Chương 44: Dám giết không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả Nhạn Bắc đường rộng lớn giờ khắc này tĩnh lặng không có một tiếng động.

Thiếu nữ dáng đứng thẳng tắp, vóc người nhỏ bé nhưng dường như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, trong lúc giơ tay nhấc chân lại có sự cố chấp muốn đem tất cả đạp dưới chân mình.

Thái Lâm nhất thời á khẩu không trả lời được.

Thẩm Diệu nói không sai, nếu dùng cung bắn lẫn nhau thì người nguy hiểm nhất là hắn mới đúng. Thẩm Diệu không biết bắn cung, lỡ lệch đi một chút thì mũi tên rất có thể sẽ đâm vào đầu hắn. Nhưng Thái Lâm không nghĩ nhiều được như vậy, hắn đơn giản cho là chỉ cần mình bắn trước, với tính tình của Thẩm Diệu chắc chắn sợ đến rung chân, lệ rơi đầy mặt mà cầu xin hắn tha thứ. Khi đó hắn sẽ cố gắng chê cười Thẩm Diệu một phen, cứ như vậy mặt mũi Thẩm Diệu mất hết, dĩ nhiên sẽ trút giận được cho Thẩm Nguyệt.

Còn về chuyện sau này thì Thái Lâm không hề nghĩ tới, trong lòng hắn, chắc chắn sau khi hắn bắn xong thì Thẩm Diệu sẽ sợ tới mức không đứng nổi, làm gì còn sức mà giương cung? Hơn nữa nữ tử này ngay cả cung còn chưa đụng tới lần nào, nói không chừng lại kéo không nổi, tóm lại chính là trò cười.

Thái Lâm nghĩ như vậy nhưng lại không đoán ra được phản ứng của Thẩm Diệu. Nàng cứ lẳng lặng đứng nhìn đối phương, sự trầm ổn vượt quá tuổi tác đó khiến Thái Lâm thẹn quá thành giận, ánh mắt của Thẩm Diệu cứ như đang nhìn một đứa nhỏ diễn tuồng, vừa đáng thương lại buồn cười.

Đang ở cái tuổi dễ xúc động, Thái Lâm không chần chừ đáp ngay: "Có gì mà không dám, giấy sinh tử thì giấy sinh tử."

"Ôi". Bên chỗ nam quyến Thái đại nhân gấp gáp đến thở dài, hắn hận không thể xông lên lôi đứa con bất hiếu này ra đập cho một trận. Trước kia chỉ cho rằng Thái Lâm quậy phá, không ngờ hắn lại chọn đúng Thẩm Diệu. Chuyện giấy sinh tử thì Thái đại nhân không hề lo lắng cho an nguy của con mình, chỉ sợ Thái Lâm khiến Thẩm Diệu khó xử, hoặc là bắn Thẩm Diệu bị thương. So với một kẻ thô lỗ vũ phu như Thẩm Tín thì không phải ai cũng chống đỡ nổi đâu.

Thẩm Nguyệt lo lắng nói: "Sao Ngũ muội muội lại đòi lập giấy sinh tử? Chỉ là một bài thi thôi mà, sao lại đến mức này? Như vậy là không được đâu."

"Đúng rồi, sao Ngũ tỷ nhi lại không hiểu chuyện như vậy." Nhiệm Uyển Vân cau này: "Sao có thể chỉ vì khí phách nhất thời mà nói mấy câu này, nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao?"

Nàng không hề nhắc tới chuyện Thái Lâm bắt buộc Thẩm Diệu phải đi tới bước này, chỉ đem tất cả quy ra thành thái độ tức khí của Thẩm Diệu. Trần Nhược Thu cũng lắc đầu thở dài: "Rốt cuộc vẫn là có lòng tranh cường háo thắng."

Các nàng nhẹ nhàng "quan tâm" Thẩm Diệu, "lo lắng" cho Thẩm Diệu, bên chỗ nam quyến dĩ nhiên cũng không thiếu người cảm thấy hứng thú.

Dự thân vương nhìn chăm chăm nữ tử áo xanh trên đài, trong đôi mắt vẩn đục tỏa ra hứng thú giống như dã thú nhìn thấy con mồi, chỉ là ánh mắt kia khiến người ta phải buồn nôn.

"Thẩm gia tiểu thư này đúng là hữu dũng vô mưu." Chu vương chỉ điểm, "Lại còn ký giấy sinh tử, nàng không biết là nếu làm vậy thì một khi xảy ra chuyện Thẩm Tín cũng không thể làm gì được sao?"

"Có lẽ là vì giữ gìn danh dự cho Thẩm gia." Phó Tu Nghi nhìn Thẩm Diệu nói: "Dù sao cũng không có ai chịu nghe người ta nói xấu người nhà mình."

"Đáng tiếc cho dù là vậy cũng không thay đổi được sự thật." Tĩnh vương lắc đầu: "Thật sự quá mức nóng nảy, chẳng trách người ta nói nàng ngu ngốc vụng về."

Bùi Lang cầm lấy chung trà trên bàn uống một hớp, hắn cũng cảm thấy hành động của Thẩm Diệu quả thật là quá mức nóng nảy. Mặc dù biết vừa rồi lời nói của Dự thân vương quá đáng, nhưng nếu Thẩm Diệu suy nghĩ vì Thẩm gia thì nên nghĩ cách toàn thân thoát ra, tuy rằng tạm thời bị người ta mỉa mai nhưng vẫn còn tốt hơn lát nữa sẽ bị xấu mặt trước tất cả mọi người.

"Cha, tỷ ấy nhất định sẽ thắng." Tô Minh Lãng nắm bàn tay nhỏ của mình biểu thị lập trường với phụ thân.

Tô lão gia liếc mắt nhìn tiểu nhi tử, không biết tại sao lại cảm thấy Tô Minh Lãng đặc biệt quan tâm Thẩm Diệu. Tô lão gia nghĩ, có lẽ là tình cờ hợp ý hắn thôi. Từ lần trước bởi vì được Tô Minh Lãng nhắc nhở để Tô gia giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, Tô lão gia liền trở nên ôn hòa với tiểu nhi tử hơn nhiều. Bây giờ hắn cũng không muốn làm con trai mất hứng liền qua loa nói theo ý của hắn: "Không sai, nhất định thắng."

Tô Minh Phong không biết thái độ của Tô Minh Lãng và Tô lão gia, nếu hắn mà biết nhất định sẽ khịt mũi coi thường, bởi vì giờ khắc này hắn đang ở trên lầu các cao cao kia, không nhịn được mà nói: "Lá gan của tiểu thư Thẩm gia thật lớn, cả giấy sinh tử cũng dám lập, không lẽ là bình thường Thẩm tướng quân nói chuyện trong quân đội với nàng, nàng liền nghĩ đây cũng là tỉ thí trong quân đội? Đúng là không biết suy nghĩ."

Xưa nay Tô Minh Phong trò chuyện với bằng hữu này không cần che giấu, nhưng lần này nói xong lại không nghe bằng hữu phụ họa theo, không nhịn được quay đầu lại nhìn đối phương một cái.

Thiếu niên áo tím cầm đóa hải đường trong tay đang nghiên người trầm tư, gió nhẹ thổi qua làm lay động chòm tua rua trên chuôi thanh chủy thủ của hắn, ánh mặt trời đúng lúc chiếu lên dung mạo tuấn tú khí khái, dáng dấp suy tư khiến người ta không thể không cảm thán.

"Tạ tam, huynh đang nghĩ gì vậy?" Tô Minh Phong không nhịn được mà hỏi.

Tạ Cảnh Hành cất đóa hải đường vào trong ngực áo, đột nhiên đứng dậy cong môi nở nụ cười: "Thú vị thật, chúng ta đánh cược không?"

"Đánh cược gì?"

"Cược là..." Tạ Cảnh Hành chỉ tay về phía đài thi đấu, nụ cười phong lưu vô cùng: "Ai sẽ thắng."

"Dĩ nhiên là Thái Lâm." Tô Minh Phong cau mày nói: "Không lẽ huynh cho rằng còn có người khác hay sao?"

"Ta cược Thẩm Diệu thắng." Hắn nói.

Trên đài đã bắt đầu chuẩn bị.

Cuộc thi bắn cung hôm nay thật sự là khiến mọi người trở nên phấn chấn hơn. Thế này đâu phải là khiêu chiến thi đấu, rõ ràng là đánh cược mạng.

Quảng Văn đường thật sự cho người viết giấy sinh tử mang đến, màu chữ đỏ như máu nổi bật trên nền vải trắng như tuyết. Thẩm Diệu cầm bút viết tên mình, nàng viết cực kỳ tiêu sái, dường như hoàn toàn không hề xem tờ giấy nặng nghìn cân này ra gì.

Đó là đương nhiên, nàng đã từng vô số lần viết tên của mình. Khi thay Phó Tu Nghi viết hàng thư cho Hung Nô, khi tự nguyện trở thành con tin của nước Tần, khi Uyển Du xuất giá, khi phế thái tử... Hai chữ Thẩm Diệu này đại diện cho huyết lệ, cho thống khổ mà không ai hiểu được.

So sánh ra, Thái Lâm lại không được nhẹ nhàng cho lắm.

Cho dù đang ở vào lúc tranh cường háo thắng nhất, nhưng lại là lần đầu tiên phải ký giấy sinh tử, Thái Lâm chỉ là một đứa nhỏ được gia tộc bảo vệ kỹ càng, thậm chí còn chưa đủ thành thục. Thẩm Diệu thản nhiên như vậy càng làm cho hắn thấy hoảng sợ hơn.

Một bút nặng nghìn cân, hắn gian nan mà viết mấy chữ xiêu vẹo, so với Thẩm Diệu đúng là một trời một vực.

Viết xong, hắn không nhịn được mà hỏi: "Thẩm Diệu, ngươi không sợ ta sẽ bắn lệch từ lần đầu sao? Nếu ta sợ trận sau ngươi bắn trúng ta thì ta sẽ làm tổn thương ngươi trước tiên."

Thẩm Diệu đang muốn đi lấy thảo quả, nghe vậy thì xoay người nhìn Thái Lâm chằm chằm: "Thái công tử nghĩ như vậy sao? Ta thì lại không nghĩ vậy."

Nàng nói: "Ai cũng biết tài bắn cung của Thái công tử siêu quần, một khi đã bắn thì sẽ không thể lệch, chỉ có thể là cố ý. Thái công tử cố ý muốn giết ta, còn ta thì khác, ai cũng biết ta không biết bắn cung, nếu bắn không trúng cũng là hợp tình hợp lý."

Thái Lâm ngẩn ra trợn mắt há mồm, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc.

Đúng rồi, hắn bắn lệch chính là cố ý, Thẩm Diệu bắn lệch lại là đương nhiên. Hắn thậm chí còn không được bắn lệch, bởi vì...như vậy tất cả mọi người đều biết là hắn cố ý.

Hắn khiến Thẩm Diệu tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Diệu liền đáp trả y hệt.

Làm gì cũng là sai.

"Thái công tử muốn tránh bị ta bắn trúng ở trận sau thì dĩ nhiên có thể tranh thủ cơ hội bắn chết ta ở trận đầu. Giấy sinh tử đã lập, ngươi giết ta cũng chỉ là kết quả tỉ thí thôi, ngoại trừ bị người trong thiên hạ nói này nọ thì ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm gì."

"Ta ở ngay đây, ngươi dám giết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh