Chương 38: Tặng hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thẩm gia nha đầu, ngươi có thù với Kinh điển sử sao?"

Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt.

Dung mạo hắn cực kỳ đẹp đẽ nhưng anh khí bức người, biểu hiện tuy bất cần đời nhưng lại có sự thận trọng vượt quá so với tuổi tác. Đó không phải là biểu hiện bề ngoài mà thôi, dường như chỉ cần đi theo hắn thì sẽ có được cảm giác dù trời có sập xuống cũng thấy yên tâm. Cho dù kiếp trước khi nàng ở Tần quốc hay ở hậu cung cũng chưa từng gặp ai tỏa sáng như vậy. Chỉ cần một câu nói cũng có thể nhìn thấu được cốt lõi của mọi chuyện.

Người kinh tài tuyệt diễm như vậy lại mất khi tuổi còn niên thiếu, đúng là trời ghen tỵ người tài.

Trong mắt nàng lóe lên tiếc hận, nhưng khi mở miệng thì giọng điệu vẫn bình thản: "Phải."

"Ngươi đang dùng cách đi đường vòng." Tạ Cảnh Hành coi mói nhìn nàng, "đi một vòng lớn như vậy để đưa Cao Duyên vào quan lộ, không lẽ ngươi muốn đảo lộn quan trường Minh Tề?"

Dù Thẩm Diệu sống đã hai đời cũng không kềm được kinh hãi trong lòng. Nếu nói lúc trước biểu hiện của Tạ Cảnh Hành khiến nàng cảm thấy hắn hết sức thông minh, nói 1 hiểu 10, thì bây giờ nàng lại thấy hắn có chút đáng sợ.

Người bình thường đi một bước nhìn một bước, người thông minh đi một bước nhìn 10 bước. Câu hỏi này của Tạ Cảnh Hành nhìn như bình thường, nhưng mà lại như người đi một bước nhìn ngàn dặm. Hắn thẳng thắng không chút che dấu nào như vậy làm cho nàng không biết phải trả lời thế nào.

Một lúc sau nàng mới đáp: "Chuyện này liên quan gì tới Tạ Tiểu hầu gia?"

"Bản hầu không quan tâm quan trường Minh Tề, nhưng không được động tới Lâm An hầu." Trong giọng của hắn có ý cảnh cáo: "Nếu ngươi dám đánh chủ ý lên Lâm An hầu phủ thì đừng trách bản hầu không khách sáo."

Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn, Tạ Cảnh Hành nhìn như chán ghét Lâm An hầu phủ, rất thích đối nghịch với cha hắn, bây giờ xem ra cũng không hẳn là hoàn toàn căm ghét, e là cũng rất để tâm tới Lâm An hầu phủ. Nếu không thì ở kiếp trước hắn cũng sẽ không vì danh tiếng của Lâm An hầu phủ mà rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm.

Mà Tạ Cảnh Hành hoài nghi nàng muốn ra tay với Tạ gia cũng là bình thường. Thẩm gia và Tạ gia không ưa nhau, hơn nữa hiện giờ nàng hành sự khiến người ta không hiểu được, người ngoài nhìn vào thật sự có thể nghĩ là Thẩm gia sẽ ngáng chân Tạ gia.

"Tạ Tiểu hầu gia cứ yên tâm đi." Nàng nhàn nhạt nói, cứ như đang bàn luận chuyện thời tiết hàng ngày: "Hai nhà Tạ Thẩm nước sông không phạm nước giếng, dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Chuyện Tạ Tiểu hầu gia lo lắng xẽ không xảy ra. Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, phong thủy thay nhau luân chuyển, bây giờ Tạ gia coi Thẩm gia là địch, không chừng sau này có một ngày hai nhà lại cùng hội cùng thuyền, có chung kẻ thù."

"Ngươi đang lấy lòng ta sao?" Tạ Cảnh Hành nhíu mày.

"Phải." Thẩm Diệu bình tĩnh nói.

Tạ Cảnh Hành đánh giá thiếu nữ trước mặt, hắn sống đến giờ đã gặp qua vô số nữ nhân. Khi còn nhỏ, những nữ nhân kia muốn thân cận cha hắn, sau đó lớn lên đám nữ nhân lại muốn thân cận hắn. Trong các nữ nhân này, có người yêu kiều như hoa, có người nghiên nước nghiên thành, có người giỏi múa đao lộng kiếm, cũng có người chuyên dùng mưu kế.

Người thông minh Tạ Cảnh Hành đã gặp rất nhiều, nhưng không có ai khiến hắn bất ngờ như người này.

Có lẽ là do trực giác của người đã từng trải qua chém giết trên chiến trường, Tạ Cảnh Hành có thể ngửi được mùi máu trên người thiếu nữ này. Nàng phảng phất như một đầm nước, nhưng bên dưới lại ẩn nấp một con mãnh thú to lớn. Hiện giờ trông có vẻ sóng yên gió lặng, cũng chỉ là nhất thời, chờ đến một ngày nó xuất hiện nhất định sẽ có một trận gió tanh mưa máu.

Tuy rằng nghĩ như vậy có chút buồn cười, một nữ nhi khuê các sẽ gây được sóng gió gì? Nhưng xưa nay Tạ Cảnh Hành chưa bao giờ xem thường trực giác của mình.

Thiếu nữ được bao bọc bởi lớp áo màu liên thanh, mặt cười như sương, nàng đứng giữa rừng mai xanh um tươi tốt này khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa cung điện, cao quý, cô độc, quyết đoán mãnh liệt, như một vực sâu không đáy.

"Thẩm gia cũng có người thông minh." Hắn nghiêm mặt nói ra lời châm chọc, "Đã như vậy thì ngươi cứ làm đi, hôm nay xem như ta được xem trò hay, ngươi cũng đừng làm cho bản hầu thất vọng." Hắn đứng thẳng người, muốn xoay lưng rời đi.

"Tạ Tiểu hầu gia." Thẩm Diệu gọi hắn lại.

"Còn có chuyện gì?" Hắn đứng lại, không quay đầu lại mà chỉ lên tiếng.

"Hai vị thứ đệ của Tạ gia hôm nay cũng sẽ lên đài kiểm tra." Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: "Tạ Tiểu hầu gia cứ định mặc kệ?"

Hai vị con thứ của Tạ gia là Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều do Phương di nương sinh, hiện đều là học sinh năm hai. Trên thực tế Tạ Cảnh Hành cũng là học sinh năm ba của Quảng Văn đường, nhưng mà hắn tùy tiện hành sự, Quảng Văn đường cũng không quản lý được hắn nên cứ mặc kệ. Nếu không thì hôm nay Tạ Cảnh Hành cũng sẽ cùng tham gia thi với hai thứ đệ của mình.

Đời trước dĩ nhiên Tạ Cảnh Hành không tham gia kỳ thi, để cho hai thứ đệ lấy được danh tiếng. Bình tâm mà xét thì Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều cũng xem như có bản lĩnh, đứng hạng đầu trong tổ võ, cũng nhờ vậy mà được hoàng đế để mắt, rồi được Phó Tu Nghi có lòng cất nhắc, đi theo làm việc cho Phó Tu Nghi.

Thẩm Diệu vẫn cảm thấy cha con Lâm An hầu là người thông minh, kiếp trước sao lại rơi vào kết cục như vậy. Tuy rằng cuối cùng được hoàng thất đền bù nhưng mà người được hưởng lại là mẹ con Phương thị. Thật ra nếu suy nghĩ kỹ lại thì không thiếu điểm đáng ngờ. Ví dụ như kiếp trước khi Thẩm gia bị lật đổ cũng có Nhị phòng Tam phòng góp sức trong đó. Như vậy xem ra, có phải Tạ gia cũng xảy ra vấn đề nội bộ hay không.

"Không lẽ ngươi hy vọng bản hầu sẽ đi tranh cao thấp với bọn họ?" Tạ Cảnh Hành quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Cũng giống như ngươi tranh đấu với tỷ tỷ ngươi?"

"Tình cảnh của Tạ Tiểu hầu gia không lẽ không giống ta sao?" Thẩm Diệu không để ý đến ý cười nhạo trong mắt hắn, chỉ nói: "Người đâm đao sâu nhất chính là người thân cận nhất. Dĩ nhiên ta biết với thân phận cao quý như Tiểu hầu gia thì rất xem thường chuyện tính toán với con thứ. Nhưng mà ngàn dặm dê cũng sẽ vỡ vì một tổ kiến, có những thứ nhìn như không đáng chú ý, lại là một con rắn độc đang ngủ đông trong bóng tối." Từng câu từng chữ của nàng rõ ràng, tuy có ý cảnh báo nhưng ánh mắt lại trong suốt như một đứa bé: "Phải chặt đứt mầm mống của bọn chúng, khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể sinh sôi."

"Thay vì để bọn họ phong quang vô hạn, được quý nhân nâng đỡ, mãi mãi bày ra bộ mặt giả tạo huynh đệ yêu thương lẫn nhau, chi bằng kéo bọn họ rớt xuống, bị xấu mặt trước đám đông, quay về phủ cũng không cần giả vờ giả vịt, vậy thì càng thêm sảng khoái."

Trong lòng Tạ Cảnh Hành hơi động.

Mẹ hắn là Ngọc Thanh công chúa cành vàng lá ngọc, hắn cũng không muốn tính toán với con thứ, như vậy mọi người sẽ nói hắn không có khí độ, sẽ càng nói người mẹ bị chọc tức chết của hắn là một đố phụ. Hắn có thể không màng thanh danh của mình, nhưng danh tiếng của Ngọc Thanh công chúa hắn vĩnh viễn không thể không lo.

Ở Lâm An hầu phủ cả hắn luôn rất lạnh lùng đối với ba mẹ con kia, tuy rằng Lâm An hầu thiên vị hắn nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta nói này nói nọ. Mà ba mẹ con kia luôn bày ra bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn khiến cho hắn buồn nôn. Hắn vốn chỉ muốn đứng ngoài nhìn bọn họ diễn trò, nhưng bây giờ lời nói của Thẩm Diệu khiến hắn động tâm.

Nếu tiêu diệt hy vọng của bọn họ, có phải càng sảng khoái hơn không? Công khai trở mặt, để bọn họ không thể bày ra bộ mặt hòa thuận giả tạo khiến người ta phiền lòng nữa.

Âm thanh Thẩm Diệu tựa hồ đang đầu độc lòng người: "Đã quá lâu rồi, đừng nhẫn nhịn nữa."

Đừng nhẫn nhịn nữa.

Hắn cúi đầu nhìn người đang đứng trước mặt, trên người thiếu nữ truyền đến mùi hương nhàn nạt, cũng giống như con người nàng, nhìn thư trong trẻo đơn thuần thật ra lại lạnh lùng vô tâm. Biết rõ nàng đề nghị như vậy là có mục đích nhưng lại khiến người ta không thể từ chối.

Hắn cong môi cười, bàn tay lướt qua một cái, đóa hải đường trên tóc nằm gọn trong tay hắn. Một giây sau, vị trí bông hoa lúc nãy đã biến thành một cây trâm Ngọc hải đường nho nhỏ.

Hắn cầm đóa như cười như không cười, giọng điệu mờ ám: "Ngươi thú vị lắm, đóa hoa này tặng cho ngươi, đề nghị này không tệ, đa tạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh