Chương 45: Đến lượt ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta ở ngay đây, ngươi dám giết không?"

Thái Lâm dường như lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ trước mặt này, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hắn ngang ngược ở Quảng Văn đường quen rồi, từ nhỏ hắn lớn lên trong sự nuông chiều, có thể nói là không xem ai ra gì. Đối với Thẩm Diệu hắn cũng chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, ai ngờ Thẩm Diệu không sợ, trái lại còn muốn đối nghịch với hắn. Giờ khắc này nàng nói như vậy, tựa hồ người thua cuộc là hắn.

Thái Lâm dám không?

Tạm không nói hắn có can đảm này hay không, cho dù hắn dám thì hắn có thể sao? Thiếu gia Thái gia có thể ỷ vào khí phách mà hành động nông nổi, nhưng Thái gia thì sao? Nếu hôm nay Thẩm Diệu thật sự bị hắn giết, đừng nói là một mạng đền một mạng, Thẩm Tín rất có khả năng sẽ chém hết Thái gia từ trên xuống dưới rồi tự mình đi thỉnh tội không chừng.

Hơn nữa, hắn không dám.

Hắn chỉ có thể khua môi múa mép thôi, chưa từng ra chiến trường, thậm chí còn chưa từng dính máu. Hắn bắn cung giỏi, nhưng đều chỉ bắn trái cây hoặc thú vật, chưa từng bắn người.

Nhưng bây giờ làm sao lùi bước được, Thẩm Diệu là nữ tử còn không sợ, hắn đường đường là nam nhi nếu dám lùi bước chỉ sợ ngày mai cũng không còn mặt mũi bước ra khỏi phủ.

Nghĩ đến đây Thái Lâm lại vênh vang lên, nói: "Tùy ngươi nói thế nào, có bản lãnh thì phải bắn cung xong mới biết. Hiện giờ ngươi nói hay lắm, ai biết lát nữa có sợ đến mức tè ra quần hay không?" Hắn ăn nói rất thô lỗ, không biết có phải là đang muốn che giấu nỗi sợ của mình hay không. Thẩm Diệu càng bình tĩnh hắn càng thấy bất an, tóm lại hắn chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng hoang mang lo lắng của đối phương, tựa hồ chỉ có vậy mới đè nén được sự chột dạ của mình. Cho nên hắn mong lời nói này của mình có thể khiến cho Thẩm Diệu thấy lúng túng.

Nếu là các cô gái bình thường bị nam nhân nói không nể mặt như vậy dĩ nhiên sẽ vô cùng xấu hổ mà không biết làm gì, thậm chí có khi còn phát khóc. Nhưng Thẩm Diệu nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, thái độ trấn định khiến Thái Lâm cảm giác tất cả chỉ là do bản thân mình đang quậy phá.

Hắn ngẩn ra, nghi ngờ bản thân mình hôm nay không được tỉnh táo, tại sao lại cảm thấy chột dạ trước kẻ vô dụng như Thẩm Diệu chứ?

Thẩm Diệu đã đi đến lấy thảo quả trên tay quan chủ khảo. Thảo quả kia chỉ to bằng nắm tay nam tử trưởng thành, bên dưới hơi vuông, phía trên tròn tròn.  Sau đó Thẩm Diệu đứng ở phía đông của đài thi đấu, đặt thảo quả kia lên đỉnh đầu.

Trên sân dần huyên náo lên.

"Nàng ta nhất định là đang giả vờ bình tĩnh, thật ra là đang sợ vỡ mật." Dịch Bội Lan cười nói: "Ta thật sự không chờ được muốn nhìn thấy bộ dạng nước mắt đầy mặt của nàng ta."

"Từ khi Minh Tề lập ra kỳ thi này tới nay chưa từng có nữ tử bị nam tử khiêu chiến võ." Giang Hiểu Huyên cong cong ngón út, nghiên đầu nói: "Thẩm Diệu này xem như là người đầu tiên, chỉ là bị xấu mặt trước đám đông như vậy cũng thật đáng sợ."

"Ôi, Ngũ tỷ nhi còn đứng trên đó làm gì vậy? Nếu thiếu gia Thái gia bắn trật thì biết làm sao?" Nhiệm Uyển Vân nói, trong lòng nàng có chút khó xử, nếu Thẩm Diệu thật sự xảy ra chuyện gì thì cho dù Thẩm Tín tốt với Thẩm gia thế nào cũng sẽ không tha cho nàng.

"Nhị tẩu lo lắng cái gì?" Trần Nhược Thu hời hợt nói: "Chỉ là trẻ con trêu đùa thôi, thiếu gia Thái gia cũng đâu phải không biết gì, chỉ cần Ngũ nương chịu nhún nhường, nói vài câu xin tha thì dĩ nhiên sẽ không bị làm khó đâu, chỉ hy vọng là Ngũ nương không nên nhất thời háo thắng thôi."

Nàng hình dung chuyện sống chết bằng mấy từ "trẻ con trêu đùa", dù sao Nhiệm Uyển Vân mới là người quản gia, xảy ra chuyện cũng là Nhiệm Uyển Vân chịu trách nhiệm. Nhưng mà nàng nói lời này đúng là nói vào trong nội tâm Nhiệm Uyển Vân, tất cả đều là do Thẩm Diệu có lòng tranh cường háo thắng, nếu Thẩm Diệu chịu xin tha, nói vài câu chịu thua với Thái Lâm thì đương nhiên sẽ không rơi vào tình trạng này.

"Yên tâm đi." Trần Nhược Thu nói, "muội thấy Thái công tử kia chỉ muốn hù dọa Ngũ nương một chút thôi, kiểm tra giữa sân như vậy, ai cũng chỉ muốn được phong quang rạng rỡ, bây giờ bảo ngừng cũng không được."

"Nương không cần lo lắng đâu." Thẩm Thanh cũng nói với Nhiệm Uyển Vân: "Thái Lâm bắn cung rất giỏi, dù sao cũng không bắn trật đâu."

Thẩm Thanh chỉ muốn quét sạch giấc mơ làm hoàng tử phi của Thẩm Diệu, bây giờ chỉ mong Thẩm Diệu bị mất hết mặt mũi. Nghe nói có mấy người đến lúc quá hoảng sợ sẽ đại tiện tiểu tiện không kềm chế được, không biết Thẩm Diệu thì sao?

Nếu Thái Lâm thật sự bắn trật... phá hủy gương mặt của nàng ta cũng được, Thẩm Thanh nghĩ.

Thẩm Nguyệt lại không nghĩ xa như Thẩm Thanh, nàng chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng quỳ xuống xin tha của Thẩm Diệu, dường như chỉ có vậy mới lấy lại được tự tôn của mình. Nàng nhìn sang Thái Lâm một cái nhưng Thái Lâm lại không nhìn nàng.

Tay Thái Lâm nắm trường cung, đối mặt với Thẩm Diệu đứng xa hơn ba trượng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thẩm Diệu yên tĩnh đứng đó, gió thổi qua khiến áo choàng của nàng bay phần phật, vẻ mặt tự nhiên lại có khí độ uy nghiêm, giống như sự trầm tĩnh sau khi trải qua mưa to gió lớn, khiến mọi người đều cảm thấy chói mắt.

Thái Lâm từ từ kéo cung, hắn nghĩ, chỉ cần Thẩm Diệu xin tha là được rồi, chỉ cần nàng rơi một giọt nước mắt, nói một câu xin tha, hắn liền nhân cơ hội đó nhục nhã nàng, không cần phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Đáng tiếc nguyện vọng của hắn cuối cùng vẫn không thành. Ánh mắt Thẩm Diệu trầm tĩnh, dường như không xem hắn ra gì.

Thẩm Nguyệt lại nhíu mày.

Tại sao cảnh tượng Thẩm Diệu khóc lóc xin tha lại còn chưa xuất hiện? Tại sao nhìn qua thấy Thẩm Diệu còn muốn thong dong hơn Thái Lâm?

Đã có không ít người phát hiện ra điểm ấy, dần dần thay đổi ấn tượng đối với kẻ ngu ngốc này. Không phải cô nương nào cũng có thể đứng đối mặt với một người cầm cung mà mặt mũi không có chút xúc động nào, phải nói là đã kế thừa được sự trấn định của Thẩm Tín khi đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ.

Thái Lâm bắt đầu run run, thảo quả cách xa hơn ba trượng kia bình thường đối với hắn là chuyện rất dễ dàng, hôm nay lại đặc biệt khó khăn. Khoảng cách này tựa hồ trở nên rất xa xôi.

Lời nói của Thẩm Diệu vẫn quanh quẩn bên tai hắn: "Ta ở ngay đây, ngươi dám giết không?"

Hắn dám sao? Hắn dám sao? Hắn dám sao?

"Vèo" một tiếng, mũi tên xẹt qua.

Nhưng chỉ đi được nửa đường thì rớt xuống.

Thậm chí còn không chạm đến mép áo Thẩm Diệu, giống như không đủ khí lực vậy, càng không cần nói là chạm đến thảo quả.

Toàn trường cười vang.

Có bạn học còn trêu ghẹo: "Thái Lâm, ngươi thương hương tiếc ngọc quá đó, bình thường 10 trượng cũng bắn trúng, hôm nay chỉ 3 trượng cũng không được à?"

Hắn lau lau mồ hôi trên trán, lập tức bắt đầu lắp mũi tên thứ hai, mũi tên này bắn đến chân Thẩm Diệu.

Mũi tên thứ ba bắn trúng búi tóc Thẩm Diệu, làm rớt thảo quả trên đầu nàng, búi tóc Thẩm Diệu bị bung ra, một suối tóc đen óc lập tức xõa xuống vai.

Nhưng mà ngay cả khi mũi tên sát qua gò má, nàng cũng chưa hề thay đổi sắc mặt.

Tóc đen, áo xanh, thiếu nữ da trắng như tuyết dung mạo như hoa, thẳng tắp đứng trong gió.

Hai tay Thái Lâm mềm nhũn, cung và tên đồng thời rơi xuống đất. Tất cả mọi người đứng yên không một tiếng động.

Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, người sợ không phải Thẩm Diệu mà là Thái Lâm.

Ta ở ngay đây, ngươi dám giết không?

Không dám.

Ta dám.

Nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt như con thú non hiện ra một tia tàn nhẫn, phối với gương mặt có chút ngây thơ thành ra một vẻ đẹp kỳ lạ.

"Bây giờ đến lượt ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh