Chương 36: Thiếu niên áo tím

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chí cao vô thượng nhất là hoàng quyền, nhưng càng lợi hại hơn hoàng quyền lại là miệng của bá tánh.

Dĩ nhiên vẫn có thể dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp, nhưng mà nếu thật sự có ngày đó, tuy bá tánh không dám nói lung tung nhưng trong lòng họ vẫn hiểu rất rõ những vở tuồng này, đến khi đó chẳng phải đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Có lẽ hoàng thất Minh Tề chính là như vậy, rõ ràng đã ngấm ngầm làm ra không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn, nhưng cố tình ngoài mặt vẫn làm ra vẻ quan tâm giang sơn. Bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cung phụng và bảo vệ của các thế gia, cuối cùng còn muốn lật đổ người khác.

Những lời nói của Thẩm Diệu khiến cho mọi người dần dần an tĩnh lại.

Các thiếu nữ thì nghĩ đến vinh quang của tổ tiên, nếu là con nhà võ tướng thì càng động lòng. Những nam học sinh lại đang ở tuổi huyết khí căng tràn, những chiến sĩ nơi sa trường luôn là người khiến người khác kính nể, dĩ nhiên bọn họ cũng rất sùng bái những vị anh hùng đó.

Tuy nhiên lại có người không được thoải mái.

Ba vị hoàng tử Minh Tề đều không hẹn mà cùng nhíu mày, người khác không biết chứ họ thì biết quá rõ ý định của hoàng thất lúc này. Thẩm gia là cây to đón gió lớn, sớm muộn gì cũng bị hoàng đế tìm cớ diệt trừ. Nhưng ngặt vì nhiều năm nay danh tiếng của Thẩm gia trong dân chúng rất tốt, muốn đẩy ngã cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Bây giờ Thẩm Diệu nói lời này, nhìn bề ngoài như đang phúng viếng chiến sĩ, thật ra là đang ca ngợi công huân, cũng đưa những chiến sĩ này lên một vị trí được muôn người chú ý, nếu hoàng thất có hành động gì không phù hợp về mặt đức hạnh thì đều là sai lầm.

Nàng vô tình hay là cố ý?

Mọi người giương mắt nhìn, sau khi thiếu nữ nói xong liền trở nên trầm mặc. Áo bào có chút rộng bị thổi bay phần phật giữa cơn gió lạnh, càng làm cho thân hình của nàng thêm nhỏ bé yếu ớt.

Có lẽ là suy nghĩ linh tinh thôi, chỉ là một nữ nhi khuê các mà, lần này có thể bất ngờ đạt hạng nhất có lẽ chỉ vì nàng là con gái của Thẩm Tín, Thẩm Tín đã nói với nàng những chuyện trên chiến trường này nên nàng mới tình cờ làm nên chuyện.

Ánh mắt Dự thân vương gắt gao nhìn vào thiếu nữ trên đài, trong giây lát lại nở nụ cười ý tứ sâu xa: "Thẩm gia tiểu thư này, đúng là rất thú vị."

Không biết vì sao, Dự thân vương vừa nói ra câu này khiến Bùi Lang và Phó Tu Nghi đều hơi nhướng mày, trong lòng có dự cảm không tốt.

Chu vương nghe vậy cũng dò hỏi: "Vương thúc có phải vừa ý thẩm gia tiểu thư kia không? Nghe nói Thẩm gia tiểu thư ngu ngốc vô tri, bây giờ xem ra không hẳn là vậy, nhanh mồm nhanh miệng, dáng vẻ cũng không tệ. Nếu là có thêm một Vương thẩm..." Hắn cười vô cùng hạ lưu: "Cũng là chuyện thú vị."

Dự thân vương bây giờ đã hơn 40, bản thân lại hung tàn, nữ tử bị hắn đùa bỡn đến chết đếm không xuể, nếu Thẩm Diệu rơi vào trong tay hắn chỉ sợ không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn. Chu vương nói lời này đúng là quá khác thường, chỉ là hắn vốn là người tính tình ngông cuồng như vậy, có nói cũng không khiến người ta lấy làm lạ. Nhưng đang yên đang lành lại đẩy một thiếu nữ như vậy vào trong hang hổ, quả thật là thất đức.

Tĩnh vương suy nghĩ sâu xa hơn ca ca ruột của mình nhiều, tuy bây giờ hoàng thất có lòng chèn ép Thẩm gia, nhưng Thẩm gia lại nắm chắc binh quyền, bất cứ vị hoàng tử nào được Thẩm gia hỗ trợ đều coi như nắm được một lực lượng to lớn. Nhưng nếu Thẩm Diệu gả cho Dự thân vương, Dự thân vương lại không có khả năng tranh quyền đoạt lợi, cũng tương đương với việc binh quyền được hoàng gia nắm chặt, không bị bất kỳ vị hoàng tử nào mơ ước, đó là cách tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Tĩnh vương Phó Tuy Huyền liền gật đầu nói: "Thẩm gia tiểu thư đúng là tài trí mẫn tuệ, nếu Vương thúc cảm thấy thích thì cũng không phải là không được."

Phó Tu Nghi nhíu chặt mày hơn nữa. Chuyện Tĩnh vương cân nhắc tới được thì dĩ nhiên hắn cũng nghĩ ra. Hắn biết Thẩm Diệu gả cho Dự thân vương đối với hắn mà nói có trăm lợi chứ không có một hại. Một là hắn có thể thoát khỏi sự dây dưa của Thẩm Diệu, bớt được một chuyện bị chê cười. Thứ hai, binh quyền của Thẩm Tín quá mức chói mắt, cho dù hắn có lòng lợi dụng cũng sợ dẫn đến hoàng đế nghi ngờ, cái được không đủ bù cái mất. Chi bằng đặt ở Dự thân vương phủ, tùy thời mà hành động. Nhưng không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy trong lòng mình không thích ý nghĩ này, dường như làm như vậy là không đúng.

Bùi Lang lo lắng liếc nhìn về Thẩm Diệu đang đi xuống đài, dáng đi của nàng thong dong, thần sắc bình tĩnh, dường như cũng không hay biết vận mệnh của mình đang bị đám hoàng thất này nắm trong tay. Ttrong lòng hắn thở dài, dù sao cũng là thầy trò, nhưng hắn chỉ là một tiên sinh dạy học nho nhỏ không thể thay đổi được gì, chỉ có thể thầm tiếc hận cho số phận của Thẩm Diệu.

Dự thân vương có chút không kiên nhẫn khoác khoác tay, cũng không thấy vui mừng bao nhiêu, nụ cười trên khóe miệng có mấy phần hung tàn: "Hoàng chất (cháu trai), bản vương thừa biết các ngươi có ý đồ gì. Dự thân vương phủ không nuốt nổi vị đại Phật Thẩm gia này đâu." Ánh mắt của hắn rơi vào cái chân tàn phế của mình, "Nhưng mà, Thẩm gia tiểu thư thú vị như vậy, nếu chỉ chơi đùa một chút thì cũng không phải không được."

Tô Minh Phong liếc nhìn bên này, hắn đứng  cũng gần đám người Phó Tu Nghi, hắn giả vờ đang chăm chú tình hình trên đài cao nhưng trong lòng cũng có chút bất mãn. Thẩm Diệu cho dù ngu ngốc vụng về đến mấy mà bị Dự thân vương nhìn trúng thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nếu Thẩm Tín ở kinh thành thì còn đỡ, nhưng tiếc là đến cuối năm Thẩm Tín mới quay về, không có phụ huynh che chở, một tiểu cô nương làm sao chống lại những con sói độc ác này?

Dường như đã đoán được kết cục bi thảm sau này, Tô Minh Phong thở dài một tiếng, đem Tô Minh Lãng đến trước mặt Tô lão gia, còn mình thì lặng lẽ che bình phong lại.(chỗ ngồi của từng người đều có 1 tấm bình phong lớn, nếu muốn được nghỉ ngơi riêng tư thì che lại để không ai nhìn thấy)

Bên chỗ nam quyến mưa gió biến đổi Thẩm Diệu cũng không hề hay biết. Kinh Trập đang rất vui mừng cho Thẩm Diệu, ngược lại Thẩm Nguyệt không duy trì được vẻ mặt của mình nữa, cứng ngắc mà che bình phong lại.

Bên tổ nữ tử kiểm tra xong là đến phiên tổ nam tử. Các cô nương bên nữ quyến cũng dồn dập che bình phong lại nghỉ ngơi, Phùng An Ninh đi theo bên người Thẩm Diệu, cô nương kiêu ngạo này cuối cùng cũng toát ra được vẻ mặt khâm phục, nàng nói: "Lúc nãy ngươi làm rất tốt, đúng là tuyệt vời."

Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng rất khá."

Có lẽ là nghĩ đến chuyện mình được hạng nhất "cầm", Phùng An Ninh cười híp mắt: "Cuối cùng cũng không phụ lòng người, ta ra xe ngựa lấy ít đồ, ngươi chờ ta ở đây nha."

Chờ Phùng An Ninh đi rồi Thẩm Diệu liền đi tới rừng mai trong Nhạn Bắc Đường để chờ một người, mùa này hoa mai chưa nở nhưng rừng cây xanh um tươi tốt vô cùng.

Cốc Vũ từ đó đi ra, nàng nhìn qua nhìn lại chung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói: "Cô nương, đã đưa đến trong tay Kinh điển sử công tử, nô tì mua được gã sai vặt bên ngoài đưa dùm, đảm bảo an toàn."

"Rất tốt." Thẩm Diệu nói.

Cốc Vũ vẫn còn có chút mờ mịt, không hiểu tại sao cô nương nhà mình phải làm vậy. Phải biết là cô nương không thể nào lại quen biết với công tử nhà Kinh điển sử gia.

Đúng vào lúc này chợt nghe một tiếng cười khẽ từ trên cao truyền đến, ba người ngẩn đầu lên liền thấy ở ngay ngọn cây trên đầu mình có một khối màu tím bềnh bồng, thoáng một cái liền rơi xuống trước mặt.

Thiếu niên áo tím dung mạo tuấn tú không giống phàm nhân, hai tay vòng trước ngực lười biếng tựa vào một thân cây, khóe môi như cười mà không cười, ánh mắt lại sâu trầm như đêm đông, mang theo ý lạnh.

Chính là Tạ Cảnh Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh