Chương 43: Giấy sinh tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những cơn gió mùa thu thông thường đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, mà giờ khắc này, bởi vì bầu không khí căng thẳng mà khiến cho mùi hoa dường như cũng trở nên nồng nặc hơn nhiều.

Thẩm Nguyệt che miệng lại, giật mình: "Chuyện này...nhưng  Ngũ muội muội là nữ tử, sao lại thách đấu môn này chứ?"

"Không sai", Trần Nhược Thu lo lắng nói: "Ngũ nương con không nên miễn cưỡng, tuy rằng đại bá là võ tướng nhưng xưa nay con cũng không biết mấy môn này."

Trần Nhược Thu nói thật là khéo, nhắc tới Thẩm Tín là võ tướng nhưng Thẩm Diệu thân là con gái lại không biết bắn cung. Nói là không biết võ công thì cũng được đi, chỉ vì con gái thường không thích múa đao lộng kiếm vẫn còn nghe được, nhưng mà võ không biết, văn không thông thì đúng là có chút khó coi. Ngặt nỗi mọi người đều biết Thẩm Diệu cầm kỳ thi họa đều không biết, bây giờ còn nói Thẩm Diệu không biết võ, chính là châm biếm Thẩm Diệu tệ không còn gì để nói, thậm chí toàn bộ Đại phòng cũng đều bị xem thường.

"Nhưng mà...quy củ thách đấu lại không thể thay đổi được." Trên mặt Thẩm Thanh lộ vẻ lo lắng nhưng giọng điệu lại là cười trên sự đau khổ của người khác: "Một khi được chọn thách đấu thì bất kể là môn gì cũng phải tỷ thí cho xong mới được. Nhưng mà ai cũng sẽ chọn người tài giỏi ưu tú để thách đấu, không lẽ Ngũ muội muội còn chưa thể hiện hết sức, bằng không sao Thái Lâm lại lựa chọn muội?"

Nàng nói lời này có chút chói tai, vậy mà Nhiệm Uyển Vân cũng không ngăn lại, chỉ cười nói: "Đại tỷ nhi nói bậy gì đó, sao Ngũ nương lại biết mấy trò múa đao lộng kiếm này, nếu như con không muốn lên đài tỉ thí thì Nhị thẩm sẽ tự mình nói chuyện với quan chủ khảo, tuổi con còn nhỏ, xem như là nể tình đại bá bọn họ sẽ không làm khó con đâu."

Tuy rằng từng lời từng chữ của Nhiệm Uyển Vân đều là giải vây cho nàng, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn không phải. Dù sao kỳ kiểm tra này bao nhiêu năm nay chưa từng có ai phá lệ, bây giờ Thẩm Diệu trở thành người đi đầu, về sau không biết sẽ bị đồn đãi thế nào trong thành Định Kinh nữa. Còn đem tên tuổi Thẩm Tín ra, nói không chừng sẽ có người nói Thẩm Tín ỷ vào công lao nên tự cho mình có đặc quyền. Dù sao lời đồn đáng sợ, thân phận mang đến cho người ta lợi ích càng nhiều thì những bất lợi cũng càng nhiều.

Mà nàng, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai nói xấu Thẩm Tín.

"Đa tạ Nhị thẩm, không cần." Nàng đứng lên từ chỗ ngồi của mình, chậm rãi đi lên đài. Trên sân dần yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán của các thiếu nữ như từng đợt sóng nhỏ lan xa.

"Trận đấu này, ta tham gia."

Ánh mắt Thái Lâm giật giật, hắn làm như vậy đơn giản là muốn cho Thẩm Nguyệt được hả giận. Trong tổ võ, đây là lần đầu có nam tử chọn nữ tử ra tỉ thí. Nhưng mà hắn vô sỉ đã quen rồi, quay về cũng chỉ bị cha mẹ la mắng một trận thôi, nhưng nghĩ tới có thể làm cho Thẩm Nguyệt hả giận thì trong lòng Thái Lâm liền vui vẻ. Hắn nghĩ rất hay, nếu Thẩm Diệu mà không dám ứng chiến thì hắn sẽ hung hăn cười nhạo Thẩm Diệu một phen.

Nhưng mà không ngờ Thẩm Diệu lại dám nghênh chiến, không chỉ có vậy, nàng còn nghênh chiến bằng tư thái rất thong dong. Trơ mắt nhìn bộ y phục màu liên thanh kia từ từ chậm rãi hướng về trên đài, trong lòng Thái Lâm chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Dường như nàng ta không sợ.

Sao lại có thể như vậy? Thẩm Diệu biết bắn cung hay không hắn biết rõ hơn ai hết. Người chưa từng tập võ dĩ nhiên là không biết chút gì rồi. Nói không chừng Thẩm Diệu còn không biết cách cầm cây cung nữa, đối mặt với thứ không phải là sở trường của mình, thậm chí là thứ mình chưa từng chạm vào, không có ai là không hoảng hốt cả.

Nàng ta có thể giả vờ đến mức này sao?

Thái Lâm còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Nguyệt bên chỗ nữ quyến. Thẩm Nguyệt thấy hắn nhìn lại thì ngượng ngùng một chút, cúi đầu xuống. Thái Lâm nhìn đến xao xuyến cả trái tim.

Trong lòng mỗi một thiếu niên đều có giấc mơ anh hùng cứu mỹ nhân. Bây giờ trong mắt Thái Lâm, mình chính là người anh hùng ra mặt cho mỹ nhân kia, còn Thẩm Diệu chính là tiểu nhân đáng ghét độc ác xấu xa.

Bất kể hôm nay nàng có nghênh chiến hay không thì hắn đều sẽ khiến cho Thẩm Diệu mất hết mặt mũi, chật vật đến vô cùng trước mắt mọi người.

Muốn nàng ta không dám ngang ngược trước mặt Thẩm Nguyệt nữa.

Thông thường mà nói, môn thi thách đấu này đều là do người khiêu chiến lập quy củ, người khiêu chiến muốn thi đấu thế nào thì người bị khiêu chiến đều chỉ có thể chấp nhận. Bởi vì không ai biết chuyện sẽ thành ra thế nào, cho nên hàng năm đây đều là vòng thi đấu hấp dẫn mọi người nhất.

Thẩm Diệu đi tới trên đài.

Chính các quan chủ khảo ở đây cũng thấy rất khó xử, dù sao Thẩm Diệu cũng là một cô nương yểu điệu, nữ tử thi văn với nam tử nghe còn được, nhưng không ngờ lại là võ, chỉ sợ là Thái Lâm cố ý làm nàng xấu mặt.

"Tuồng kịch hôm nay rất hay." Chu vương vỗ tay, tựa hồ rất có hứng thú: "Danh tiếng của Đại phòng Thẩm gia chỉ sợ sẽ tuột dốc không phanh."

Tĩnh vương lắc đầu thở dài: "Thẩm tướng quân ở sa trường chinh chiến đạt được tiếng thơm, sao con gái lại không có chí phấn đấu như thế." Hắn thầm nghĩ  đâu chỉ là không có chí, còn là ngu ngốc không chịu nổi. Hôm nay nàng nghênh chiến hay không đều là sai, bây giờ còn bày ra tư thái này, nhất định sẽ bị người ta chê cười càng nhiều.

Thái Lâm đắc ý cong môi một cái: "Năm nay ta nghĩ ra được một quy tắc thú vị, cứ bắn cung bình thường như mọi năm thì quá nhàm chán. Năm nay ta khiêu chiến ngươi, chúng ta cùng bắn nhau. Ngươi đặt thảo quả lên đầu, ta dùng tên bắn ngươi, sau đó ta lại đặt lên đầu, ngươi dùng tên bắn ta, thế nào?"
*thảo quả: là một loại thực vật dùng làm thuốc, tra gg có rất nhiều thông tin.

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ồ lên.

Quan chủ khảo cũng sợ hết hồn, đây là muốn giết người sao? Dù sao Thẩm Diệu cũng là con gái Thẩm Tín, nếu thật sự gây ra chuyện gì cuối năm Thẩm Tín quay về thì ai gánh nổi?

Hắn vội vàng nói: "Thái học sinh..."

Thái Lâm vung tay lên: "Tiên sinh, Quảng Văn đường sẽ không vì một người đặc biệt nào đó mà phá hỏng quy tắc. Luật lệ trước kia đều là như vậy, người khiêu chiến lập quy tắc gì thì phải chấp nhận cái đó. Sao hả, đường đường là con gái của đại tướng quân lại nhát gan như chuột vậy sao?"

Thẩm Nguyệt cúi đầu che khóe miệng nhếch lên. Phùng An Ninh nhíu nhíu mày nhưng lại không biết nên làm thế nào cho đúng.

"Nói không sai." Âm thanh có chút khàn khàn này phát ra từ miệng Dự thân vương đang nhắm mắt. Trên vẻ mặt hung dữ của hắn hiện ra một ý cười quái lạ, nói: "Dĩ nhiên không thể có chuyện thay đổi quy củ vì một người nào, không lẽ trên chiến trường, chỉ vì quân địch mạnh mẽ mà Thẩm tướng quân lại chạy trốn hay sao? Như vậy thì đúng là không thể chấp nhận được." Sau khi nói xong tựa hồ cảm thấy rất buồn cười nên cười to lên.

Đôi mắt Thẩm Diệu trở nên ác liệt.

Những người này luôn miệng châm biếm Thẩm Tín, thật sự coi nàng chính là nhược điểm của Đại phòng Thẩm gia sao? Nàng nhìn lại ánh mắt như đang xem kịch vui của Thái Lâm, lại nhìn sang những người đang châm biếm ác ý bên dưới, tức giận đè nén hồi lâu cũng trào lên.

Thẩm Diệu chết đi sống lại có thể nhịn, nhưng mà Thẩm Hoàng hậu làm chủ hậu cung lại là người có thù phải báo.

Nàng lạnh lùng nói: "Gia phụ ở bên ngoài đẫm máu chiến đấu bảo vệ quốc gia, mới có được Cúc Hoa yến màu sắc rực rỡ, mới có cảnh thi đấu giữa trăm hoa thanh nhã thế này." Trong mắt nàng lóe qua cái nhìn trào phúng: "Hôm nay tỉ thí ở đây có đáng là gì, người từng thật sự xông pha chiến trường thì mới có tư cách lên mặt. Còn cái quy củ của ngươi lập ra, ta có gì mà không dám."

Mọi người sững sờ.

"Ta có gì mà không dám? Ngươi có tài bắn cung tinh thông, dĩ nhiên sẽ bắn trúng trái cây, mà ta bắn cung không giỏi, nếu là bắn sai thì người nên lo lắng cho tính mạng cũng là ngươi."

Nàng khẽ mỉm cười, âm thanh dường như vang đến từ một nơi xa nhưng lại như sấm sét nổ bên tai mọi người.

"Đã như vậy thì ký giấy sinh tử đi. Bị thương hoặc chết thì tự chịu trách nhiệm."

"Ngươi dám không, Thái Lâm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh