Chương 1: Phế hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu mùa hạ, vào lúc chạng vạng, một cơn mưa to ầm ĩ đột nhiên kéo đến.

Sắc trời âm u, mây đen dày đặc tụ tập trên đỉnh đầu một bức tường, cung kiện trước kia sắc vàng rực rỡ bây giờ bị mây đen u ám bao phủ như một nhà tù khổng lồ, vây khốn người ở bên trong không thoát ra được.

Tẩm điện rộng lớn, màn che dường như đã rất cũ, dày đặc bụi bẩn. Vốn là khí trời oi nóng nhưng lại toát ra một chút ý lạnh, mặt đất vung vãi xiêm y trang sức, phảng phất như vừa trải qua một trận cướp bóc.

Nữ tử quỳ một chân dưới đất, ngẩn đầu nhìn người trước mặt.

Nữ tử này bất quá chỉ mới hơn 30 nhưng đã già nua như một bà lão, mặt mày lệ khí nặng nề, đôi mắt mang đầy sát khí, giống như một cái giếng cạn khô cằn không lưu lại một giọt nước nào, nhưng lại mang theo sự hận thù sâu không thấy đáy.

"Nương nương, xin mời." Thái giám bên cạnh nâng trên tay một đoạn bạch lăng trắng tinh, trong giọng nói mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn: "Tạp gia còn phải quay về phục mệnh với bệ hạ nữa."
*bạch lăng: lụa trắng

Ánh mắt Thẩm Diệu rơi vào trên người thái giám, trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng, âm thanh mang theo vẻ hỗn loạn khàn khàn: "Tiểu Lý Tử, trước kia lúc bổn cung đề bạt ngươi, ngươi vẫn còn là một con chó bên cạnh Cao công công."

Thái giám kiêu ngạo ngẩn đầu: "Nương nương, nay đã khác xưa rồi."

"Nay đã khác xưa rồi..." Thẩm Diệu lẩm bẩm nói, đột nhiên ngửa đầu cười to: "Hay cho một câu nay đã khác xưa rồi."

Chỉ vì một câu "nay đã khác xưa", thì những thần tử nô bộc trước kia một mực cung kính với nàng bây giờ lại có thể lớn giọng trước mặt nàng. Bởi vì "nay đã khác xưa", nàng phải rơi vào kết cục ba thước lụa trắng đầu một nơi thân một nẻo. Ngày xưa là ngày xưa gì, hôm nay lại là từ nơi đâu mà đến? Là từ khi Mi phu nhân bắt đầu tiến cung, hay là từ khi Thái tử bắt đầu bị phế, hay là từ khi Trưởng công chúa hòa thân đi xa rồi chet thảm trên đường? Hay là từ khi nàng từ Tần Quốc làm con tin suốt 5 năm quay trở về?

Từ "xưa" đến "nay", từ Hoàng hậu đến phế hậu, chẳng qua chỉ vì một câu nói của Phó Tu Nghi. Văn võ cả triều đều đã đổi sắc mặt, giang sơn Minh Tề đều đã đổi trắng thay đen. Hay cho một câu "nay đã khác xưa rồi."

Cửa tẩm điện "kẹt kẹt" mở ra, một đôi hài thêu hoa văn rồng màu xanh đứng trước mặt Thẩm Diệu, nhìn lên trên, là một góc áo màu vàng.

"Nể tình ngươi đã đi theo trẫm 10 năm, trẫm ban cho ngươi toàn thây, tạ ơn đi." Thiên tử nói.

Thẩm Diệu từ từ ngẩn đầu lên, nhìn nam nhân cao cao tại thượng, thời gian không để lại dấu vết gì trên gương mặt hắn, vẫn phong thần tuấn lãng như trước kia. Hắn là minh quân thiên hạ, là thiên tử danh chính ngôn thuận, là nam nhân nàng si luyến 20 năm, là trượng phu nàng cứu giúp trong cơn hoạn nạn. Bây giờ hắn nói với nàng: "Trẫm ban cho ngươi toàn thây, tạ ơn đi."

"Tại sao?" Thẩm Diệu khó khăn hỏi.

Hắn không hề trả lời.

"Tại sao, muốn quét sạch cả Thẩm gia?" Nàng hỏi.

Định vương Phó Tu Nghi. Tiên hoàng sinh 9 con trai, mỗi người mỗi vẻ. Vì Thái tử nhiều bệnh, tiên hoàn lại chậm chạp không chịu thay đổi Thái tử nên các hoàng tử đua nhau tranh đoạt. Nàng ái mộ Định vương phong hoa tuyệt đại, không để ý người nhà khuyên can, rốt cuộc được đền đáp ước nguyện, nhưng cũng đem toàn bộ Thẩm gia kết thành một khối với Định vương.

Chính vì như thế, nàng tận tâm tận lực phụ tá Định vương, từ một cô gái yếu đuối không biết cái gì biến thành một Vương phi đến việc triều đình cũng phải tham dự, bày mưu tính kế, cuối cùng định ra được giang sơn. Ngày Phó Tu Nghi đăng cơ, nàng được lập làm hậu, mẫu nghi thiên hạ rất phong quang.

Nàng cho rằng nàng là Hoàng hậu phong quang nhất, phản loạn của hoàng tử vừa bình định, căn cơ Minh Tề bất ổn, Hung Nô xâm lấn, nước láng giềng mắt nhìn chằm chằm. Vì mượn binh, Thẩm Diệu tình nguyện đến Tần Quốc làm con tin, lúc đi, con trai con trái còn chưa đầy tháng, Phó Tu Nghi còn nói: "Trẫm sẽ đích thân đón nàng về."

5 năm sau, cuối cùng nàng về lại Minh Tề, bên trong hậu cung đã có thêm một Mi phu nhân mỹ mạo tài hoa đều ở mức thượng thừa.

Mi phu nhân là con gái của thần tử mà Phó Tu Nghi gặp được trong lúc đông chinh, hắn thích nàng thông minh hiểu chuyện nên đưa về cung. Mi phu nhân sinh được hoàng tử Phó Thịnh cho Phó Tu Nghi, Phó Thịnh rất được sủng ái, ngược lại nhi tử của Thẩm Diệu là Thái tử Phó Minh lại không được lòng hoàng đế.

Phó Tu Nghi đã từng nói ở trước mặt văn võ cả triều: "Tính tình Phó Minh quá mềm yếu, vẫn là Phó Thịnh hợp ý ta hơn." Trong lời nói rõ ràng là có ý thay đổi Thái tử.

Mi phu nhân khiến Thẩm Diệu có cảm giác nguy hiểm. Trong cung, Thẩm Diệu và Mi phu nhân đấu suốt 10 năm. Mi phu nhân nhiều lần chiếm thượng phong, thậm chí khuyến khích Phó Tu Nghi đem nữ nhi ruột thịt là Uyển Du công chúa gả cho Hung Nô để kết giao. Người Hung Nô hiếu chiến tàn nhẫn, Uyển Du công chúa trên đường đi hòa thân thì chet bệnh, hỏa táng tại chỗ, ai cũng biết trong chuyện này có kỳ lạ, nhưng người làm mẫu thân như Thẩm Diệu lại không thể làm được gì.

Cuối cùng vẫn là đi đến hôm nay.

Một đạo thánh chỉ của Phó Tu Nghi, Thẩm gia mưu phản, Thái tử bị phế phải t/ự vẫ/n tạ tội, Hoàng hậu là nàng cũng bị phế, được ban ba thước bạch lăng.

Nàng chỉ muốn hỏi một câu: "Tại sao?"

Thẩm Diệu nói: "Phó Tu Nghi, ngươi có lương tâm hay không? Ta và ngươi làm phu thê hơn 20 năm, ta tự hỏi không hề làm gì có lỗi với ngươi. Lúc ngươi đăng cơ là Thẩm gia ta tương trợ ngươi. Ngươi xuất chinh, Hung Nô xâm lấn, ta thay ngươi viết thư xin hàng. Ngươi lôi kéo đại thần, là ta quỳ xuống van hắn làm phụ tá cho ngươi. Ta đi nước khác làm con tin, những khổ sở dày vò trong đó ngươi lại hồi báo cho ta được cái gì? Mi phu nhân bắt Uyển Du xuất giá, ngươi liền hạ chỉ, Uyển Du mới 16 đã bệnh chet. Ngươi sủng ái Phó Thịnh lạnh nhạt Phó Minh, cả triều đều biết. Bây giờ ngươi tà/n sá/t cả nhà ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tại sao?"

"Thẩm Diệu", Phó Tu Nghi cau mày, vẻ mặt hắn không có chút thay đổi, phảng phất như một pho tượng lạnh lùng: "Khi phụ hoàng còn tại thế đã bàn bạc đối phó với các đại thế gia, Thẩm gia công cao lấn chủ không thể để lâu, là trẫm khuyên phụ hoàng giữ lại Thẩm gia 20 năm, như vậy đã là ân điển to lớn của trẫm dành cho Thẩm gia rồi."

Đã là ân điển to lớn dành cho Thẩm gia rồi sao? Thân thể Thẩm Diệu lung lay một cái, mấy ngày nay nàng đã khóc quá nhiều, không thể chảy ra nước mắt được nữa, nàng nhìn Phó Tu Nghi gằn từng chữ: "Tại sao lại giữ Thẩm gia? Không phải ngươi nhân từ cũng không phải ban ân, ngươi chỉ muốn lợi dụng binh quyền Thẩm gia để tăng cường sức mạnh thôi. Bắt hết thỏ, diệt chó săn. Bây giờ giang sơn đã định ngươi liền qua cầu rút ván, Phó Tu Nghi ngươi thật độc ác."

"Thẩm Diệu." Phó Tu Nghi quát một tiếng, hừ lạnh một tiếng như bị nói trúng tim đen, nói: "Ngươi tự lo lấy đi." Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Diệu nằm phục trên đất, nắm chặt hai tay. Đây chính là nam nhân nàng đã yêu cả đời, vì hắn mà nàng phải tranh sủng với Mi phu nhân cả đời, cuối cùng mới phát hiện nàng không cần phải tranh sủng, vì trái tim của nam nhân này chưa từng đặt trên người nàng. Những lời tâm tình ngày xưa chẳng qua chỉ là chuyện cười lúc gặp dịp thì chơi thôi.

Nàng phun ra một ngụm má/u tươi.

"Tỷ tỷ làm sao vậy? Nhìn thê thảm quá." Âm thanh uyển chuyển vang lên.

Nữ tử mặc một thân áo lụa vàng nhạt, gương mặt phù dung, vòng eo dương liễu, dáng dấp như thiên tiên, tư thế cũng ưu mỹ cảm động, thướt tha bước tới.

Đây là người đã đấu với Thẩm Diệu cả đời, cũng là người nắm phần thắng.

Phía sau Mi phu nhân còn có hai nữ tử mặc cung trang, Thẩm Diệu sững sờ: "Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt."

Đây là con gái của Nhị phòng và Tam phòng, con của Nhị thúc và Tam thúc, là hai Đường tỷ của nàng, sao họ lại ở trong cung?

"Bệ hạ triệu tỷ muội ta vào cung." Thẩm Nguyệt che miệng cười nói, "Mấy năm trước kia Ngũ muội muội thường cho người hỏi thăm mai mối cho tỷ muội bọn ta, bây giờ không cần nữa, bệ hạ đối xử với bọn ta rất tốt."

"Ngươi..." trong lòng Thẩm Diệu như dời sông lấp biển, chớp mắt nàng đã hiểu ra một chuyện mà trước giờ đều nghĩ không ra. Âm thanh nàng mang theo vẻ không dám tin: "Ngươi... các ngươi mãi không chịu xuất giá, là vì ngày hôm nay?"

"Còn không phải sao?" Thẩm Thanh tiến lên một bước, "Lúc trước bệ hạ đã có một ước hẹn với cha ta và Tam thúc, chỉ cần thuyết phục được ngươi gả cho bệ hạ, rồi sẽ có một ngày hai tỷ muội ta cũng sẽ có cùng nơi nương tựa."

Lúc trước Thẩm Diệu gả cho Phó Tu Nghi, Nhị phòng và Tam phòng cũng bỏ ra không ít công sức. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước nàng ái mộ Phó Tu Nghi dường như cũng là do Nhị thẩm Tam thẩm cả ngày nhắc đến Định vương thanh niên tuấn kiệt mới làm cho nàng nảy sinh hảo cảm. Thì ra là đã sớm có ước hẹn sao? Thì ra, Nhị phòng Tam phòng đã sớm che giấu dã tâm, chờ chuyện ngày hôm nay xảy ra sao?

Thẩm Thanh làm như chỉ lo Thẩm Diệu không hiểu được, tiếp tục nói: " bệ hạ phong thần tuấn lạng, tỷ muội ta ái mộ đã lâu, nhưng chỉ vì Đại bá tay cầm binh quyền, bất đắc dĩ phải để Ngũ muội đến trước. Những năm nay Ngũ muội đã hưởng phước không ít, bây giờ cũng đã đến lúc rồi."

"Thẩm Thanh." Thẩm Diệu đột nhiên động thân đứng dậy, cao giọng nói: "Bệ hạ giết sạch Thẩm gia, lại cho hai ngươi tiến cung, Nhị phòng Tam phòng sao có thể bình yên vô sự?"

"Nhị phòng Tam phòng dĩ nhiên sẽ bình an vô sự." Thẩm Nguyệt che miệng cười: "Vì bọn ta là đại công thần, chứng cứ Đại bá tạo phản đều do hai phòng bọn ta đại nghĩa diệt thân vạch ra. Ngũ muội, bệ hạ còn muốn phong cho hai nhà bọn ta chức quan lớn đây."

Thẩm Diệu khiếp sợ nhìn hai vị Đường tỷ của mình: "Các ngươi điên rồi, một người gặp nạn cả nhà bị lây, Thẩm gia là một nhà, Phó Tu Nghi muốn đối phó Thẩm gia, các ngươi lại đi hãm hại người nhà..."

"Người nhà? Ngũ muội, bọn ta lại chưa từng nhìn nhận Đại phòng là người một nhà." Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa ngươi đã hưởng thụ quá lâu rồi, bây giờ Thái tử đã chet, công chúa không còn, Thẩm gia đã vong, ngươi vẫn nên mau chóng xuống suối vàng đoàn tụ với bọn họ đi."

Mi phu nhân chân thành tiến lên, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, giang sơn đã định, tỷ cũng nên lui đi."

Đấu 10 năm, cuối cùng Thẩm Diệu thua đến hỗn loạn, thua thê thảm, thua cả gia tộc, thua đến mức thành một trò cười.

Nàng căm hận nói: "Bổn cung không chet, các ngươi cũng sẽ mãi là phi."

"Trần công công, động thủ đi." Mi phu nhân trừng mắt ra hiệu với thái giám.

Thái giám thân hình to béo lập tức tiến lên vài bước, một tay gắt gao nắm lấy cổ Thẩm Diệu, một tay lấy bạch lăng trên khay chụp vào cổ nàng. Hắn dùng sức kéo một cái, bạch lăng thít vào da thịt, xương cổ cũng phát ra tiếng kêu.

Nữ tử đang giãy dụa trên đất trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm lập lời thề độc.

Con trai nàng, con gái nàng, phụ mẫu huynh đệ của nàng, tỷ muội hạ nhân, từ trên xuống dưới của Thẩm gia đều bị hại cả rồi.

Phó Tu Nghi, Mi phu nhân, Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt, tất cả những người từng hại nàng, hại người thân nàng, nếu có kiếp sau, nợ má/u phải trả bằng má/u.

Mặt trời cũng có lúc tàn, ta nguyện chet chung với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh