Chương 42: Khiêu chiến nàng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một khúc đàn của Thẩm Nguyệt vừa dứt, mọi người dĩ nhiên là nghe đến mê say, nữ tử có cầm kỹ xuất chúng dĩ nhiên sẽ luôn khiến cho mọi người yêu thích, nhất là bộ dáng của cô nương này cũng không tầm thường. Bên phía nam quyến bên kia, các nam sinh năm một còn nhỏ thì không nói, các nam sinh năm hai năm ba đã có không ít người nhìn về phía bên này. Tuy rằng trong Quảng Văn đường này, dung mạo của Tần Thanh mới là số một, nhưng Tần Thanh làm người khá kiêu ngạo, sao có thể so sánh với Thẩm Nguyệt ôn nhu được.

"Người tỷ tỷ này của ngươi đàn cũng tốt thật." Phùng An Ninh bất đắc dĩ nói, "Cũng không biết là mời được sư phụ ở đâu, hôm khác ta cũng nói mẫu thân ta tìm một sư phụ đến dạy mới được."

Tuổi còn trẻ chính là lúc thích tranh cường háo thắng nhất. Ví dụ như khi Thẩm Diệu vừa được lập làm Hoàng hậu, nàng có thể khoan dung với tất cả mọi chuyện, duy chỉ có chuyện của Phó Tu Nghi là vô cùng để bụng. Chỉ cần Phó Tu Nghi thoáng chút để ý đến nữ nhân khác thì nàng liền lo lắng không yên. Mà hậu cung thì không hề ít thị phi, chuyện nhiều nhất là âm thầm ngáng chân, hay đâm đao sau lưng người khác. Nàng là người vừa bị thiệt thòi liền lập tức muốn đòi lại công bằng, cho nên đắc tội không ít người. Bây giờ thì sao, tính tình này vẫn không thay đổi, chỉ là phải thay đổi cách thức tự làm tổn thương mình đi thôi.

"Nói ra, nhị tiểu thư Thẩm gia đúng là tài mạo song toàn hiếm thấy." Lòng thích cái đẹp ai cũng có, Chu vương cũng rất kinh diễm trước Thẩm Nguyệt, chỉ nói: "Đáng tiếc."

Đáng tiếc cái gì, người khác có thể không hiểu nhưng mấy vị hoàng tử lại hiểu rất rõ. Thẩm Nguyệt xinh đẹp tài giỏi vô cùng, nếu như có một người xinh đẹp hiểu chuyện như vậy bầu bạn bên người thì đúng là một chuyện tốt đẹp. Đáng tiếc là không phải con của Thẩm đại phu nhân, đáng tiếc không phải là con gái của Đại phòng Thẩm gia, mà chỉ là Tam phòng.

Ngặt nỗi người nắm binh quyền trong tay như Thẩm Tín lại sinh ra đứa con ngu ngốc như Thẩm Diệu. Mặc dù hôm nay nhìn có vẻ khác nhưng ấn tượng của mọi người đâu thể lập tức thay đổi. Bọn họ nghĩ là, hôm nay Thẩm Diệu  khéo kéo như vậy là do có người đứng sau chỉ điểm, còn bên trong vẫn là một kẻ ngu xuẩn không chịu nổi như cũ thôi.

Sau khi Cao Duyên xuống đài thì tâm tư của Bùi Lang cũng từ từ bình tĩnh lại. Trong đời hắn đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, tuy rằng không hiểu vì sao nhưng vẫn phải cố gắng tự khống chế bản thân. Giờ khắc này nghe được Chu vương nói liền không kềm được mà nhìn sang thiếu nữ áo xanh ngồi bên chỗ nữ quyến.

Nàng trầm tư nghiên đầu cầm quân cờ trên tay, khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ được, nhưng mà lại nhận ra được trong ánh mắt của nàng toàn là soi mói và thâm ý, phảng phất giống y như lúc Thẩm Diệu đang nhìn hắn. Người như vậy sao có thể là kẻ ngu ngốc?

Nhưng con người không thể thay đổi trong một đên, không lẽ trước giờ Thẩm Diệu vụng về chỉ là diễn trò, tại sao lại như vậy?

Người thông tuệ như hắn cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì.

Bên tổ thi tự chọn của nữ Thẩm Nguyệt là người cuối cùng, dĩ nhiên là nàng được hạng nhất, nhưng hôm nay nàng lại không thấy vui mừng vì hạng nhất này, trái lại có chút lúng túng.

Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu say mê với ván cờ, không hề nhìn nàng. Thẩm Nguyệt biết Thẩm Diệu cầm kỳ thi họa không giỏi, dĩ nhiên là không biết đánh cờ, bây giờ ngồi nhìn chăm chú chẳng qua là làm bộ mà thôi. Trần Nhược Thu chú ý tới vẻ mặt của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nguyệt nương, con thất thố rồi."

Yêu cầu của Trần Nhược Thu đối với con gái mình chính là, ở bất cứ tình huống nào cũng phải trấn định tự nhiên. Mặc kệ là thật sự trấn định hay là giả vờ thì phải để cho người ta thấy mình thật thong dong. Nữ tử mà thong dong thì khí chất rất thượng thừa, hoang mang hoảng loạn không phải là khí độ mà thế gia đại tộc nên có. Bình tâm mà xét, cách thức giáo dục của Trần Nhược Thu không tệ, bản thân nàng cũng làm được rất tốt, nhưng đáng tiếc tuổi Thẩm Nguyệt còn trẻ, chưa từng trải qua thất bại nên chưa biết được cách ẩn nhẫn.

Nghe được Trần Nhược Thu nhắc nhở, Thẩm Nguyệt vội thu hồi vẻ phẫn nộ trên mặt. Nha hoàn Thư Hương bên cạnh dâng trà cho nàng: "Cô nương uống ngụm trà giải khát."

Thẩm Nguyệt tiếp nhận trà, liếc nhìn Thư Hương, Thư Hương cười với nàng, trong lòng Thẩm Nguyệt hiểu rõ, nụ cười trên mặt trở nên chân thực hơn, nàng nói: "Muội thấy hơi nóng, lát nữa tới lúc thi thách đấu chắc sẽ rất thú vị đây."

Thẩm Thanh vừa đạt hạng nhất môn kỳ nên tâm tình vui sướng, cười nói: "Năm nay không phân biệt nam nữ, cũng không phân biệt năm hai năm ba, khi thi đấu nhất định sẽ rất kịch liệt."

Vốn dĩ, trong ba môn thi đấu thì thách đấu là môn được mong chờ nhất. Vì khi rút thăm chưa chắc rút được sở trường của mình, tự chọn là phô trương bản thân, còn thách đấu lại thể hiện được hai người ưu tú nhất. Phần thi thách đấu của nữ thường không kịch liệt lắm, vì con gái thường luôn phải giữ khòa khí, tuy cần phải thể hiện bản thân nhưng cũng không quá đặt nặng kết quả. Nhưng bên nam tử thì không như thế, các thiếu niên rất thích dùng cách này để phân ra thắng bại, đây là cái tuổi thích hơn thua mãnh liệt nhất mà. Cho nên kỳ thi thách đấu hàng năm đều là kịch liệt nhất.

Năm nay môn thách đấu không phân biệt nam nữ, cũng không chia năm hai năm ba, tất cả học sinh đều có thể cùng tham dự. Chỉ cần muốn khiếu chiến ai thì hoàn toàn có thể chỉ tên người đó. Tuy nói như vậy nhưng mà chuyện nam nữ khiêu chiến nhau thì chắc là không có rồi.

Năm nay không có ai khiêu chiến văn, màn kịch hay nhất dĩ nhiên là rơi vào võ.

Môn này thì gần như là không có nữ tử tham gia, tuy rằng ở đây cũng không thiếu những nữ nhi con nhà tướng biết võ công, nhưng nữ tử mà so với nam tử thì khí lực chênh lệch rất lớn, dĩ nhiên là không thể thắng.

Bên chỗ nam quyến, Thái Lâm là người đầu tiên đứng lên đi lên đài.

Quan giám khảo hỏi hắn muốn thi cái gì, hắn liền chỉ vào cung tiễn, nói: "Bắn cung."

Mọi người đều hiểu, Thái Lâm này là tiểu bá xương, văn thì một chữ cũng không biết nhưng võ lại được xem như xuất sắc. Trong đó thì bắn cung là ưu tú nhất, hắn bắn cung không trượt phát nào, năm ngoái còn đạt hạng nhất khi thi đấu nữa.

Hôm nay hắn muốn khiêu chiến ai? Nhìn ra chung quanh hình như cũng không ai có tài bắn cung vượt hơn hắn.

Thái Lâm giương dài cổ, đột nhiên đưa tay chỉ về phía nữ quyến.

Mọi người nhìn thấy hắn chỉ tay vào nữ quyến mà không phải nam quyến thì cả kinh, chờ đến khi nhìn rõ hắn chỉ vào ai thì lại càng kinh ngạc trợn mắt há mồm, ngay cả tiếng bàn luận cũng dừng lại.

Hắn còn cố ý nói to lên: "Ta muốn khiêu chiến nàng ta, Thẩm Diệu."

Thiếu nữ đang chìm đắm trong ván cờ chợt ngẩn đầu lên, ánh mắt trong trẻo không một gợn sóng nhìn thẳng vào người trên đài. Biểu hiện của nàng bình thản, động tác cũng không hề có sai lầm, phảng phất như câu nói kinh thiên động địa này chỉ như một câu hỏi thăm bình thường, mà nàng ngay cả đáp lời cũng lười đáp.

Trần Nhược Thu nhíu nhíu mày, nàng khổ tâm giáo dục Thẩm Nguyệt như vậy, nhưng dường như Thẩm Diệu mới là người học được cách thong dong không chút biến sắc.

Trên lầu các xa xa, thiếu niên tuấn tú đang nhàn nhã thưởng trà phun một ngụm ra ngoài, ngay cả thiếu niên bất cần đời cũng toát ra vẻ ngạ nhiên: "Tiểu tử Thái gia điên rồi?"

Thẩm Diệu đứng lên, trong ván cờ trên bàn, một quan cờ đen đang vượt đang biên giới, nhằm thẳng về phía nàng.

Con tiểu tốt thứ nhất đã xuất phát rồi.

Nàng nhặt cờ trắng lên đi một nước, cờ đen bị ăn mất, sau đó tiêu sái ném nó vào hộp đựng cờ.

"Chấp nhận." Nàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh