Chương 22: Vàng bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng chỉ chỉ một mảnh vải gấm thiên ti, nói: "Cái này được rồi."

Đó là một khối vải màu liên thanh, thông thường các khuê tú sẽ không chọn màu này bởi vì màu liên thanh rất kén người mặc, các cô nương tầm thường mà mặc màu này rất dễ bị già trước tuổi. Nếu không phải là người toàn thân quý khí thì thì sẽ bị màu sắc này trấn áp, hết sức khó coi.

Ánh mắt Trần Nhược Thu hơi lóe, cười nói: "Sao Tiểu Ngũ lại chọn màu này, cô nương thì phải mặc màu sáng sủa, như hai tỷ tỷ của con đó, màu đậm như vậy sợ là hơi già quá."

"Không sai". Nhiệm Uyển Vân cũng nói theo, mặc dù nàng cũng thấy vui khi Đại phòng bị bêu xấu, nhưng màu liên thanh này đúng là quá mức khác người, nếu người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng cô nương Thẩm gia đều già nua như thế. Thanh Nhi còn phải thể hiện tài năng trên bữa tiệc, không thể để Thẩm Diệu liên lụy được.

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh lại cười thầm, Thẩm Thanh nói: "Tỷ thấy màu liên thanh này cũng tốt lắm, Ngũ muội chưa từng mặc màu đậm như vậy mà, thử một lần cũng hay, nghe nói màu này rất là quý khí đó."

"Nếu không phải tỷ đã chọn vải rồi thì nhất định sẽ muốn thử màu liên thanh này." Thẩm Nguyệt cười khanh khách nói.

Lệ Nương nhìn hai vị đích nữ khẩu phật tâm xà của Thẩm gia, lại nhìn thần sắc bình tĩnh của Thẩm Diệu, thở dài trong lòng. Đích nữ Thẩm Diệu của Đại phòng Thẩm gia là người ngu xuẩn dốt nát, trong Định Kinh không ai không biết, nhưng ai ngờ hai vị đường tỷ bề ngoài ôn nhu lương thiện kia lại có lòng dạ độc ác như vậy? Rõ ràng là đi đường vòng để ngầm khiến Thẩm Diệu bị bêu xấu.

Nàng có chút đồng tình với Thẩm Diệu, Thẩm tướng quân ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, nhưng đích nữ của mình ở trong phủ bị người ta hãm hại, đúng là đáng thương. Nghĩ đến đây nàng liền dịu dàng nói: "Màu liên thanh này đúng là quá mức trang trọng, nếu là Cúc Hoa yến thì nên chọn màu sắc nhẹ nhàng một chút, chi bằng tiểu thư chọn khúc vải màu ngọc bạch này đi?"

Thẩm Diệu liếc mắt nhìn Lệ Nương, người này quả là một người thành thật. Đời trước nàng ta cũng nhắc nhở mình như vậy, chẳng qua là khi đó Thẩm Diệu một lòng tin tưởng hai vị đường tỷ và thẩm thẩm, hoàn toàn không nghe lời nàng. Bây giờ nghe nói vậy cũng dịu dàng cảm ơn: "Không cần, ta chỉ thích màu liên thanh này thôi."

Nàng trả lời như vậy khiến cho Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh đang hồi hộp cũng thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Nguyệt cười nói: "Ánh mắt Ngũ muội muội quả nhiên là tốt, vậy đi, giờ Lệ Nương hãy đo kích thước cho bọn ta."

Lệ Nương khẽ thở dài trong lòng nhưng cũng không tiện nói gì, lại đến đo kích thước cho các vị tiểu thư.

Từ đầu đến cuối Thẩm lão phu nhân chỉ nghiên người trên tháp nhắm mắt giả vờ ngủ, đối với chuyện trước mắt làm như không nghe không biết. Chỉ cần là chuyện tốn kém thì bà luôn rất vui vẻ làm như không biết. Hôm nay tiền công may và vải vóc đều là dùng tiền chung, mà tiền chung đều giao cho Nhiệm Uyển Vân quản lý rồi.

Đợi khi đo xiêm y xong Lệ Nương rời khỏi, Nhiệm Uyển Vân mới cười nói: "Mấy đứa nhỏ đều thành đại cô nương rồi, các cô nương của Thẩm phủ chúng ta đi ra ngoài không thể để người ta xem thường, ta có mua thêm ít trang sức cho các con, đợi đến Cúc Hoa yến là có thể dùng." Vừa nói nàng vừa bảo Hương Lan đứng sau lưng mình bưng mấy cái hộp ra ngoài, một cái cho Thẩm Thanh, một cái cho Thẩm Diệu.

Cái hộp của Thẩm Diệu nặng trịch, Nhiệm Uyển Vân nhìn nàng nói hết sức từ ái: "Nhị thẩm thấy mấy hôm nay con bận bịu học hành ở Quảng Văn đường chuẩn bị cho kỳ thi, nên khi đi mua trang sức cũng mua thêm cho con một bộ, đều là chọn kiểu đẹp nhất, mong là con sẽ thích."

Ngồi trên cao, Thẩm lão phu nhân cau mày tựa hồ muốn mở mắt, nhưng gập ngừng một chút rồi lại tiếp tục giả vờ ngủ.

"Đa tạ Nhị thẩm," Thẩm Diệu cũng đáp lễ. Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt có thể tự mình lựa chọn trang sức, nhưng cố tình khi đi mua thì không dẫn nàng theo, lấy lý do đẹp là không muốn quấy rầy, cuối cùng đồ cũng đã mua bây giờ muốn đổi cũng không kịp nữa.

"Vậy chúng ta quay về xem đồ mới đi." Thẩm Nguyệt kéo Trần Nhược Thu rồi nhìn về phía Thẩm Diệu: "Trang sức của Ngũ muội nhất định là nhiều nhất rồi đó."

Thẩm Diệu khẽ cười, cũng không nói gì.

Trở lại Tây viện, nàng thuận tay ném cái hộp qua một bên, không thèm nhìn kỹ. Kinh Trập thấy vậy có chút ngạc nhiên: "Cô nương không muốn xem thử sao?"

"Có gì hay mà xem? Trước giờ có khác biệt gì đâu?" Thẩm Diệu không quay đầu lại mà đáp.

Kinh Trập muốn nói lại thôi, mỗi lần có được trang sức từ Nhị phòng Tam phòng cho, cô nương đều yêu thích đến không rời tay, đáng tiếc ngay cả những hạ nhân như họ cũng nhìn ra được số trang sức kia giống y như của nhà giàu mới nổi. Thẩm Diệu từ xưa đã được Nhị phòng Tam phòng dạy thành tính tình thích khoa trương phù phiếm, chỉ yêu những thứ vàng bạc thô tục mà thôi.

Thẩm Diệu suy nghĩ một chút, lại đưa tay cầm cái hộp lên mở ra.

Nắp hộp vừa mở đã thấy ánh vàng chói lọi đập vào mắt, bên trong toàn là vòng tay vòng cổ bằng vàng bạc, thậm chí còn có cây trâm khảm một viên hồng ngọc rất to, chỉ là chất ngọc thuộc hạng rất kém.

Kinh Trập không nhịn được lộ ra vẻ tức giận.

Thẩm Diệu suýt nữa bật cười. Những thứ trang sức này giống hệt những thứ ở kiếp trước của nàng, trâm vàng vòng tay vòng cổ như vậy cho dù là cô nương nông thôn cũng không dùng. Mỗi lần nàng mặc những bộ y phục màu sắc diễm lệ lại mang những món trang sức vàng ròng lắc lư giống hệt một cái rương di động. Đứng trước một Thẩm Nguyệt ôn nhu dịu dàng và một Thẩm Thanh hào sảng trong trẻo, Thẩm Diệu thật giống một nha hoàn rửa chân.

Hôm nay những thứ này xuất hiện trước mặt Thẩm Diệu nàng chỉ cảm thấy rất buồn cười. Kinh Trập quan sát cô nương nhà mình, kinh ngạc phát hiện nàng không lộ ra vẻ hưng phấn như trước kia. Còn đang nghĩ ngợi thì thấy Thẩm Diệu đóng hộp lại, giao cho nàng: "Tìm một cửa tiệm đem cầm đi, sẵn tiện mua một cây trâm bạc, không cần quá tốt, chỉ cần khắc hoa là được."

"Cô nương..." Kinh Trập ngạc nhiên nói: "Nếu làm vậy lỡ bị bên Đông viện phát hiện chỉ sợ họ sẽ không để yên đâu." Mặc dù nàng cũng rất vui vì Thẩm Diệu không giống trước đây yêu thích mấy thứ vàng bạc này, nhưng đem đi cầm thì có vẻ hơi to gan rồi.

"Những thứ trang sức này nếu đã không thể đeo thì giữ lại có ích gì, chi bằng đổi thành vàng thật bạc thật, ngày thường chi dùng sẽ thuận tiện hơn." Thẩm Diệu nhàn nhạt đáp. Chuyện gì cũng phải chú ý thực tế, đây là đạo lý nàng ngộ ra khi làm Hoàng hậu. Thẩm phủ mỗi tháng đều được phát tiền theo phân lệ, mỗi một cô nương một tháng được 2 lượng bạc, nhưng mà Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh mỗi tháng được nhà mình cho thêm bao nhiêu chứ? Thẩm Diệu không biết, nhưng có một điều có thể khẳng định là nàng không có được khoảng tiền thêm đó.

Rõ ràng là cô nương của phủ tướng quân lại không ra tay hào phóng bằng tỷ tỷ. Trước kia nàng cho là do Nhị thẩm Tam thẩm tự xuất tiền ra cho thêm con gái mình, nhưng giờ thì sao?

Tiền bạc công đều cho Nhiệm Uyển Vân phụ trách, nhưng ngày thường Thẩm Quý và Thẩm Vạn làm việc trên triều đình phải thường xuyên đút lót, bổng lộc bản thân còn không đủ dùng, làm gì có tiền thừa.

Ngược lại Thẩm Tín dùng sinh mạng và máu của mình xông pha trên chiến trường nên được bệ hạ ban thưởng rất nhiều, mà những ban thưởng này Thẩm Tín chưa bao giờ nuốt riêng một mình, tất cả đều đưa vào quỹ chung.

Cầm tiền của nhà nàng lại đối đãi với nàng như vậy, chuyện vô sỉ như thế cũng chỉ có cả nhà Lão phu nhân làm ra được.

Nàng phải tìm cách tách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh