Chương 24: Chịu thiệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuân Đào thấy Thẩm Diệu tới vội nhích lại gần xe ngựa nói gì đó với người trong xe, ngay sau đó rèm xe được vén lên.

Bên trong chính là Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh, cùng với Nhiệm Uyển Vân Trần Nhược Thu, bốn người nhìn thấy hình dáng Thẩm Diệu đều không nhịn được mà ngẩn ra. Ánh mắt Trần Nhược Thu lóe lên, Nhiệm Uyển Vân lại nhíu mày: "Tiểu Ngũ, sao con ăn mặc đơn giản vậy?"

"Không sai", Thẩm Thanh không chờ được mà mở miệng, "Nhìn rất khó coi, vẫn là mặc màu sáng mới đẹp, trong phòng tỷ còn một bộ y phục màu vàng tươi, Xuân Đào, ngươi dẫn Ngũ muội muội đi thay y phục đi, còn trang sức nữa sao muội lại không đeo? Người không biết còn tưởng phủ tướng quân bạc đãi muội đó."

Nàng âm thầm đè nén đố kỵ trong lòng.

Thật ra thì Thẩm Thanh cũng được xem là một giai nhân thanh tú, cộng thêm tính tình hào sảng cởi mở, nhìn qua thì thấy là một quý nữ rất có quy củ. Nhưng mà có một điểm nàng rất để bụng, chính là màu da mình không được trắng nõn, có chút ngả về màu lúa mạch. Có cô gái nào không muốn da mình được trắng như tuyết, da Thẩm Nguyệt trắng nàng không dám nói gì, nhưng mà Thẩm Diệu cũng trắng, hôm nay lại mặc màu liên thanh càng tôn lên màu da như tuyết. Cứ như vậy trong ba vị cô nương Thẩm phủ nàng là người có màu da tối nhất, dĩ nhiên là không vui.

Thẩm Nguyệt tỉ mỉ đánh giá Thẩm Diệu, thấy nàng chải tóc kiểu Thùy Vân rất tinh xảo xinh xắn, phối hợp với bộ y phục kia toát lên vẻ đoan trang vô cùng. Hôm nay nàng không mang trang sức vàng bạc, làm người ta cảm thấy mặc dù giản dị những khí chất lại rất cao quý. Nàng mỉm cười nói: "Ngũ muội muội, y phục tạm không nói, trang sức thì nhất định phải đeo, dù sao chúng ta cũng là người đại diện cho cả phủ, tổ mẫu thấy muội mặc như vậy sẽ không vui đâu. Vả lại sao hôm nay muội còn thay đổi kiểu tóc? Tuổi của muội còn nhỏ, chải kiểu tóc Song Hoàn cũng rất tốt mà?"

Cốc Vũ tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng thân nàng là nha hoàn không thể chống đối với chủ tử, chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhị phòng Tam phòng Thẩm phủ này đều là lòng lang dạ sói, không hề do dự đào hố hại cháu gái mình, chỉ mong Thẩm Diệu ăn mặc càng thô tục càng tốt.

Trong lòng Thẩm Diệu cười nhạt, Thẩm Nguyệt còn lôi cả Thẩm lão phu nhân ra đây, là do biết từ trước đến giờ nàng sợ nhất là uy nghiêm của Thẩm lão phu nhân. Còn về kiểu tóc, chẳng qua Thẩm Nguyệt chỉ lớn hơn nàng một tuổi thôi, sao lại nói là nàng còn nhỏ. Bản thân nàng ta thì chải kiểu tóc Phi Tiên, áo lụa màu hồng nhẹ nhàng như tiên nữ, muốn làm tuyệt sắc tài nữ lại đem nàng ra làm bàn đạp sao?

Sau khi các nàng nói xong lại thấy Thẩm Diệu không nói một lời, chỉ mỉm cười nhìn mình, không biết đang suy nghĩ cái gì. Rốt cuộc Thẩm Thanh bị ánh mắt kia nhìn đến không tự nhiên, mắng nha hoàn đang đứng bên xe ngựa: "Xuân Đào, còn đứng ngây ra đó làm gì, không đưa Ngũ muội muội vào trong thay y phục?"

"Không cần", Thẩm Diệu cắt đứt lời nàng, vẻ mặt tỏ ra ưu thương: "Hôm nay ăn mặc như vậy cũng là có nguyên nhân, đồ trang sức Nhị thẩm cho con con cũng rất thích, chứ không phải cố ý không đeo."

Mấy người trố mắt nhìn nhau không biết Thẩm Diệu có ý gì. Cốc Vũ và Kinh Trập cũng liếc mắt nhìn nhau, có chút nghi ngờ mà nhìn Thẩm Diệu.

"Hôm nay cha còn ở Tây Bắc xa xôi, dẫn đầu chúng tướng sĩ huyết chiến với kẻ thù, Hung Nô không lui, tướng sĩ mang giáp cầm thương ra trận, con thân ở kinh thành lại ăn sung mặc sướng, nhàn rỗi thong thả ngắm hoa ngâm thơ, đúng là xấu hổ." Thẩm Diệu hơi cúi đầu xuống, giọng nói càng nhẹ hơn: "Đêm qua có Bồ Tát hiển linh trong giấc một của con, muốn con thành tâm cầu nguyện, con liền quyết định ăn mặc đơn giản, cho đến khi cha khải hoàn trở về cũng quyết không mặc y phục rạng rỡ, mang trang sức lộng lẫy."

Không ai ngờ Thẩm Diệu đột nhiên nói ra những lời này, ngày thường nàng nhút nhát ngay cả lời nói cũng không rõ ràng chứ đừng nói chi đến một bài văn ý tứ như thế. Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh giật mình không nói ra lời, Trần Nhược Thu vuốt trán như có điều suy nghĩ. Ngược lại trên mặt Nhiệm Uyển Vân có chút lúng túng, Thẩm Diệu nói như vậy chính là nàng có lòng cầu nguyện cho cha mình, vậy còn bọn họ thì tính là cái gì? Không lẽ cũng phải bắt Thanh Nhi của nàng mặc như vậy đi Cúc Hoa yến sao? Nàng nhất định không chịu. Nhiệm Uyển Vân cắn răng, hiền từ khuyên nhủ: "Tuy là vậy nhưng con cũng là cô nương trẻ tuổi, cần gì phải nặng tâm tư như vậy, đến Cúc Hoa yến thì cứ thả lỏng..."

Thẩm Diệu đột nhiên hành đại lễ với Nhiệm Uyển Vân: "Cầu xin Nhị thẩm tác thành cho lòng hiếu thảo của Tiểu Ngũ."

Vốn là đang đứng trước cửa phủ, người lui tới không ít, Thẩm Diệu lại hành lễ như vậy những người đi đường cũng không nén được tò mò nhìn sang.

Nhiệm Uyển Vân có thể bắt Thẩm Diệu thay y phục tươi tắn để giữ mặt mũi cho Thẩm phủ, nhưng Nhiệm Uyển Vân dám không thành toàn cho lòng hiếu thảo của Thẩm Diệu sao?

Đại ca mình còn đánh giặc ở Tây Bắc, mình không cần nguyện cũng không sao, ngay cả lòng hiếu thảo của con gái người ta cũng không cho phép vậy thì là có ý gì?

Sắc mặt Nhiệm Uyển Vân phát xanh, nàng không ngờ Thẩm Diệu lại nói như vậy, càng làm nàng tức giận là mình không thể từ chối được. Nhiệm Uyển Vân vội để cho Xuân Đào đỡ Thẩm Diệu dậy, nói: "Đứa nhỏ này, sao Nhị thẩm lại không tác thành cho lòng hiếu thảo của con? Khổ cho con còn nhỏ đã biết nghĩ như vậy, thôi, đơn giản thì cứ đơn giản đi."

Thẩm Thanh còn có chút không phục nhưng không tiện phản bác nương mình. Mẹ con Thẩm Nguyệt tựa hồ nhìn ra được chút gì, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Diệu đã có chút bất đồng.

"Nhưng mà," Nhiệm Uyển Vân cười nói: "Chiếc xe ngựa này đã hết chỗ rồi, ta đã bảo quản gia chuẩn bị một chiếc khác cho Tiểu Ngũ, xe cũng rộng rãi, con cứ ngồi chiếc xe kia mà đi theo sau bọn ta, lát nữa chúng ta cùng tiến vào."

Cúc Hoa yến hàng năm, Thẩm Diệu đều cùng hai mẹ con họ ngồi chung xe, chẳng qua chỉ là thêm một người sao lại không còn chỗ. Hôm nay làm vậy chẳng qua cũng là cố ý thôi.

Nhiệm Uyển Vân có suy nghĩ của mình, Thẩm Thanh đã đến tuổi tìm đối tượng, nhưng chức quan của Thẩm Tín cao hơn Thẩm Quý, sợ là nếu có nhà quý tộc nào để ý tới cũng sẽ nghĩ tới Thẩm Diệu trước tiên. Thẩm Diệu tính tình ngu xuẩn, chỉ cần không có ai dẫn dắt thì nàng sẽ gây ra chuyện chê cười, chỉ có như vậy mới làm nổi bật được Thẩm Thanh hào phóng khéo léo.

Bởi vậy nàng đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, mẹ con Trần Nhược Thu cũng có cùng suy nghĩ này dĩ nhiên sẽ không từ chối.

"Được, xin nghe lời Nhị thẩm." Thẩm Diệu khẽ cười.

Nhiệm Uyển Vân có chút kinh ngạc, không ngờ Thẩm Diệu đồng ý dễ như vậy. Thẩm Diệu là người nhát gan, trước kia luôn kề cận Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh, còn tưởng rằng bắt nàng đi một mình một xe sẽ rất khó khăn, không ngờ nàng hoàn toàn không từ chối.

Cứ như vậy, những lời đã chuẩn bị trở thành dư thừa.

"Không có gì nữa thì con xin phép lên xe ngựa." Nàng hành lễ với bốn người rồi tự lên xe ngựa của mình.

Xe ngựa này cũng được xem như rộng rãi, chẳng qua là không tinh xảo bằng chiếc của Nhiệm Uyển Vân.

Cốc Vũ tức giận nói: "Để cô nương ngồi một mình một xe cũng không sao, lại bắt người đi sau, vậy là có ý gì?"

Kinh Trập có chút lo lâu nhìn Thẩm Diệu, trong lòng thầm than.

Thẩm Diệu nhìn chằm chằm dĩa mứt trước mặt mình, tay dần dần nắm chặt.

Muốn làm Đại phòng mất mặt, cố ý kéo giãn khoảng cách với Đại phòng, biến nàng thành trò cười để Thẩm Tín mang tiếng xấu sao?

Ngược lại nàng muốn xem thử, là ai khiến cho ai chịu thiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh