Chương 47: Thấy máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Con người không thể không giữ chữ tín, quy củ này là Thái Lâm tự mình đưa ra, bây giờ lại lật lọng, không lẽ tác phong trong quan trường của Thái đại nhân cũng là như thế, một khi tình thế bất lợi thì lập tức thay đổi quy củ?"

Lúc nãy Thái Lâm nói: Quảng Văn đường sẽ không vì một người đặc biệt nào mà thay đổi quy tắc. Người khiêu chiến lập ra quy củ gì thì phải nghe theo cái đó, thế nào, đường đường là con gái của đại tướng quân lại nhát gan như chuột hay sao?

Lời của hắn vẫn còn bên tai, bây giờ Thẩm Diệu trả lại y như vậy, cái bạt tai này đánh lên mặt Thái đại nhân một tiếng thật to, khiến Thái Lâm cũng không thể trả lời.

"Quy củ là các người định ra, bây giờ các người lại không làm theo, cái lưỡi không xương muốn nói thế nào cũng được à?" Lời nói của nàng sắc bén, không chút lưu tình mà xé to chuyện ra, nhất thời Thái đại nhân đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Trên quan trường có nhiều đồng liêu như vậy, hôm nay có người thuộc phe của hắn, dĩ nhiên cũng có cả kình địch. Lời của Thẩm Diệu rơi vào trong tay người có tâm để ý thì ai biết sẽ bị lôi ra làm cớ gì. Huống chi nơi này còn có người của hoàng gia, lỡ dẫn đến nghi kỵ của hoàng thất thì đừng nói là Thái Lâm, chỉ sợ toàn bộ Thái gia sẽ bị xui xẻo theo.

"Tiểu thư Thẩm gia nói không sai." Người nói lại là Dự thân vương, hắn nhìn Thẩm Diệu cười quái lạ, nói: "Thái đại nhân, Thái công tử tự mình lập quy củ thì dĩ nhiên phải đích thân hoàn thành."

Từ khi nào thì Dự thân vương có lòng tốt lên tiếng giúp người ta chứ? Lời này nói ra, nhất thời ánh mắt của mọi người đều nhìn về Thẩm Diệu, trong đó có đủ loại ý vị, có hiểu rõ, cũng có xem thường.

Chu vương và Tĩnh vương liếc mắt nhìn nhau, Tĩnh vương than thở: "Ngay cả Vương thúc cũng mở miệng rồi."

"Có lẽ chúng ta sẽ có thêm một Vương tẩu trẻ tuổi?" Chu vương nói xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, lắc đầu một cái không nói nữa.

Dự thân vương đã lên tiếng, cho dù Thái đại nhân có bất mãn gì thì giờ khắc này cũng tuyệt đối không dám phản bác. Trong lòng hắn tuy tức giận nhưng chỉ có thể cắn răng nói: "Vâng, là hạ quan suy nghĩ không chu đáo." Trừng mắt nhìn Thái Lâm một cái, sau đó xoay người rời đi.

Thái Lâm trơ mắt nhìn phụ thân rời đi, trong lòng cũng rất hốt hoảng. Hắn vốn chỉ cảm thấy Thẩm Diệu cùng lắm có cái miệng lợi hại, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt kia trong lòng lại không kềm được mà phát lạnh. Nàng như một con dã thú trầm tĩnh, rõ ràng là một tiểu cô nương chưa trưởng thành sao lại có khí thế dọa người như vậy?

Hắn nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi làm ta bị thương thì Thái gia sẽ không tha cho ngươi." Đó cũng là uy hiếp rồi, bây giờ Thái Lâm đúng là cưỡi hổ khó xuống, khả năng bắn cung của Thẩm Diệu như vậy, nếu chỉ bắn trật một chút thì cái mạng của hắn cũng không còn. Khi hắn và bằng hữu đi săn bắn cũng có lúc bắn không chính xác, chỉ bắn vào mắt hoặc mông của con mồi, tóm lại là không mất mạng, nhưng bộ dạng giãy dụa của con mồi rất kịch liệt. Không lẽ bây giờ mình chính là con cừu non chờ bị thịt sao?

Hắn uy hiếp như vậy chỉ mong Thẩm Diệu ra tay đúng mực một chút, nhẹ nhàng kéo cung, làm bộ làm dáng một chút là được rồi. Lần thứ hai hắn lại thấp giọng nói: "Nếu lần này ngươi thức thời, sau này...sau này ta sẽ không kím chuyện với ngươi ở Quảng Văn đường nữa."

Thẩm Diệu nhẹ nhàng nhíu mày, giương mắt nhìn hắn.

Vẻ mặt Thái Lâm căng thẳng, chỉ lo nàng không đồng ý. Đáng tiếc người như hắn kiếp trước nàng gặp rất nhiều rồi. Chẳng qua chỉ là loại bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh thôi, bây giờ vì sợ hãi mà ăn nói nhẹ nhàng, một khi chuyện hôm nay qua đi, tất nhiên Thái Lâm sẽ lại giống như trước kia, thậm chí sẽ vì bị mất mặt mà tìm cách trả thù.

Cũng giống như một con chó con vừa ra khỏi ổ, tưởng đâu mình có thể xưng bá trong rừng rậm. Đến khi gặp một con sói hung mãnh liền sợ tái mặt, nhưng chỉ vài hôm sau, nếu có cơ hội thì con chó con này vẫn sẽ tìm cách quậy phá một phen.

Đáng tiếc xưa nay nàng không phải là sói, nàng là lão hổ, nàng chỉ muốn làm sao cho con chó này vĩnh viễn không dám trêu chọc đến mình. Vậy thì...chỉ có cách một nhát cắn đứt cổ nó, để nó mãi mãi, mãi mãi cũng không dám sinh lòng gây rối nữa.

Nàng khẽ cười, nói: "Lúc nãy ta hỏi ngươi, ta ở ngay đây ngươi có dám giết không, 3 mũi tên lúc nãy của ngươi đã trả lời câu hỏi này rồi."

"Bây giờ đến lượt ta, ngươi có muốn nghe câu trả lời của ta không?"

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng trơn bóng như ngọc, còn mang theo vẻ non nớt, như con thú nhỏ được sinh trưởng trong ngày xuân đáng thương đáng yêu, nhưng lời nói lại hung ác khiến người ta sợ hãi.

"Ta dám."

Nói xong câu này nàng liền xoay người đi đến vị trí bắn cung.

Thái Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi quan chủ khảo kêu tên hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Lúc nãy hắn nhận ra toàn trường đều đang nhìn mình, trong mắt toàn là vẻ đang xem kịch vui.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người thiếu nữ áo hồng ngồi xa xa trong đám nữ quyến, Thẩm Nguyệt đang nói gì đó với người bên cạnh, không hề nhìn lên đài. Hắn chợt có chút mất mát, cảm giác mọi cử chỉ của mình hiện giờ chỉ khiến người ta thêm chán ghét.

Vốn là hắn khởi đầu, bây giờ sao có đạo lý lùi bước. Nếu bị bại trong tay nữ tử sợ là cả Thái gia cũng trở thành trò cười trong kinh thành, huống chi, còn có Thẩm Nguyệt đang ở dưới đài, nếu hắn mất mặt thì sau này làm sao nhìn mặt Thẩm Nguyệt?

Một nữ tử nho nhỏ lại ăn nói đáng sợ như vậy, không lẽ nàng thật sự dám giết người sao? Cho dù lập giấy sinh tử rồi nhưng giết người đâu phải là chuyện dễ dàng.

Nghĩ thông suốt rồi, Thái Lâm liền tự mình an ủi mình, giả vờ bình tĩnh đi đến vạch 3 trượng mà đứng, để thảo quả lên đầu.

Mọi người nhìn hắn, lại nhìn sang Thẩm Diệu, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Xa xa, Tạ Cảnh Hành mở miệng nói: "Huynh đoán xem có bắn trúng hay không?"

"Dĩ nhiên là không." Tô Minh Phong trừng mắt: "Chưa nói nàng có lá gan bắn bị thương Thái Lâm hay không, cho dù nàng dám thì nàng có khả năng này sao? Nữ tử khuê các hiếm khi tập võ, hơn nữa cả Định Kinh này đều biết Thẩm Diệu là người không biết gì cả."

Tạ Cảnh Hành nở nụ cười âm trầm: "Chưa chắc."

"Không lẽ huynh muốn đánh cược với ta?"

"Cần gì làm chuyện thừa thãi, ta đã nhìn thấy kết cục rồi."

Tô Minh Phong đã quen với cách ăn nói thần bí của hắn, sẵn giọng hỏi: "Kết cục gì?"

Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: "Huynh thua."

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu trên đài, tự dưng trái tim như co rút lại, nàng nhỏ giọng hỏi Trần Nhược Thu: "Nương, muội ấy có làm Thái công tử bị thương không?"

"Dĩ nhiên là không." Trần Nhược Thu nhìn con gái mình hôm nay bị Thẩm Diệu làm cho hoảng hốt, không khỏi thở dài trong lòng. Dù sao thì cũng còn trẻ, dễ bị kích động. Nàng nói: "Làm gì mà dễ dàng bắn trúng như vậy, nương nghe đại bá con nói, ngay cả giương cung cũng phải tốn nhiều sức lực, bình thường Ngũ muội muội con ở trong phủ chưa từng đụng tới cung tiễn, sợ là kéo cung cũng không đủ sức. Con không nên suy nghĩ lung tung, Ngũ muội muội con chỉ là đùa giỡn thôi."

Thẩm Diệu thật sự đang đùa giỡn sao?

Dĩ nhiên không phải.

Nàng giơ tay, lắp tên, kéo cung, động tác liền mạch trôi chảy cứ như đã luyện tập hàng trăm lần ngàn lần. Không có yếu ớt không làm nổi, cũng không có do dự không biết phải làm sao. Động tác vô cùng đúng chuẩn khiến người ta không thể nghi ngờ rằng nàng là người thông thạo bắn cung.

Sau một khắc, mũi tên rời cung mang theo sát ý ngập trời hướng thẳng về Thái Lâm.

Toàn trường yên tĩnh, giữa khung cảnh vô cùng yên tĩnh đó mũi tên rơi trên đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mà đầu mũi tên còn mang theo một vệt máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh