Chương 53: Giở lại trò cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiếu niên trên đài cao phong thái cao quý, chỉ trong một sớm một chiều đã khiến quân lính kẻ địch tan rã, tuy nói tuổi tác không lớn nhưng biểu hiện của hắn còn hơn cả những người lớn tuổi. Nếu nói hung hăn chính là vốn liếng thì hắn quả thật là có rất nhiều vốn, so sánh ra thì ai cao ai thấp đã biết ngay.

Các thiếu nữ dưới đài ngây người, bình thường các nàng đều ở nơi hậu viện, làm gì có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ nhờ vào kỳ kiểm tra hàng năm mới được thỏa chí. Nhưng kỳ thi hàng năm đều kém xa biểu hiện đặc sắc của Tạ Cảnh Hành. Các nữ tử đại khái đều rất ngưỡng mộ anh hùng, thêm nữa khí độ dung mạo của Tạ Cảnh Hành lại tuyệt diễm vô cùng, dĩ nhiên là lại thu hút thêm một mớ hoa thơm.

Các thiếu niên cũng có người đố kỵ, nhưng phần đông là thán phục. Tô Minh Phong đứng nhìn từ lầu các xa xa, lắc đầu cười: "Thì ra hắn nói chuyện đáng ăn mừng là chuyện này, tiểu tử này vẫn còn hung hăn như thế." Nhưng Tô Minh Phong cũng biết, hôm nay Tạ Cảnh Hành chỉ thể hiện một phần nhỏ của tảng băng chìm thôi. Tạ Cảnh Hành thâm tàng bất lộ, bây giờ làm vậy là đang tỏ thái độ với cái vị ngồi ở trên cao kia sao? Vẻ mặt hắn cũng dần nghiêm nghị lên, dần dần thấy không hiểu rõ quyết định của bằng hữu mình.

"Tạ Tiểu hầu gia kia quả nhiên bất phàm." Trên mặt Phùng An Ninh hiện lên vẻ sùng bái: "Ta thấy trong thành Định Kinh này, hoặc là nói toàn bộ Minh Tề, những người trẻ tuổi cũng không có ai sánh được với hắn."

Thẩm Diệu lắc lắc đầu.

Tạ Cảnh Hành am hiểu nhất cũng không phải là tỉ thí thế này, cái hắn am hiểu nhất là kinh nghiệm tác chiến. Trên thực tế, nếu đời trước hắn không bị hoàng thất Minh Tề ám hại thì với binh lực Tạ gia và uy vọng trong quân đội của Tạ Cảnh Hành, nói không chừng đã phân được một nửa giang sơn của hoàng thất.

Chỉ là...chuyện Tạ gia thất bại đến giờ vẫn còn là một câu đố. Thẩm Diệu thở dài trong lòng, đời trước nàng một lòng một dạ trợ giúp Phó Tu Nghi, đối với chuyện của Tạ gia cũng biết không nhiều. Bây giờ cũng không biết nên làm thế nào.

Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều bị Tạ Cảnh Hành nói mấy câu tức giận muốn thổ huyết. Động tác của Tạ Cảnh Hành xem ra nhẹ nhàng nhưng chỉ có hai người họ mới biết thương thế nặng bao nhiêu. Nhưng mà người chung quanh hoàn toàn không đồng tình với họ, vừa rồi Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều đã sử dụng thủ đoạn đánh lén hèn hạ. Trên đài kiểm tra, quan trọng nhất chính là công bằng, hành vi của huynh đệ Tạ gia không chỉ khiến khán giả bên dưới xem thường, mà các quan chủ khảo cũng rất khinh bỉ. Sau hôm nay, danh tiếng mà hai người họ tích lũy bấy lâu nhất định sẽ tan thành mây khói.

"Quả nhiên là giỏi tính toán." Thẩm Diệu nhìn thiếu niên áo tím đang vòng tay trước ngực kia, nhẹ giọng nói.

Hôm nay rõ ràng Tạ Cảnh Hành đã nắm mũi hai huynh đệ Tạ gia cho nên bọn họ mới đánh mất chừng mực thường ngày, liều mạng dùng thủ đoạn thấp hèn hại người. Bây giờ có tỉnh táo lại thì cũng đã muộn.

Ở trước mặt mọi người dùng thủ đoạn như vậy, sự khác biệt giữa con trưởng và con thứ của Lâm An hầu phủ đã quá rõ ràng.

Tạ Cảnh Hành trừng mắt nhìn hai người, lười biếng nói: "Thắng bại đã phân, còn ai muốn khiêu chiến?"

Toàn trường yên tĩnh.

Thủ đoạn Tạ Cảnh Hành dùng đối phó Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều mọi người đều thấy rõ, gần như một thương đánh bại cả hai, hơn nữa hai người kia cũng thuộc dạng có tài. Trong nhất thời không ai nói thêm được gì. Tạ Cảnh Hành tùy ý ném cây thương trong tay đi, chỉ nói: "Nếu không có thì cáo từ." Dứt lời, phất tay áo một cái đã không thấy bóng dáng đâu, còn kéo theo một trận kinh hô vang dội.

"Cái tên này võ công cũng khá lắm." Chu vương nói: "Nhưng giỏi võ cũng vô ích, là một kẻ cứng đầu."

Bùi Lang lại thở dài trong lòng, hoàng thất Minh Tề nhìn qua tưởng khôn khéo nhưng mắt nhìn người lại thiển cận. Thiếu niên này thâm tàng bất lộ, hành vi lúc nãy rõ ràng là cố ý làm ra. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nếu không phải vì muốn lập uy thì rõ ràng là có liên quan tới hoàng thất.

Hắn nhẹ liếc Chu vương Tĩnh vương một cái, nếu hoàng thất muốn đối phó Tạ Cảnh Hành này chỉ e là sẽ rất khó khăn. Bởi vì đó là một con sư tử, cũng giống như Thẩm Diệu vậy.

Quan chủ khảo tuy rằng không thích Tạ Cảnh Hành bỏ đi như vậy, nhưng vẫn phải tuyên bố hắn đạt hạng nhất. Người hầu của hai huynh đệ Tạ gia vội đỡ hai người họ xuống, ngay cả chào hỏi xã giao cũng không dám, ảo não lên xe ngựa quay về trước.

Mấy trận thách đấu tiếp theo, vì lý do có Tạ Cảnh Hành mở màn trước đó, nên làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo, không có chút đặc sắc gì, mọi người xem mà muốn ngáp dài.

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thẩm Diệu một chút, hôm nay ngoại trừ Thẩm Diệu gia, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh xem như hoàn toàn bị che khuất. Bởi vì Phó Tu Nghi nên Thẩm Thanh đã sớm ầm thầm chửi bới Thẩm Diệu rất nhiều, chỉ cảm thấy là Thẩm Diệu đã đoạt đi thứ thuộc về nàng. Còn Thẩm Nguyệt lại cay cú chuyện Thẩm Diệu hạ thấp thực lực của nàng, trong lòng ngàn vạn lần không cam tâm.

Thẩm Diệu hoàn toàn không biết suy nghĩ của hai nàng, hoặc có thể là biết nhưng lại xem thường để ý. Nàng gọi Cốc Vũ đến bên người, nhẹ giọng dặn dò mấy câu, Cốc Vũ nghe vậy liền biểu hiện hào hứng, nhanh chóng lặng lẽ lui ra.

Cùng lúc đó, Dự thân vương bên chỗ nam quyến cũng vẫy vẫy tay, một tên hộ vệ lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, cung kính lắng nghe Dự thân vương dặn dò, sau đó thị vệ kia liền lập tức biến mất.

Ở lầu các xa xa, cuối cùng Tạ Cảnh Hành đã xuất hiện trở lại bên cạnh Tô Minh Phong.

Tô Minh Phong vỗ tay đùng đùng mấy cái, liếc mắt nhìn hắn: "Sao vậy, hôm nay lại muốn xuất đầu lộ diện à?"

"Chuyện nhỏ." Thái độ Tạ Cảnh Hành hờ hững.

"Huynh chuẩn bị thu thập hai đệ đệ sao?" Tô Minh Phong hỏi: "Đột nhiên ra tay, không giống với phong cách thường ngày của huynh."

"Được người chỉ điểm." Tạ Cảnh Hành nhíu mày: "Có một số việc nên làm càng sớm càng tốt, để lâu quá ta cũng không chờ được."

Tô Minh Phong nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Tạ Cảnh Hành nói vậy là có thâm ý. Nhưng hắn lại thông minh không hỏi thêm gì, cho dù hai người có tình bằng hữu lâu năm nhưng đối phương có hoàn cảnh thần bí, xưa nay hắn đều không soi mói tìm tòi gì. Tầm mắt của hắn đột nhiên chuyển sang chỗ khác: "Nhưng mà, vị mỹ nhân mà huynh vừa cứu kia hình như sắp gặp phiền phức."

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành vút qua, liền thấy bên chỗ nữ quyến có một thị vệ cầm một thứ giống như bái thiếp giao cho Thẩm gia nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân, ánh mắt lại như có như không liếc nhìn về phía thiếu nữ áo xanh.

Nhiệm Uyển Vân cầm thiếp mời, có chút kích động mà nói: "Thân vương điện hạ làm vậy khiến trong lòng thần phụ thấy sợ hãi. Ngũ tỷ nhi, còn không cảm tạ Thân vương điện hạ đã mời."

Ánh mắt Thẩm Diệu ngưng lại, lập tức chăm chăm nhìn Nhiệm Uyển Vân, khóe môi cong lên nụ cười gằn.

Quả thật là muốn giở lại trò cũ sao?

Đón lấy ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác của Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh, nàng lười biến xoay người, trong mắt đột ngột hiện ra vẻ lạnh lẽo.

"Được", nàng cong môi nói: "Ta nhất định sẽ cố gắng "cảm tạ" hắn."

Trong mắt Tạ Cảnh Hành lóe lên tia hứng thú: "Có kịch hay để xem rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh