy là nơi dạy chữ nhưng đức hạnh cũng cần phải rèn luyện mới đúng."

Các học sinh đều không lên tiếng.

Thẩm Diệu nhìn chằm chằm thanh niên kia.

Bùi Lang, tiên sinh dạy tính toán sổ sách của Quảng Văn đường, tài đức vẹn toàn, là người duy nhất trong Quảng Văn đường chỉ là một tú tài nhưng có thể trở thành tiên sinh dạy học. Bùi tú tài tính tình ôn hòa kiên nhẫn, so với những phu tử nghiêm khắc khác thì càng được học sinh tôn kính hơn. Ngay như người lúc nào cũng đứng hạng cuối như Thẩm Diệu, Bùi tú tài cũng chưa từng quở trách bao giờ, luôn là kiên trì giảng bài hết lần này tới lần khác.

Nếu chỉ là vậy thì người này quả thật là một tiên sinh rất tốt, phẩm đức tài học đều là trong vạn người chọn một, nhưng đáng tiếc Thẩm Diệu còn biết hắn có một thân phận khác.

Phụ tá được Phó Tu Nghi tin tưởng nhất, về sau Phó Tu Nghi đăng cơ phong hắn làm quốc sư. Quốc sư Bùi Lang, đường làm quan rộng mở, dưới một người trên vạn người.

Thân là quốc sư, quả thật hắn đã làm rất tốt. Thẩm Diệu cho rằng Bùi Lang là người thông tuệ chính trực, nhưng cuối cùng khi phế Thái tử hắn lại không nói gì.

Mối quan hệ giữa Thẩm Diệu và Bùi Lang tính ra thì cũng không tệ lắm. Lúc trước người đề nghị Thẩm Diệu đi Tần Quốc làm con tin chính là Bùi Lang. Bùi Lang nói, đây đều là suy nghĩ cho giang sơn Minh Tề, nếu nương nương có thể giải được mối nguy lần này cho bệ hạ, sau này giang sơn vạn dặm đều được phúc của nương nương soi chiếu, người trong thiên hạ đều cảm kích ân nghĩa của nương nương."

Nhưng trên thực tế, 5 năm sau nàng hồi cung, hậu cung đã có thêm một Mi phu nhân, mà những thủ hạ của Bùi Lang trước kia luôn kính trọng nàng bây giờ lại bắt đầu đề phòng nàng.

Khi phế Thái tử, Thẩm Diệu thậm chí quỳ xuống để van cầu Bùi Lang, vì Bùi Lang là thân tín của Phó Tu Nghi, chỉ cần Bùi Lang mở miệng chắc chắn Phó Tu Nghi sẽ nghe ý kiến của hắn. Nhưng Bùi Lang lại nâng nàng dậy, nói với nàng: "Nương nương, chuyện bệ hạ quyết định vi thần cũng không thể làm được gì."

"Bùi Lang, không lẽ ngươi cứ như vậy đứng nhìn Thái tử bị phế, ngươi biết rõ Thái tử không thể bị phế mà." Nàng giận dữ, liên tục chất vấn.

"Thế cục đã định như vậy, nương nương, chấp nhận đi." Bùi Lang thở dài nói.

Chấp nhận đi.

Làm sao có thể chấp nhận như vậy? Nếu được sống lại một đời mà phải chấp nhận số phận đó thì đúng là quá đáng thương, quá đáng hận.

Ánh mặt Thẩm Diệu nặng nề nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trước, hắn quang minh lỗi lạc, hắn cũng thấy chet không cứu, hắn tính tình ôn hòa, hắn cũng lãnh khốc vô tình. Thân là thần tử, tất cả đều suy nghĩ gì giang sơn, hắn là một trung thần. Nhưng mà... chỉ cần hắn đứng về phía Phó Tu Nghi, thì đời này đã định hắn và nàng không chet không ngừng.

Thời điểm này, chắc là Phó Tu Nghi vẫn chưa thu phục Bùi tú tài, vậy là, trước tiên nên chặt đứt khả năng lôi kéo Bùi Lang của Phó Tu Nghi, hay là dứt khoát... giết chet hắn từ trong trứng nước?

Bùi tú tài để quyển sách trong tay xuống, mẫn cảm nhận ra được có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, hắn ngẩn đầu lên, đón nhận ánh mắt khó hiểu của Thẩm Diệu.

Chỗ ngồi của Thẩm Diệu là ở phía sau, nhưng dù vậy nàng vẫn rất ngoan cố đoan chính mà nhìn mình. Cảm giác này rất kỳ quái, Bùi tú tài cảm thấy ánh mắt kia bao hàm cảm giác soi mói và phán đoán, tựa hồ đang cân nhắc thiệt hơn, phán xét cái gì. Qua một lúc, lại mang theo cảm giác soi mói khiêu khích.

Hắn ngừng một lúc, muốn nhìn rõ ràng biểu hiện của Thẩm Diệu thì thấy thiếu nữ đã cầm lấy bút trên bàn, cúi đầu. Bùi Lang cười thầm trong lòng, lắc lắc đầu, một tiểu cô nương sao lại có biểu hiện từ trên cao nhìn xuống chứ? Còn về việc soi mói khiêu khích thì càng không thể, Thẩm Diệu chính là người vụng về nhát gan nhất Quảng Văn đường mà.

Hắn sửa sang lại đồ đạc rồi bắt đầu bài giảng hôm nay.

Toàn bộ học sinh năm hai đều hơi buồn ngủ.

Tính toán sổ sách vốn là chuyện khiến người ta dễ thấy chán, mặc dù Bùi tú tài là tiên sinh rất giỏi, nhưng ở đây toàn là thiếu niên thiếu nữ 14,15 tuổi, chỉ muốn vui chơi làm sao mà nghe lọt tai. Thêm vào nữa là cuối thu mát mẻ, ai cũng chỉ muốn ngủ gật.

Nếu là những tiên sinh khác chắc chắn sẽ cầm gậy lên giọng dạy bảo, nhưng Bùi Lang là người rất ôn hòa chưa bao giờ trừng phạt học sinh. Chỉ có trong lớp của hắn thì mọi người mới dám to gan. Ngoại trừ người giỏi tính toán sổ sách nhất là Thẩm Thanh nghe chăm chú ra, mọi người còn lại đều ngán ngẩm làm chuyện của mình.

Hôm nay Thẩm Diệu lại không như thế.

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Bùi tú tài, ngồi đoan chính, tựa hồ nghe rất chăm chú. Chuyện này thật sự là không thể tin được, bởi vì bình thường nàng ghét nhất là học tập, chuyện tính toán càng không làm sao ưa được. Bây giờ không ngủ đã là kỳ tích, lại còn chăm chú nghe giảng bài sao?

Ngồi cùng bàn với Thẩm Diệu là một thiếu nữ tú lệ mặc y phục màu bạc thêu hoa cúc, biểu hiện có chút kiêu căng, thấy Thẩm Diệu như vậy thì không khỏi kinh ngạc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn dáng vẻ chăm chú nghe giảng của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu làm gì nghĩ nhiều như vậy? Đời trước nàng không có hứng thú với sổ sách, nhưng sau đó khi làm Hoàng hậu, căn cơ còn bất ổn, chuyện duy trì sinh hoạt trong hậu cung phải tính toán tỉ mỉ.  Người Hoàng hậu như nàng cũng phải giảm bớt chi phí, có lẽ do phải tự mình làm tất cả nên dần dần cảm thấy chuyện tính toán cũng không quá khó khăn. Trong hậu cung, lớn thì chi phí lễ nghi tiêu dùng, nhỏ thì đến cả chén điểm tâm của phi tần, vừa nhiều vừa phức tạp, tất cả nàng đều phải xem qua. Những sổ sách cơ bản này thì có đáng là gì?

Chỉ có điều là nàng muốn càng thêm cố gắng nhìn thật rõ, rốt cuộc Bùi Lang là hạng người gì.

Chỉ có như vậy nàng mới có thể biết được, thủ pháp gì sẽ càng thích hợp dùng để đối phó hắn.

Ánh mắt chuyên chú của nàng ở trong mắt thiếu nữ kia lại là vô cùng khác thường. Chờ khi bài học kết thúc, Bùi tú tài đi rồi, Thẩm Diệu mới thu hồi ánh mắt.

Thiếu nữ bên cạnh đẩy nàng một cái, trong giọng nói mang theo kinh ngạc: "Thẩm Diệu, ngươi bị trúng tà sao?"

"Tại sao lại nói vậy?" Thẩm Diệu hỏi. Thiếu nữ trước mặt là đích nữ của Quan Lộc công gia Phùng An Ninh.

Phùng gia trước kia cũng là triều thần huân quý hàng đầu kinh thành, từ nhỏ Phùng An Ninh được nuôi thành tính tình kiêu căng. Nhưng mà đời trước Phùng lão gia chọn sai đội ngũ, sau khi tân hoàng đăng cơ thì bị cách chức. Phùng gia vì bảo toàn nữ nhi này, chỉ có thể tranh thủ gả nàng cho một vị biểu ca bà con xa. Sau khi Phùng gia thất thế, Phùng An Ninh lập gia đình nhưng cũng không có được kết cục tốt đẹp gì. Vị biểu ca kia là kẻ bên ngoài nạm vàng bên trong bại hoại, Phùng An Ninh vào cửa không được một năm thì hắn đã có phòng ngoài, con trai cũng có, còn mắng nàng là gánh nặng do Phùng gia để lại. Phùng An Ninh là người không chịu được uất ức, lúc này mới cầm kéo quyết cùng chet với nữ nhân kia.

Từng chuyện ở kiếp trước, bây giờ nhìn lại đều như mây khói thoáng qua. Lại nhìn sắc mặt của thiếu nữ kiêu ngạo này, ai mà ngờ được lại có kết cục thê thảm như vậy?

Bây giờ Thẩm Diệu nhìn đám thiếu nhiên thiếu nữ ở Quảng Văn đường này cứ như là đang nhìn những đứa nhỏ bằng tuổi Phó Minh Uyển Du của nàng. Ngoại trừ loại tiểu nhân khẩu phật tâm xà như Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh ra, đại đa số đều là những hài tử được chìu hư mà thôi. Những thiếu niên thiếu nữ được sủng ái này, chỉ trong thời gian mười mấy năm nữa sẽ lãnh hội được sự tàn khốc của vận mệnh.

Thấy nàng không nói lời nào Phùng An Ninh có vẻ bất mãn, nói: "Ngươi cố ý không trả lời ta sao? Thẩm Diệu, hôm nay ngươi cố gắng như vậy chắc là vì cuộc thi một tháng sau đúng không? Nghe tỷ tỷ ngươi nói ngươi định làm nên chuyện lớn ở kỳ thi đó, nhằm làm cho Định... cho người khác nhìn thấy ngươi."

Dù sao cũng là hài tử, vừa nghe xong lời nói Bùi tú tài nên bây giờ không dám nói ra câu ái mộ Định vương nữa.

"Kỳ thi?" Thẩm Diệu nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh