Chương 2: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại trạch viện màu sắc phân biệt rõ ràng, đá xanh, trụ đỏ, lan can chạm trổ có khắc hoa văn hải đường. Vừa trải qua một cơn mưa, từng hạt mưa như hạt châu liên tục tí tách nhỏ trên đất.

Trên bàn có một cái lư hương hình  thú nhỏ tinh xảo, mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng lan tỏa, vào lúc đầu thu thế này mà ngửi được khiến người ta thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Trên bốn góc giường đều có túi thơm đính tua rua màu sắc tươi đẹp, bên chiếc giường mềm mại có hai nha hoàn cao ráo đang cẩn thận quạt mát cho người nằm trên giường.

"Trời lạnh mà rơi xuống nước, phát sốt thì không ổn đâu, cô nương đã ngủ một ngày một đêm rồi, đại phu nói cũng nên tỉnh lại chứ, sao còn không có động tĩnh?" Nha hoàn mặc quần áo màu xanh khó nén vẻ lo lắng.

"Cốc Vũ, đã hơn nửa canh giờ, sao đại phu còn chưa đến?" Một nha hoàn áo tím khác nói.

"Bên phía Nhị thái thái rất gắt, chuyện này bị xem là chuyện xấu hổ, trong phủ đều giấu diếm." Cốc Vũ liếc mắt nhìn người trên giường: "Phu nhân và Lão gia không có ở kinh thành, Đại thiếu gia cũng không, Lão phu nhân lại thiên vị Đông viện, Bạch Lộ và Sương Giáng đi tìm đại phu chưa về, hẳn là bị người ngăn cản. Đây là đang ép cô nương vào đường chet mà. Không được, để ta ra ngoài xem thử."

Vừa dứt lời liền nghe được người trên giường phát ra một âm thanh yếu ớt.

"Cô nương tỉnh rồi." Nha hoàn áo tím vui mừng kêu lên một tiếng, vội vã chạy đến bên giường, thấy thiếu nữ trên giường xoa xoa trán, từ từ ngồi dậy.

"Kinh Trập..." Thẩm Diệu lẩm bẩm nói.

"Nô tì ở đây." Nha hoàn áo tím cười nắm chặt tay Thẩm Diệu: "Cô nương thấy đỡ hơn chưa? Người ngủ một ngày một đêm rồi, hạ sốt nhưng vẫn không tỉnh, nô tì còn định đi tìm đại phu một chuyến."

"Cô nương, có muốn uống chút nước không?" Cốc Vũ đưa tới một chén trà.

Thẩm Diệu có chút nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.

Nàng có bốn nhất đẳng nha hoàn là Kinh Trập, Cốc Vũ, Bạch Lộ, Sương Giáng, đều là nha đầu thông tuệ nhạy bén.  Đáng tiếc đến cuối cùng đều không thể giữ được.

Khi nàng ở Tần Quốc làm con tin, Cốc Vũ vì bảo vệ nàng không bị Thái tử Tần Quốc làm nhục mà chet trong tay hắn. Bạch Lộ và Sương Giáng, một người chet trên đường đi hòa thân với Uyển Du, một người chet trong lúc tranh sủng với Mi phu nhân ở hậu cung.

Còn về Kinh Trập, có tướng mạo đẹp nhất, lúc trước vì giúp Phó Tu Nghi thượng vị, lôi kéo quyền thần, Kinh Trập tự nguyện làm thiếp, lấy sắc đẹp dụ dỗ quyền thần đó chịu cúi đầu, cuối cùng bị thê tử của quyền thần đó tìm cớ đánh chet.

Biết được Kinh Trập chet, Thẩm Diệu khóc một trận, suýt nữa sẩy thai.

Bây giờ Kinh Trập đang yên ổn đứng trước mặt nàng, mặt mày vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ, Cốc Vũ cười khanh khách nhìn nàng. Cả hai đều là nha hoàn 14, 15 tuổi, khiến Thẩm Diệu nhất thời hoảng hốt.

Qua một lúc, nàng mới cười khổ nhắm mắt lại: "Ảo giác trước khi chet cũng quá chân thật."

"Cô nương đang nói gì vậy?" Cốc Vũ để chén trà qua một bên, đưa tay sờ trán Thẩm Diệu: "Hẳn là sốt đến hồ đồ rồi."

Bàn tay lạnh lẽo đặt lên tráng vừa thoải mái vừa chân thực, Thẩm Diệu đột nhiên mở mắt, ánh mắt bén nhọn, nàng từ từ cúi thấp đầu nhìn hay bàn tay mình.

Đó là đôi bàn tay trắng mịn tinh tế, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, tròn trịa đáng yêu, vừa nhìn đã biết là bàn tay được sống trong nhung lụa.

Đó không phải tay của nàng.

Tay của nàng, vào lúc xử lí sự vụ triều đình với Phó Tu Nghi đã trở nên thô ráp sần sùi, nàng cầm bút xem xét từng quyển sổ sách, khi ở Tần Quốc thì bị xem như nô bộc gọi đến bảo đi, ở hậu cung đấu tranh vì Phó Minh Uyển Du, ở lãnh cung giặt quần áo, tay nàng đầy những nốt chai, vừa sưng vừa đen, sao lại có thể mềm mại như vậy?

"Lấy gương qua đây cho ta." Thẩm Diệu nói, âm thanh của nàng còn yếu ớt nhưng giọng điệu rất cứng rắn.

Cốc Vũ và Kinh Trập hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kinh Trập đi lấy một chiếc gương đưa cho Thẩm Diệu.

Trong gương đồng,thiếu nữ mặt tròn tròn, vầng trán đầy đặn, đôi mắt hạnh to to hơi đỏ, mũi thẳng tắp, miệng nho nhỏ, vẫn là một gương mặt chưa thoát được vẻ trẻ con, tuy không thể nói là rất xinh đẹp nhưng hơn người ở chỗ tươi trẻ đáng yêu, ngoan ngoãn e lệ.

Đó là dung nhan thiếu nữ từng được người hoàng gia khen ngợi là "vượng phu".

Tấm gương trên tay Thẩm Diệu chợt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, âm thanh mảnh vỡ đâm thẳng vào lòng nàng, nhấc lên sóng to gió lớn.

Nàng tự bấm mình một cái thật mạnh, hai hàng nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.

Trời xanh không phụ người, trời xanh không phụ nàng.

Nàng trở lại rồi.

Cốc Vũ và Kinh Trập sợ hết hồn, Cốc Vũ vội vàng thu dọn mảnh vỡ trên đất, lo lắng nói: "Cô nương cẩn thận đừng để đâm vào chân."

"Sao cô nương lại khóc?" Kinh Trập cầm khăn lau mặt cho Thẩm Diệu, lại thấy biểu hiện của Thẩm Diệu quỷ dị, như khóc như cười, miệng lẩm bẩm nói: "Ta trở lại rồi..."

Nàng bắt lấy tay Kinh Trập: "Bây giờ là năm nào?"

Kinh Trập có chút sợ hãi nhưng vẫn thành thật trả lời: "Năm Minh Tề thứ 68. Cô nương làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?"

"Năm Minh Tề thứ 68, Minh Tề 68..." Thẩm Diệu trợn mắt lên, năm Minh Tề 68, năm ấy nàng 14 tuổi, nàng gặp được Phó Tu Nghi, si luyến hắn, thậm chí ép phụ thân, thỉnh cầu người gả nàng cho hắn.

Mà bây giờ... trong tai nàng vang lên lời của Cốc Vũ: "Cô nương đừng dọa bọn nô tì, bây giờ chỉ vừa hết sốt hẳn là thần trí còn chưa tỉnh táo, Đại cô nương cũng quá độc ác, rõ ràng là muốn lấy mạng cô nương mà..."

Đời trước phần lớn thời gian Thẩm Diệu đều đi theo bên người Phó Tu Nghi vì hắn bôn ba, ngày tháng sống ở Thẩm phủ cũng không có quá nhiều kỷ niệm. Nhưng chuyện này nàng nhớ rõ, mỗi một chuyện liên quan đến Phó Tu Nghi nàng đều nhớ rõ.

Thẩm Thanh nói với nàng Phó Tu Nghi muốn tới Thẩm phủ bái phỏng Nhị thúc và Tam thúc, kéo nàng đi nhìn lén. Đợi khi đến hoa viên, Thẩm Thanh lại đẩy nàng từ trên núi giả xuống.

Khi nàng được vớt từ dưới nước lên, lúc đó còn có rất nhiều quan chức ở đó, bọn họ chỉ xem như đang nhìn một chuyện cười. Chuyện nàng mê luyến Định vương từ nửa năm trước đã được truyền khắp kinh thành, lần này chẳng qua là tăng thêm một bậc mà thôi.

Đời trước, sau khi tỉnh lại nàng chỉ trích Thẩm Thanh đẩy nàng xuống nước, nhưng không ai tin tưởng nàng, Thẩm Diệu oan ức không tả nổi, bị Lão phu nhân phạt cấm túc ở Phật đường, thậm chí ngay cả Trung thu cũng không thể ra ngoài. Là Thẩm Nguyệt lén lút thả nàng ra, dẫn nàng đến Thưởng Cúc yến ở Nhạn Bắc đường, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.

Thẩm Diệu nhắm mắt lại.

Thẩm gia có ba phòng, Đại phòng Thẩm Tín chính là phụ thân Thẩm Diệu, là nhi tử của đại phu nhân của Thẩm lão tướng quân. Đại phu nhân chet bệnh lúc trung niên, Lão tướng quân cưới một kế thất, kế thất sinh ra Nhị phòng Thẩm Quý và Tam phòng Thẩm Vạn.  Lão tướng quân chet đi, kế thất trở thành Lão phu nhân hiện tại. Thẩm gia không ở riêng, ba người huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, cảm tình rất tốt, được truyền như một giai thoại.

Thẩm gia đời đời chinh chiến, đến đời của Thẩm Tín thì ngoại trừ Đại phòng tay cầm binh quyền ra, Nhị phòng và Tam phòng đi theo con đường quan văn. Thẩm Tín quanh năm chinh chiến bên ngoài, Thẩm phu nhân cũng theo trượng phu, Thẩm Diệu được để lại Thẩm phủ do Lão phu nhân và hai vị thẩm thẩm tự mình giáo dục.

Giáo dục tới lui, nàng liền trở thành một kẻ vô tích sự vô học, là một kẻ vô dụng gặp phải nam nhân liền không biết xấu hổ dính lấy người ta.

Đời trước, nàng chỉ cảm thấy thẩm thẩm và Lão phu nhân đối đãi với nàng cực kỳ tốt, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh phải học lễ nghi quy củ, nàng thì không cần học gì cả. Bây giờ nhìn lại, bất quá là chủ ý "ghét cho ngọt cho bùi" mà thôi.

Ăn hiếp nàng là đứa không có cha mẹ huynh trưởng bên cạnh, trước mặt thế này sau lưng thế khác, khiến Thẩm Tín và Thẩm phu nhân mỗi lần hồi phủ đều cảm thấy nữ nhi này càng lúc càng vô dụng ngu ngốc.

Đời này, nàng muốn xem thử, những người này lại giở trò cũ một cách vô sỉ như thế nào.

Đang suy nghĩ liền nghe được nha đầu quét dọn bên ngoài chạy vào nói: "Cô nương, Nhị cô nương đến thăm ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh