Chương 39: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ đến khi Thẩm Diệu ra khỏi rừng mai, Cốc Vũ và Kinh Trập đều thở phào nhẹ nhõm. Kinh Trập liếc mắt nhìn cũng không thấy ai, hơi nghi hoặc một chút: "Sao không thấy ai?"

Thẩm Diệu cũng quay lại nhìn, rừng mai cành lá tươi tốt, lá nhẹ đong đưa theo gió, làm gì có bóng người nào. Tạ Cảnh Hành là người có võ công, có lẽ là leo tường đi mất rồi.

Nàng nói: "Đi thôi."

Đến khi trở về chỗ ngồi đã thấy Phùng An Ninh vội vàng chạy tới oán trách: "Không phải kêu ngươi chờ ta một chút sao, vừa quay đầu đã không thấy đâu, đi tìm cũng không thấy, rốt cuộc ngươi đi đâu vậy?"

"Đi xem hoa cúc nở, dạo loanh quanh thôi." Thẩm Diệu giương mắt nhìn lên đài: "Đã bắt đầu rồi sao?"

"Ngươi đi đã lâu rồi, bên nam tử đã thi rút thăm xong." Phùng An Ninh nói, "bây giờ đang thi tự chọn."

Các thiếu niên trên đài đang thi đấu, vòng rút thăm đầu tiên đã qua, Thẩm Diệu cũng không để ý kết quả. Vòng thứ hai là tự chọn, lựa ra môn mình am hiểu nhất.

Ánh mắt Thẩm Diệu rơi vào trên người thiếu niên mặc xiêm y màu xanh lục ngồi ngoài cùng bên trái.

Thiếu niên này cao to đen đúa, dung mạo cũng không tệ lắm, nhưng vì thân thể quá mức cường tráng nên có chút thô tục, đã vậy hắn còn thích mặc xiêm y màu xanh lục càng tôn lên màu da đen của mình.  Không chỉ có vậy, hắn còn búi một búi tóc cao, cắm một cây trâm ngọc trúc, ước chừng là muốn học theo phong thái quân tử của cổ nhân, nhưng bởi vì y phục quá lòe loẹt mà không hợp. Nói tóm lại, tuy là rất muốn thanh tục thoát trần nhưng vì quá tham lam nên không thể che giấu được tục khí khắp người.

Đó chính là Cao Duyên nhà Kinh điển sử. Cao Duyên bây giờ tuổi còn nhỏ, mới có 16, vẫn chưa được cứng cáp. Cho đến khi Phó Tu Nghi đăng cơ, Cao Duyên mới ăn theo Cao Tiến mà nâng cao địa vị, ở trong thành Định Kinh suốt ngày bắt nạt nam nhân trêu ghẹo nữ nhân, thậm chí còn dám thèm thuồng Uyển Du, đúng là to gan vô cùng.

Chỉ cần nhớ đến lúc Uyển Du ở trong cung từng bị Cao Duyên mạo phạm thì Thẩm Diệu đã giận không kềm được. Nàng đứng xa xa nhìn Cao Duyên, phảng phất như đang nhìn con mồi đi vào bẫy.

Giờ khắc này không biết Cao Duyên đang nghĩ gì mà mặt mày hân hoan trò chuyện với Cao Tiến.

Dĩ nhiên là hắn vui vẻ rồi, có được một bản sách luận đặc biệt như vậy, lúc nãy thi rút thăm hắn rút được chủ đề "nghĩa lý kinh thư", biểu hiện rất bình thường, bây giờ chỉ cần đem ra bản sách luận này nhất định có thể kinh động toàn trường.

Trong lòng Thẩm Diệu cười gằn, đi đi, cầm bản sách luận này đi đến bên cạnh Phó Tu Nghi đi. Khi Cao Tiến từng bước tiến vào quan lộ, tin rằng với bản lĩnh của Cao Duyên nhất định có thể tự mình nhấn chìm toàn bộ phủ Kinh điển sử.

Đây là đại lễ mà nàng đưa cho Kinh điển sử.

Còn về Bùi Lang thì sao, nàng lại đảo mắt nhìn sang nam tử đang ngồi cách Phó Tu Nghi không xa. Kiếp này, bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy bắt đầu từ từ trả món nợ mà ngươi từng nợ ta đi.

"Thẩm Diệu, bên nam tử thi xong thì sẽ đến bên nữ tử thi tự chọn, ngươi có thi không?"

"Không đâu." Thẩm Diệu đáp.

Thi rút thăm thì ai cũng phải thi, nhưng tự chọn là tùy theo ý mình, không thích thì có thể không thi. Cho nên thay vì nói tự chọn là một bài thi thì có thể nói nó là cơ hội để phát huy sở trường của mình. Nếu có lĩnh vực nào mình am hiểu nhất thì dĩ nhiên có thể biểu diễn ở phần thi tự chọn này. Cho nên so với thi rút thăm vì mọi người càng nhiệt tình to gan với phần thi tự chọn này hơn.

Vì những gì được thể hiện trong phần thi tự chọn này chính là những cái xuất sắc nhất.  Nhưng vì Thẩm Diệu là người không có sở trường gì nên dứt khoát không tham gia, bởi vì nhất định sẽ bị xấu mặt.

"Tại sao?" Phùng An Ninh có chút thất vọng, nàng nói: "Không phải bây giờ ngươi vẽ rất tốt sao, những môn khác chắc là cũng có tiến bộ chứ, sao lại không lên biểu diễn?"

"Không cần thiết." Thẩm Diệu lại bắt đầu nắm lấy quân cờ trên bàn cờ, nàng cũng không ngẩn đầu nhìn Phùng An Ninh: "Được nổi danh thì sao, không nổi danh thì sao, hai cái đó đối với ta không có gì khác biệt. Huống chi ta là người cầm kỳ thi họa không thông, lúc nãy là may mắn thôi."

"Ngươi..." Phùng An Ninh tức giận: "Làm gì có ai tự nói mình như vậy."

"Ngũ muội muội". Một âm thanh cắt ngang các nàng, không biết từ khi nào Thẩm Nguyệt đã đứng trước mặt hai người, dáng vẻ lo lắng nói: "Ngũ muội muội, tiếp theo là thi tự chọn, muội thật sự không tham gia sao?"

"Không lẽ Nhị tỷ hy vọng ta tham gia?" Thẩm Diệu hỏi ngược lại.

Thẩm Nguyệt bị nàng nói đến nghẹn, không biết vì sao mà Thẩm Diệu cứ như quyết tâm trở mặt với nàng, Thẩm Nguyệt nghĩ mãi không hiểu. Không lẽ vì việc rơi xuống nước mà giận lây Nhị phòng Tam phòng?  Tuy nàng nghi hoặc nhưng đối với việc Thẩm Diệu liên tục không biết phân biệt tốt xấu cũng rất tức giận. Thẩm Nguyệt cắn cắn môi, làm như oan ức nói: "Dĩ nhiên tỷ hy vọng Ngũ muội muội có thể tham gia, lúc nãy muội vẽ rất tốt, nếu muội có tài như vậy sao không tiếp tục chọn họa mà thi, để mọi người không thể nói gì muội nữa. Nếu lần thứ hai muội vẫn làm tốt thì lời đồn cũng tự biến mất."

Âm thanh Thẩm Nguyệt không thấp, các tiểu thư phu nhân chung quanh cũng nghe rõ không sót một chữ. Lời này nhìn như không có gì nhưng chính là nói ra được hoài nghi trong lòng mọi người. Bức tranh bạch cúc vừa rồi của Thẩm Diệu tuy là được hạng nhất, nhưng mà nàng ngu ngốc nhiều năm như vậy, ấn tượng của mọi người về nàng sẽ không dễ thay đổi, dĩ nhiên là không tin tranh do nàng tự vẽ, đoán là có người chỉ điểm cho nàng.

Trong lòng Thẩm Nguyệt cũng là nghĩ như vậy, cho nên nàng muốn Thẩm Diệu vẽ thêm một bức tranh thứ hai, để xem không có người chỉ điểm thì nàng ta làm sao vẽ được tranh đẹp, nhất định sẽ bị bêu xấu.

Phùng An Ninh nghe ra thâm ý, lập tức châm biếm trở lại: "Thẩm nhị tiểu thư nói thật là dễ nghe, vẽ tranh cũng phải xem trọng ý tứ bố cục, cho dù nhị tiểu thư đây tự mình vẽ thì chuyện liên tục vẽ hai bức cũng không thể nào đâu." Thẩm Diệu chỉ là học trò, đâu phải đại gia thư họa.

"Cũng vì ta thấy Ngũ muội muội có tiến bộ mới nói vậy mà," Thẩm Nguyệt cười ôn nhu: "Lúc nãy vừa vẽ ra một bức thật đẹp, họa thêm một bức thì có gì không được?"

Từ đầu đến cuối Thẩm Diệu cũng không ngẩn đầu, chỉ đặt một quân cờ vào giữa bàn cờ, nói: "Không có hứng thú, nhọc lòng rồi."

Thẩm Nguyệt không ngờ trước mặt đám đông mà Thẩm Diệu lại trả lời thờ ơ như thế, nhất thời có chút lúng túng. Chuyện khiến người ta tức giận nhất có có lẽ chính là mình đã chuẩn bị sẵn cạm bẫy rồi, nhưng đối phương lại tuyệt không trúng bẫy.

Cho dù đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người Thẩm Diệu cũng không bị nàng khích tướng, điều này càng làm cho Thẩm Nguyệt xác định họa ý của bức tranh kia không phải do Thẩm Diệu nghĩ ra, suy nghĩ muốn bắt Thẩm Diệu xấu mặt càng thêm lớn hơn trong lòng nàng, nàng dừng một chút đột nhiên lại nở nụ cười: "Nếu Ngũ muội muội kiên trì như vậy thì tỷ cũng không còn gì để nói nữa." Nói xong liền xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Bên chỗ nam quyến, Thái Lâm vẫn lén nhìn Thẩm Nguyệt, lại thấy Thẩm Nguyệt từ xa xa nhìn lại mình, tựa hồ là ôn nhu cười với hắn mình cái.

Thái Lâm ngẩn ra, lập tức có chút kích động, lại thấy Thẩm Nguyệt hơi cúi đầu xuống, tựa hồ có chút đau lòng.

Hắn cảm thấy rất lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh