Chương 40: Thời luật sách (mưu lược thời cuộc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đài, tổ thi tự chọn của nam tử vẫn đang tiếp tục.

Lý luận kinh thư và thi phú đều là những môn quy định phải thi nên dĩ nhiên cũng được nhiều người lựa chọn. Chỉ cần có trí nhớ tốt, hoặc là thấu triệt nội dung thì thông thường cũng rất dễ đạt điểm cao. So ra thì môn thi sách luận rất hiếm được học sinh lựa chọn.

Sách luận là việc trình bày ý kiến của mình về chuyện triều đình thiên hạ, là một môn rất thực tế, cũng rất gần gũi với chuyện trong triều đình. Các học sinh trẻ tuổi ở đây, ngoại trừ một số con cháu quý tộc được gia đình dạy dỗ chuyện trong quan trường ra, đa số vẫn còn rất vô tri với chính trị, càng không thể đưa ra được sách lược kiến nghị gì tốt. Cho nên sách luận là môn khó nhất, nhưng nếu thật sự có tài thì sẽ rất dễ dàng tiến vào quan lộ.

Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mặt.

Đời trước, Bùi Lang làm nên nên tuổi ở vòng thi thứ ba là thách đấu. Vòng thi này, nam tử có thể chọn nữ tử, nữ tử có thể chọn nam tử, dĩ nhiên học trò cũng có thể thách đấu tiên sinh.

Mà có một nam sinh đã chọn vị tiên sinh Bùi Lang này. Bùi Lang lại tài hoa hơn người, chỉ trong vài bước chân đã nghĩ ra được một bản sách luận, lưu loát mạch lạc, có chứng có cứ mà lại không nông cạn, luôn nói trúng được điểm mấu chốt, làm cho người ta kinh diễm.

Khi đó hắn đã khiến mấy vị hoàng tử coi trọng mình, nhưng mà Bùi Lang cũng là một người thú vị, hắn nói mình chỉ muốn ở Quảng Văn đường làm tiên sinh dạy học, không muốn nghĩ đến những cái khác. Thái độ hắn rất kiên quyết, nếu không phải Phó Tu Nghi bỏ rất nhiều công sức chiêu hiền đãi sĩ, thậm chí Thẩm Diệu còn hiến kế, có thể Bùi Lang này đã thật sự không nhập sĩ.

Ván cờ đan xen rối rắm, cũng giống như cuộc đời kiếp trước của nàng, nàng nhẹ nhàng phẩy tay áo, toàn bộ bàn cờ đảo lộn.

Thẩm Diệu hạ xuống một quân cờ, chơi lại từ đầu, từ giờ sẽ do nàng bắt đầu.

Cao Duyên sửa sang lại tay áo, lại sửa sửa búi tóc của mình, hỏi gã tùy tùng bên cạnh: "Ngươi thấy gia thế nào?"

"Thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái..." Tùy tùng liền há miệng nịnh bợ.

Cao Duyên đắc ý bĩu môi một cái, lập tức đứng dậy đi lên đài thi đấu. Cao Tiến đứng bên cạnh nhìn thấy vội vàng bắt lấy hắn hỏi: "Đệ làm gì vậy?"

"Thi tự chọn." Cao Duyên nói.

Cao Tiến nhíu nhíu mày, đệ đệ mình có khả năng thế nào hắn hiểu rất rõ, nếu chỉ không có bản lĩnh thì cũng thôi, lại còn thích gây chuyện. Bây giờ phủ Kinh điển sử đang trên đà phát triển, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố gì, Cao Tiến vội nói: "Đệ biết cái gì chứ?"

Lời này Cao Duyên vừa nghe liền thấy khó chịu. Hắn và Cao Tiến là huynh đệ ruột cùng mẹ, nhưng khi mọi người nhắc đến Cao gia đều chỉ biết ca tụng tâng bốc Cao Tiến. Cao Tiến có bộ dạng mi thanh mục tú, còn hắn thô lỗ đen đúa. Cao Tiến còn trẻ đã giúp được thụ thân làm việc, mà mỗi khi hắn nói chuyện triều đình với phụ thân ông ấy đều lắc đầu không kiên nhẫn. Cùng là huynh đệ lẽ ra không nên có khúc mắc, nhưng bởi vì ánh mắt người ngoài mà dần xa cách. Cao Duyên có chút nhạy cảm tự ti dưới cái bóng quá lớn của ca ca mình, bây giờ nghe Cao Tiến nói lời này càng tức giận không thôi, vốn dĩ còn chút do dự bản thảo kia quá mức tốt đẹp có khi nào sẽ bị nghi ngờ, nhưng bây giờ thì không còn do dự gì nữa.

Giọng điệu của hắn bất thiện: "Đại ca, tuy tiểu đệ không thông minh bằng huynh nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, huynh không cần cản ta, tóm lại ta cũng không cướp mất danh tiếng của huynh đâu."

Cao Tiến nghe hiểu ý tứ của Cao Duyên nên ngẩn người ra một chút, chưa kịp trả lời thì Cao Duyên đã đẩy hắn ra, ung dung đi lên đài, từ xa đã lớn tiếng hét to: "Ta tự chọn sách luận."

Sách luận?

Trong Quảng Văn đường không phải không có người biết Cao Duyên, dĩ nhiên đều nhìn sang đây. Thật là kỳ lạ, bản thân Cao Duyên tuy không có bản lĩnh gì nhưng ở Quảng Văn đường cũng được xem như không tệ. Thật ra mỗi kỳ thi hắn đều mua được người viết thay mình, cho nên tuy không đến mức được xem là đại tài nhưng cũng gọi là ưu tú.

Bởi vậy khi hắn đi lên đài thì mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì người thi tự chọn đều sẽ tự lấy ra bản lãnh tốt nhất của mình, nhưng sách luận vốn rất khó, cả hội trường đang ồn nào bỗng yên tĩnh lại, toàn bộ đều nhìn vào thiếu niên áo lục kia.

Những học sinh thi sách luận đầu tiên đã đứng ra đọc những ý kiến của mình, nhưng mà vẫn không có gì đặc sắc, Cao Duyên vừa đi lên thì Cao Tiến đã nhíu mày.

"Không ngờ Cao Duyên cũng dám chọn sách luận". Phùng An Ninh hiếu kỳ nói, "Nếu đổi lại là Cao Tiến thì ta còn cảm thấy được."

Thẩm Diệu ngừng quân cờ trong tay, nhìn lên đài.

Sau khi chuẩn bị xong, Cao Duyên liền lấy giấy ra, từ từ đọc.

"Người làm luật, chính là khuông khổ của quốc gia, là nền tảng của triều đình, phải vững vàng khí chất..."Lời của hắn trầm bổng du dương, mà ánh mắt cười cợt của mọi người cũng dần dần thay đổi, đặc biệt là bên chỗ các vị đại thần, bọn họ bắt đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên đang đứng đọc trên đài.

"Đệ đệ của Cao Tiến quả là không tệ." Trong mắt Chu vương lóe ra vẻ khâm phục: "Sách luận như vậy ngay cả đại thần trong triều cũng chưa chắc lý giải được như thế."

"Quả là không tệ." Tĩnh vương cũng gật đầu tán thành, "Huống hồ người này tuổi còn trẻ, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ phát triển không tầm thường."

Phó Tu Nghi lẳng lặng nhìn người trên đài, biểu hiện của hắn như không có gì, ngón tay lại không tự chủ được mà nhúc nhích liên tục, mỗi khi hắn có việc cần suy nghĩ sâu sắc thì đều thực hiện động tác này theo bản năng.

Dĩ nhiên Cao Duyên đã đánh động được những dự tính trong lòng hắn.

Còn về Bùi Lang, kể từ khi Cao Duyên đọc câu đầu tiên liền thấy cứng đờ thân thể, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy sách luận này giống như rất quen thuộc. Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui mãi vẫn không tìm được manh mối, có lẽ là chưa đọc được bao giờ. Nhưng cảm giác quen thuộc này lại khiến hắn có chút nhấp nhỏm, khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như hắn phải nôn nao không ngừng, dường như mỗi một câu Cao Duyên nói ra hắn đều có thể nói tiếp câu sau, cảm giác quen thuộc như đó chính là đồ của mình.

Thẩm Diệu khẽ cười, không nhìn thiếu niên trên đài nữa mà tiếp tục nhìn quân cờ trên bàn, nàng tiện tay cầm một quân lên đặt vào mép của bàn cờ.

"Ngươi chơi cờ kiểu gì vậy?" Phùng An Ninh hỏi: "Nước đi lung tung, làm gì có ai đặt quân cờ ở nơi xa như vậy?"

"Xa?" Thẩm Diệu lắc lắc đầu.

Mỗi một quân cờ đều có công dụng của mình, quân cờ này nhìn như vô dụng, liệu có thể đi đến mức nào đây? Cho dù bây giờ cách kết quả còn xa đến 1 vạn 8 ngàn dặm, nhưng mà để thành công thì nó chính là một quân cờ không thể thiếu được.

Bây giờ làm sao nhìn ra được?

Ở một lầu các xa xa, xa đến mức có thể thu hết mọi thứ ở kỳ thi này vào trong mắt, Tô Minh Phong lắc lắc cây quạt nói: "Lần này không biết Cao Duyên tìm được bản sách luận này từ đâu, viết rất tiêu sái, ta thật muốn làm quen với người viết bản sách luận này."

"Làm quen để làm gì?" Ở phía đối diện, thiếu niên áo tím lười biếng mở miệng. Cả người hắn đang ngồi trên cửa sổ, nghiên người tựa vào khung cửa, gần như thò cả nửa người ra ngoài.

"Chắc phải là một vị đại nhân uyên bác nào đó." Tô Minh Phong không để ý lắm: "Nếu có thể kết giao thì coi như thu hoạch không tệ."

Tạ Cảnh Hành cười phì một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đài thi đấu, trong tay có thêm một đóa hải đường.

Hoa hải đường còn chưa héo úa, vẫn tươi mới như vừa được hái xong, tựa hồ như vẫn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, nhưng lại hiện rõ vẻ nghiêm nghị.

"Cũng chưa chắc đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh