Chương 46: Cược mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba chữ "đến lượt ta" Thẩm Diệu nói rất nhẹ nhàng lại mang theo ý lạnh vô hình, cứ như là âm thanh từ chín tầng mây truyền xuống, nặng nề nện vào mặt Thái Lâm.

Mồ hôi lạnh của Thái Lâm chảy ròng ròng, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Diệu trước mặt.

Thẩm Diệu tiến lên vài bước, khom lưng nhặt trường cung dưới đất. Tất cả mọi người đều nhìn nàng chăm chăm không dám chớp mắt.

Đây là cảnh tượng vô cùng bất ngờ, vốn cho là sẽ nhìn thấy Thẩm Diệu sợ đến ngất hoặc là hoang mang tột đột, nhưng nàng lại không có gì cả. Trái lại Thái Lâm mồ hôi đầm đìa, ba mũi tên không trúng mũi nào.

Sau phút giây trầm mặc ngắn ngủi, mọi người dưới đài bắt đầu nghị luận.

"Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ, Thẩm gia tiểu thư đúng là can đảm." Người nói là người có giao tình không tệ với Thẩm Tín, trước kia nghe nói Thẩm Diệu ngu xuẩn vô dụng thì vẫn hơi nghi ngờ, hôm nay mới thấy những lời nói kia chỉ là đồn đãi vô lý. Có can đảm và khí phách thế này làm sao lại ngu ngốc được? Rõ ràng là có người cố ý bôi đen danh tiếng của tiểu cô nương.

* hổ phụ không sinh khuyển nữ: cha là hổ thì không thể sinh ra con là chó, ý nói cha mẹ tài giỏi thì con cái cũng không thể tệ được.

"Quả thật không tệ, lúc nãy nàng ta còn không chớp mắt một cái, mũi tên mà lệch một chút là tổn thương gò má liền, cô nương này đúng là có phong độ của đại tướng, đổi lại là ta thì chắc ta cũng sẽ giật mình."

"Ngươi còn không biết nàng xuất thân từ đâu hay sao? Cô nương của Thẩm tướng quân có thể tệ à? Xem ra trước kia đều là lời đồn bậy, không thể tin được, mà không trách được có người muốn bôi nhọ nàng, cây to đón gió lớn, tuổi nhỏ đã xuất sắc như vậy chẳng trách khiến người ta ghen tỵ."

Trên chốn quan trường thái độ của mọi người với Thẩm Tín cũng rất tốt, dù sao vẫn còn liên quan rất nhiều lợi ích. Huống chi bọn họ làm việc bên ngoài, không tỉ mỉ như phụ nhân nơi hậu viện, ánh mắt nhìn người cũng khác, trước kia là do Thẩm Diệu còn nhỏ, bây giờ tuổi dần lớn hơn dĩ nhiên là phát huy được sự ưu tú của mình.

Chu vương và Tĩnh vương liếc mắt nhìn nhau, Tĩnh vương lắc đầu than thở: "Xem ra hai người chúng ta đều sai rồi, nàng đúng là người to gan."

"Bây giờ có phải Lão Cửu hối hận rồi không?" Chu vương cười nhìn Phó Tu Nghi: "Nữ tử khác biệt như vậy, trước kia sao lại từ chối chứ?"

"Con người sẽ không thể nào thay đổi trong một đêm, nếu không phải Thẩm ngũ tiểu thư gặp được cao nhân thì chính là trước kia nàng cố ý giả ngu, bất luận là loại nào thì Lão Cửu đều bị thiệt rồi." Tĩnh vương nói.

Phó Tu Nghi mỉm cười: "Yểu điệu thục nữ, chỉ tiếc không phải người trong lòng đệ." Hối hận không? Phó Tu Nghi không cảm thấy như vậy, chỉ là dáng dấp trầm tĩnh của Thẩm Diệu cũng khá là chói mắt. Hắn cũng không tin chỉ trong một đêm mà con người có thể trở nên hoàn toàn khác biệt, không lẽ trước kia chỉ là đang giả ngu, nhưng vì sao phải như vậy? Không lẽ là cố ý để cho mình ghét bỏ?

Bùi Lang để chung trà xuống, không biết vì sao lúc nãy hắn thật lo lắng cho Thẩm Diệu. Mà nàng lại bình tĩnh ngoài dự liệu của mọi người, không chỉ bình tĩnh mà còn khiến Thái Lâm sợ đến mức không bắn cung nổi.

Thẩm Diệu lợi hại vậy sao?

"Quả nhiên là người thú vị." Dự thân vương nở nụ cười thỏa mãn, nhìn chằm chằm tư thái của Thẩm Diệu: "Không biết... có mùi vị thế nào?"

Bùi Lang nhíu nhíu mày, lời này của Dự thân vương chắc lại là mang theo suy nghĩ xấu xa dơ bẩn gì đây. Đáng tiếc hắn người nhỏ lời nhẹ, không thể làm được gì.

"Ngươi thua rồi." Trên lầu các, Tạ Cảnh Hành nghiên người bên song cửa, nhàn nhã nói.

"Lại là kết quả này sao." Tô Minh Phong trừng muốn rớt hai mắt ra ngoài, nhìn sang Tạ Cảnh Hành, lại nhìn đài thi đấu xa xa, hỏi: "Có phải huynh sớm biết rồi không?"

"Có chơi có chịu." Tạ Cảnh Hành đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên người.

"Được rồi, ta chịu thua, phạt cái gì đây?" Tô Minh Phong trả lời thoải mái.

"Phạt huynh sau cuộc tỉ thí này phải uống rượu chúc mừng ta, dùng Nữ Nhi hồng 20 năm được không?"

"Huynh đúng là ý đồ đen tối." Tô Minh Phong cười mắng, lại ý thức được cái gì, nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà tại sao lại chúc mừng? Có chuyện vui gì hay sao?"

"Bây giờ chưa có, sắp sửa có thôi." Tạ Cảnh Hành nhíu mày: "Chuyện vô cùng xứng đáng ăn mừng."

Trên đài, Thẩm Diệu đưa thảo quả cho Thái Lâm.

Thái Lâm tiếp nhận thảo quả mà run run, hắn hỏi: "Thẩm Diệu, ngươi có từng học bắn cung chưa?"

"Chưa." Thẩm Diệu mỉm cười nhìn hắn: "Hôm nay là lần đầu tiên đụng đến cung, nhưng mà được bắn tới 3 tên, 1 tên không được thì còn có tên tiếp theo, tóm lại sẽ học được."

Thái Lâm rùng mình một cái, không thể tin được mà nhìn Thẩm Diệu: "Ngươi nói bậy cái gì vậy?"

Lúc nãy biểu hiện của Thẩm Diệu bình tĩnh thong dong cứ như là vẫn thường xuyên làm chuyện này. Hắn vẫn còn nghĩ là Thẩm Diệu nhất định rất quen tay, dù sao Thẩm Tín là Uy Vũ đại tướng quân, rất có thể đã tự mình dạy con gái bắn cung. Nhưng mà Thẩm Diệu lại nói hôm nay là lần đầu tiên đụng vào cung tên sao?

Sao nàng dám.

Hắn nói: "Ngươi không biết gì cả thì làm sao mà bắn? Nếu không trúng thảo quả thì ta phải chịu chết oan uổng à?"

"Thái công tử đúng là quá buồn cười." Thẩm Diệu bình tĩnh mở miệng, giọng nói của nàng không cao không thấp, lúc nói chuyện vừa vặn để toàn trường đều nghe được. Mọi người đều nhìn thấy thiếu nữ áo xanh kia cúi mi khép mắt nhưng lại có khí thế hùng hổ dọa người.

"Lúc Thái công tử chọn trúng ta để tỉ thí cũng chưa từng hỏi ta có biết bắn cung hay không. Lúc ngươi bắn tên về phía ta cũng chưa từng hỏi ta có thể chịu chết hay không? Tại sao đến lúc ta bắn thì lại hỏi ta có thể không, có biết không?"

Lời này nói đến mức Thái Lâm á khẩu không trả lời được. Quả thật, hắn vì muốn làm Thẩm Nguyệt hả giận mà chọn Thẩm Diệu lên thi bắn cung, nhưng bây giờ đúng là tự bê đá đập chân mình.

"Thẩm cô nương, khuyển tử không tốt, bản quan thay hắn xin lỗi cô nương, cô nương đừng tính toán với nó. Chỉ là bây giờ cô nương thật sự không biết bắn cung, như vây khó tránh khỏi xảy ra chuyện, như vậy cũng không tốt cho cô nương." Thái đại nhân cuối cùng không nhịn được, cộng thêm phu nhân mình luôn đưa mắt thúc đẩy đã phải lên tiếng. Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã đỏ ửng mặt mày, nhưng quả thật hết cách rồi, tuy rằng mất mặt nhưng vẫn còn hơn để con trai mình mất mạng.

Hắn thậm chí dùng hai từ "bản quan" đến uy hiếp Thẩm Diệu. Tuy rằng bắt nạt một tiểu cô nương là không đúng, nhưng Thái đại nhân cũng có chút tức giận Thẩm Diệu không biết linh hoạt, trong giọng nói không kềm được mang theo chút uy nghiêm.

Nhưng Thẩm Diệu làm sao lại bị một vị quan uy hiếp? Nàng từng giao thiệp với Hung Nô, từng giao thiệp với hoàng thất nước Tần, từng giao thiệp với đế vương Minh Tề, thần tử sao, nàng chưa từng để vào mắt.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Thẩm Diệu từ từ ngước cằm lên, Thái đại nhân đang đứng dưới đài, từ xa nhìn lại thật giống như thần tử đang nằm rạp dưới chân Thẩm Diệu. Mà lời nói của Thẩm Diệu càng khiến mọi người trợn  mắt há mồm.

Nàng nói: "Thái đại nhân, lúc nãy ta đã cược sinh mạng của mình, bây giờ đến lượt Thái Lâm lấy mạng ra cược. Giấy sinh tử đã lập, giấy trắng mực đen còn viết rõ ràng, chính là hôm nay ta có bắn chết hắn thì cũng là chuyện đường đường chính chính, đám chơi thì dám chịu."

Không chờ Thái đại nhân nói nàng đã tiếp tục: "Con người không thể không giữ chữ tín, quy củ này là Thái Lâm tự mình đưa ra, bây giờ lại lật lọng, không lẽ tác phong trong quan trường của Thái đại nhân cũng là như thế, một khi tình thế bất lợi thì lập tức thay đổi quy củ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh