Chương 23: Chuẩn bị trước yến tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cúc Hoa yến năm Minh Tề thứ 68 cuối cùng cũng đến.

Quảng Văn đường cũng làm khác trước, thi cử biến thành so tài. Phàm là người có tài đều được tùy ý lên đài biểu diễn khiêu chiến bạn học, vừa có thể biểu lộ được sự chuyên cần chăm chỉ của các thiếu niên, vừa cho người ta thấy học trò của Quảng Văn đường toàn là nhân tài.

Lần này nam tử và nữ tử đều lên cùng một đài thi đấu, nói cách khác là không chia ra tổ nam tử và tổ nữ tử như trước kia. Nếu thích thì nữ tử cũng có thể khiên chiến về sách luận và cưỡi ngựa với nam tử, nam tử cũng có thể khiêu chiến về cầm kỳ thư họa với nữ tử, chỉ là chắc cảnh tưởng đó hiếm mà xảy ra.

Sáng sớm trong Thẩm phủ đã bận bịu vô cùng. Trong Tây viện, Sương Giáng cẩn thận cài trâm lên cho Thẩm Diệu, cười nói: "Cô nương, xong rồi."

Sương Giáng là người chải đầu làm tóc đẹp nhất, trước kia Thẩm Nguyệt còn muốn nàng qua làm nha hoàn chải đầu cho mình, nhưng Sương Giáng là nha đầu Thẩm phu nhân đích thân để lại cho Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt cũng không thể làm gì quá được.

"Cô nương ăn mặc như vậy thật đúng là đẹp vô cùng." Bạch Lộ tươi cười, sau lại có chút chần chừ: "Chỉ là trên đầu quá sơ sài."

Tóc Thẩm Diệu vừa đen vừa nhiều, được Sương Giáng chải một kiểu tóc Thùy Vân tinh xảo, vừa tao nhã vừa khác lạ. Từ sau cập kê, Thẩm Diệu vẫn giống như trước kia chỉ biết chải kiểu tóc Song Hoàn, bây giờ thay đổi một chút nhìn như đã trưởng thành lên không ít. Gương mặt tròn tròn đáng yêu tựa hồ cũng thanh tú xinh đẹp hơn nhiều, rốt cuộc đã có chút hương vị thiếu nữ.

Chẳng qua chỉ có một cây trâm bạc lẻ loi cắm trên đầu, nhìn có chút đáng thương.

Trên mặt Cốc Vũ không nhịn được mà toát ra vẻ phẫn nộ, Thẩm phủ này gia nghiệp to lớn nhưng hôm nay Thẩm Diệu lại không có được một món trang sức nào cho ra hồn. Cả Thẩm phủ này đều dựa vào Thẩm Tín nuôi nhưng lại làm ra chuyện lòng lang dạ sói, ngặt nỗi Thẩm Diệu lại không thể nói gì. Vì sao ư? Bởi vì bọn họ đều mua trang sức cho Thẩm Diệu đầy đủ, chẳng qua toàn là mấy món trang sức thô tục mà thôi, mang ra ngoài nhất định sẽ bị người ta chê cười.

Thẩm Diệu nhìn Cốc Vũ một cái liền đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, không kềm được phải bật cười. Trên thực tế, Nhị phòng Tam phòng vì muốn bồi dưỡng nàng có một sở thích quái đản mà đã vắt hết đầu óc, trăm phương ngàn kế muốn nàng tin rằng những thứ vàng rực chói lọi kia mới là tốt nhất. Như vậy là có thể nói với người ngoài rằng, không phải Nhị phòng Tam phòng cố ý làm khó đích nữ Đại phòng, mà là vì người ta chỉ thích những thứ trang sức lòe loẹt kia thôi.

Lại nhìn thấy Thẩm Diệu vui cười hớn hở mang những thứ trang sức khoa trương kia, thế là mọi người đều biết đích nữ Đại phòng Thẩm phủ tham lam yêu tiền, thô tục không chịu nổi.

Vàng tuy tốt nhưng lại không tốt ở chỗ đeo lên người.

Cốc Vũ sợ Thẩm Diệu thương tâm vội vàng đổi đề tài: "Nhưng mà Lệ Nương kia đúng là khéo tay, bộ y phục của cô nương thật xinh đẹp."

Không biết có phải trong lòng thương tiếc Thẩm Diệu hay không, xiêm y lần này của Lệ Nương đưa đến đặc biệt thêu rất tinh xảo. Nghĩ đến dung mạo nàng còn nhỏ, mặc màu liên thanh khó tránh khỏi cảm giác già nua nên Lệ Nương đã thêu thêm một đóa hải đường to thật sống động dưới góc váy, đóa hoa trông như thật, nở rộ diễm lệ vô cùng.

Mà Thẩm Diệu mặc cũng rất vừa người, không có chỗ nào nhìn không được tự nhiên.

Sương Giáng và Bạch Lộ hai mắt nhìn nhau, cũng nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Hôm nay Thẩm Diệu có thể đè bẹp cả màu sắc như vậy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.

"Đi thôi." Thẩm Diệu đứng dậy: "Không nên quá chậm trễ."

Vừa ra khỏi viện liền thấy những khóm hải đường trong sân đã nở thật rạng rỡ, nàng dừng bước, ngắt lấy một đóa hoa cắm vào búi tóc đen óng, không khác gì dệt hoa trên gấm.

"Cô nương thật là đẹp." Cốc Vũ thở dài nói.

Quế ma ma vừa từ phòng bếp nhỏ đi ra, bà chuẩn bị một ít điểm tâm để Thẩm Diệu mang theo lên xe ngựa, lúc đi ra thấy Thẩm Diệu thì không kềm được kinh ngạc.

Bà hầu hạ Thẩm Diệu đã nhiều năm, Thẩm Diệu uống sữa của bà mà lớn lên, có thể nói là trông thấy nàng lớn lên từng ngày, nhưng hôm nay lại cảm thấy nàng thật xa lạ. Khí chất trầm tĩnh chững chạc phối với màu liên thanh cao quý kia, có nói là công chúa cũng không quá đáng. Suýt nữa bà đã không cầm được cái giỏ trong tay, chỉ biết ngây ngốc đứng yên một chỗ.

Mãi đến khi Bạch Lộ cười khanh khách mở miệng: "Quế ma ma đang nhìn cái gì vậy?"

Quế ma ma sửng sốt, theo thói quen đang muốn nói mấy câu nịnh nọt thì đột nhiên nghĩ tới hôm nay là Cúc Hoa yến, Thẩm Diệu xuất chúng như vậy há chẳng phải sẽ đè cả Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh xuống sao? Lời khen vừa ra đến mép đã kịp thời nuốt xuống, quay đầu lại đổi thành vẻ lo lắng: "Cô nương, màu sắc bộ y phục này quá nặng nề, cô nương trẻ tuổi sao lại mặc như vậy, che lấp cả khí sắc của mình rồi. Hay là quay lại thay bộ y phục màu hoa đào thêu hỉ thước có được không? Còn cây trâm này nữa, lão nô nhớ Nhị phu nhân đã cho người không ít trang sức, cô nương làm như vậy người ngoài sẽ tưởng các cô nương trong phủ tướng quân chúng ta đều là mộc mạc như vậy hết."

Cốc Vũ bĩu môi, bộ y phục màu hoa đào thêu hỉ thước kia là do Nhiệm Uyển Vân tặng, màu sắc tục khí, cộng thêm trang sức vàng bạc đầy đầu thật giống như tiểu thư nhà nông thôn địa chủ, nếu mặc như vậy đi Cúc Hoa yến nhất định Thẩm Diệu sẽ bị mọi người chê cười. Rõ ràng Quế ma ma có lòng dạ không tốt, nàng đang định thay Thẩm Diệu mắng mấy câu liền nghe Thẩm Diệu nhẹ nhàng nói: "Minh Tề hôm nay quốc thái dân an, trăm họ an cư lạc nghiệp, nhưng mà bệ hạ có chủ trương tiết kiệm, đạo lý trong thiên hạ này chính là phô trương lãng phí là kém cỏi, giản dị một chút thì có gì xấu? Người ngoài nhìn thấy sẽ nói phủ tướng quân ta chính trực liêm minh, gia phong đàng hoàng, như vậy thì càng tốt. Còn về xiêm y thì càng không cần để ý". Thẩm Diệu cong khóe môi lên: "Hôm nay chủ yếu là ngắm hoa, thi đấu, có liên quan tới y phục chứ."

Nàng nói một phen, tuy ôn nhu thân thiết những lại mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ. Đầu óc Quế ma ma loạn thành một đống, bà không sợ Thẩm Diệu nổi giận, nhưng từ khi nào Thẩm Diệu lại có thể nói ra một đống đạo lý như vậy chứ? Bình thường Thẩm Diệu không thích học hành, là kiểu người không có đầu óc, hôm nay lại nói một đống đạo lý, khiến cho một kẻ thô tục không được học hành như Quế ma ma không biết phải phản bác như thế nào.

Bạch Lộ không nhịn được phì cười một cái, vội vàng kềm chế lại sắc mặt của mình, chỉ là vẻ sung sướng trong mắt thì không che giấu được.

Quế ma ma không phản bác được, lại bị mấy nha đầu chê cười, trong lòng ảo não, chỉ là nghĩ mãi không ra tại sao lần này quay về phủ, mỗi lần nói chuyện với Thẩm Diệu mình đều bị thua thiệt. Nếu nói là miệng lưỡi bén nhọn thì không phải, ngữ khí của Thẩm Diệu vẫn rất ôn hòa. Nhưng nếu nói nàng ôn hòa thì từng câu từng chữ lại khiến người ta không thể chống đỡ.

Quế ma ma chật vật cầm cái giỏ trong tay giao cho Cốc Vũ: "Đây là chút quà vặt để cô nương đi đường dùng, đường đến Cúc Hoa yến khá xa, đừng để cô nương bị đòi." Bà lại nói với Thẩm Diệu: "Lão nô quay về làm việc."

"Đi đi". Thẩm Diệu nhẹ nhàng đáp.

Sau khi Quế ma ma đi, Cốc Vũ và Bạch Lộ vui sướng vô cùng.  Thẩm Diệu càng mạnh mẽ, càng có bộ dáng của chủ tử thì những kẻ không có mắt trong Thẩm phủ mới không dám ăn hiếp nàng nữa.

Vừa đi tới cửa liền thấy phía trước có hai chiếc xe ngựa, chiếc thứ nhất đã chuẩn bị lên đường, chiếc thứ hai trống không.

Nha đầu Xuân Đào của Thẩm Thanh đang đứng ở chiếc xe thứ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh