Chương 41: Nha hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đài, cuối cùng Cao Duyên đã đọc xong.

Bốn phía đang yên tĩnh lập tức phát ra tiềng bàn luận khe khẽ. Bọn học sinh còn chưa hiểu được hàm nghĩa trong bản sách luận này, chỉ biết nó nói có sách mách có chứng, rất là hoa lệ. Nhưng các vị đại nhân bên chỗ nam quyến lại hiểu được những sâu xa trong đó, bản sách luận này nhìn như bình thường nhưng thật ra đã nói ra hết những lỗ hổng trong luật pháp Minh Tề hiện giờ, đồng thời nêu ra những cách thức sửa chữa tuyệt diệu. Đối với một học sinh mà nói đúng là không thể tin nổi.

Quan chủ khảo trên đài ước chừng cũng không thể ngờ Cao Duyên này lại thâm tàng bất lộ như vậy. Nhưng mà quy củ dĩ nhiên phải tuân theo, một khi đã cảm thấy nghi ngờ với kết quả của học sinh thì phải kiểm tra lại. Ví dụ như bức tranh của Thẩm Diệu kia, công bằng mà nói thì bản sách luận này còn cao minh hơn nhiều, cả văn phong và tính thực tế đều hoàn hảo. Quan khảo nghiệm liền hỏi: "Theo như bản sách luận vừa rồi, luật pháp Minh Tề bao hàm rất rộng, ngươi lại nó là cần phân tách ra từng phần nhỏ, vậy thì phải phân tách thế nào?"

Trong lòng Cao Duyên vui vẻ, bản thảo kia ngoại trừ sách luận ra còn có một câu hỏi, giống y hệt như câu hỏi của vị quan khảo nghiệm này. Trong lòng hắn rất cảm kích người đã đưa bản thảo cho hắn, nghĩ sau này nhất định phải cho thêm bạc khen thưởng. Bởi vậy, hắn không chút hoang mang mà ưỡn ngực ngẩn đầu, dựa theo bản thảo mà đáp: "Phân làm 3 tầng, chính là thương đạo, quan đạo, dân đạo..."

Dưới đài, Kinh điển sử Cao đại nhân đã cười không ngậm được mồm. Hắn ở trong quan trường đi đến được bước này hoàn toàn là nhờ hoàng đế nâng đỡ và kết giao rộng rãi, còn nói về bản lãnh thực thì không có. Cũng may hắn có đứa con trai tài giỏi là Cao Tiến, tuổi còn trẻ đã giúp hắn xử lý không ít chuyện. Bây giờ đứa con thứ Cao Duyên cũng thể hiện ra được chỗ hơn người, hắn phải về thắp hương cầu nguyện với từ đường tổ tiên mới được.

Cao Tiến thông minh hơn cha mình, rốt cuộc hắn vẫn không tin đệ đệ mình thông tuệ được như vậy. Chỉ là khi Cao Duyên đối mặt với vị quan khảo nghiệm kia lại có thể trả lời lưu loát, không thể nào ngay cả quan khảo nghiệm cũng bị thu mua được, bởi vậy hắn cũng cảm thấy rất phân vân.

Bùi Lang cầm chén trà lên uống một hớp, tay vẫn còn run run. Không biết tại sao, mỗi một câu nói của Cao Duyên giống như được in sẵn trong đầu hắn, cảm giác quen thuộc kia khiến hắn thấy hoang đường vô cùng, tâm tình nôn nóng cũng không có cách nào lắng dịu được.

Tô Minh Lãng vừa ngồi vừa ngủ gật, nhìn thấy người bên cạnh mình đều nhìn Cao Duyên với vẻ thưởng thức thì lập tức kéo tay áo Tô lão gia hỏi: "Cha, hắn nói rất hay sao?"

"Thiếu niên anh tài." Tô lão gia nói thẳng.

Tô Minh Lãng bĩu môi, tựa hồ không thể nào hiểu nổi, liếc nhìn chung quanh lại không thấy bóng dáng Tô Minh Phong, liền hỏi: "Sao ca ca còn chưa quay lại?"

Tô lão gia ho nhẹ một tiếng: "Đại ca con bây giờ sức khỏe rất yếu, hôm nay đến đây cũng chỉ là miễn cưỡng gắng gượng, phải để nó nghỉ ngơi nhiều một chút."

Phó Tu Nghi nghe động tĩnh bên này, liếc nhìn Tô lão gia một chút, thấy vẻ mặt Tô lão gia khi nhắc tới Tô Minh Phong không hề thay đổi, lúc này mới thu hồi ánh mắt suy tư.

Dù như thế nào, hôm nay Cao Duyên đã đánh một trận cực kỳ đẹp, ứng đối với câu hỏi của quan khảo nghiệm cũng rất lưu loát, dẹp tan được hoài nghi của mọi người. Không cần nói nhiều, dĩ nhiên là hắn đứng nhất. Thứ tự không quan trọng, quan trong là sau này khi nhắc đến Kinh điển sử, ngoại trừ Cao Tiến ra mọi người sẽ còn biết hắn có một đứa con thứ cũng là thanh niên tài tuấn.

Cao Duyên đắc ý đi xuống đài, vòng thi tự chọn này cũng theo đó mà kết thúc, bên phía nữ tử cũng bắt đầu thi tự chọn.

Phùng An Ninh vẫn chưa lên đài, vốn dĩ nàng giỏi nhất là cầm, lúc nãy rút thăm đã rút được cầm, những cái khác đều không xuất sắc nên cũng không cần thi nữa. Thẩm Thanh chọn kỳ, nàng vốn giỏi tính toán mà kỳ cũng là cái cần tính toán, coi như cũng thuộc về sở trường. Thẩm Nguyệt thì không ngoài dự đoán là chọn cầm.

Thẩm Nguyệt xưa nay rất yêu thích những thứ khiến cho nàng có vẻ thanh trần thoát tục này, vì trước kia Trần Nhược Thu cũng là một người rất giỏi đánh đàn, không chỉ biết đàn mà còn biết tự viết được những khúc nhạc ngắn, còn biết viết lời bài hát, cho nên Thẩm Nguyệt cũng học đàn rất điêu luyện, hàng năm đều đứng hạng nhất, cho nên mỗi năm vào kỳ thi chính là cơ hội để mọi người thưởng thức tiếng đàn của nàng.

Trong tổ nữ tử, một khi có Thẩm Nguyệt xuất hiện thì sẽ không ai tự rước lấy nhục mà chọn thi cầm, Thẩm Thanh cũng bỏ  hết vốn liếng ra, thi kỳ được hạng nhất.

Đến khi bắt đầu đi cầm, cả hội trường bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Thẩm Nguyệt ung dung lên đàn, đốt hương rửa tay, nàng có dung mạo thanh tú dịu dàng, áo hồng càng tôn lên vẻ ôn nhu, rất là động lòng người. Khóe miệng mang theo nụ cười nhè nhẹ, có mấy phần như là tiểu tiên nữ.

Nàng đàn rất hay.

Bài hát nàng chọn là một bài rấ khó, diễn tả tình cảm của một người đi xa nhớ về quê nhà và người thân, đầu tiên là nhẹ nhàng da diết, sau lại có vẻ kịch liệt bi thương, cuối cùng làm người ta thổn thức. Các kỹ thuật đánh đàn được phối hợp điêu luyện, tình ý trong đó cũng dạt dào.

Kiếp trước, Thẩm Nguyệt cũng nhờ vào khúc đàn này mà có được danh tiếng, tên tuổi lan xa. Mà so sánh ra thì Thẩm Diệu lại càng khó coi vô cùng. Bây giờ nghĩ lại, dường như mỗi một lần Thẩm Nguyệt đạt được tên tuổi đều là đạp lên sự chật vật của Thẩm Diệu mà thành.

Thẩm Diệu nhìn thiếu nữ trên đài.

Thẩm Nguyệt đã bắt đầu rồi, nàng gảy một dây đàn, dây đàn giống như có linh tính, từ từ phát ra âm thanh mềm mại vô cùng, khúc nhạc kỳ ảo mang theo ý tứ bay bổng rót vào tai mọi người ở đây. Ngón tay nàng tung bay trên dây đàn giống như hồ điệp vờn hoa, mỗi một bước chuyển đều rất tự nhiên trôi chảy.

Phùng An Ninh cắn cắn môi, mặc dù nàng không thích Thẩm Nguyệt nhưng phải thừa nhận cầm kỹ của Thẩm Nguyệt xuất chúng, so sánh ra, khúc nhạc mà nàng vừa đánh lúc nãy có vẻ vô cùng vụng về.

Khúc hát tưởng nhớ người thân và quê hương kia làm cho Thẩm Diệu dần dần nắm chặt hay tay.

Cho dù sống lại một đời nhưng người chết không thể sống lại, Uyển Du và Phó Minh sẽ không thể xuất hiện nữa. Khúc nhạc này của Thẩm Nguyệt cũng giống như một hồi chuông ai oán báo thù, rơi vào trong tai nàng không những không thấy an ủi mà chỉ thấy toàn là nợ máu.

Thái Lâm chạy đến thật gần, hắn muốn đến gần đài thi thêm một chút, cố gắng thu hết từng biểu hiện của người trong lòng mình. Hắn say mê tiếng đàn tươi đẹp này, lại đột nhiên có tiếng người trò chuyện quấy rối hắn.

"Nhị cô nương thật xui xẻo, chưa bao giờ phải đứng thứ hai, không ngờ lại bị Ngũ cô nương dùng thủ đoạn chiếm mất." Người nói chuyện là một nha hoàn vóc người thon thả, Thái Lâm nhận ra nàng là nha hoàn thân cận bên người Thẩm Nguyệt tên là Thư Hương, không kềm được mà nhìn về phía đó.

"Còn không phải sao, Ngũ cô nương ngay cả thi tự chọn cũng không chịu, rõ ràng là cố ý đối nghịch với Nhị cô nương." Một nha đầu khác nói.

"Haiz, chỉ tiếc Nhị cô nương chúng ta hiền lành, bình thường đã bị Ngũ cô nương chọc tức không biết bao nhiêu lần. Ngũ cô nương cũng chỉ ỷ vào Đại lão gia mới dám đối xử với Nhị cô nương như thế. Nhị cô nương cũng thật đáng thương, chuẩn bị lâu như vậy tự nhiên lại bị người ta phỗng tay trên."

"Nếu có người giúp được Nhị cô nương hả giận thì tốt quá, ví dụ như... lúc thi thách đấu sẽ chọn Ngũ cô nương lên thi."

"Nói bậy bạ gì đó." Thư Hương cắt ngang lời nàng: "Ai cũng biết Ngũ cô nương cầm kỳ thi họa không thông, chọn Ngũ cô nương không phải chính là tự hạ thấp thân phận của mình sao? Ta thấy bên nữ tử thì không được, nếu là nam tử chọn thách đấu Ngũ cô nương thì mới đúng là giúp Nhị cô nương hả giận."

Âm thanh trò chuyện dần dần nhỏ lại, đôi mắt Thái Lâm hơi động, nhìn Thẩm Nguyệt trên đài một chút, trong lòng nảy ra một ý định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh