Chương 54: Tính toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên chiếc xe quay về Thẩm phủ, Thẩm Diệu vẫn ngồi một mình như cũ. Kinh Trập và Cốc Vũ bên cạnh đều lo lắng cho nàng. Ác danh của Dự thân vương toàn bộ Minh Tề đều biết, hắn lại gửi thiệp mời cho Thẩm Diệu, chưa kể đến chuyện Thẩm Diệu chỉ là một cô nương rất không thích hợp đi gặp mặt, người tinh tường đều nhìn ra Dự thân vương có ý định gì.

Nếu có Thẩm Tín ở đây chắc chắn sẽ liều mạng từ chối. Nhưng nay Thẩm Tín vắng mặt, hai phòng còn lại đều mang lòng dạ xấu. Trước kia Thẩm Diệu còn nhỏ thì không sao, bây giờ Thẩm Diệu đã đến tuổi có thể bàn hôn sự, dĩ nhiên bọn họ đã nhắm tới chuyện này.

Kinh Trập nhẫn nhịn mãi cuối cùng vẫn không nhịn được: "Cô nương. Dự thân vương kia...chuyện này phải làm sao? Hay là chúng ta cho người viết thư cho lão gia, nếu lão gia biết chuyện này nhất định sẽ quay về."

"Đúng đó", Cốc Vũ cũng lo lắng: "Người đó có ý đồ xấu, bây giờ hậu viện lại...Mà hôm nay cô nương đạt được danh tiếng, chỉ sợ trong phủ sẽ có không ít phiền phức." Nàng thở dài.

Thẩm Diệu tra kia còn nhỏ không nhìn ra được gì, hai nha hoàn Kinh Trập và Cốc Vũ mà Thẩm phu nhân cố ý chọn cho Thẩm Diệu lại nhìn thấy hết. Nhị phòng Tam phòng rõ ràng là ghen ghét Đại phòng, lúc này mới âm thầm ngáng chân Thẩm Diệu. Với lòng dạ hẹp hòi của bọn họ, hôm nay Thẩm Diệu gây ra tiếng vang như vậy nhất định sẽ rất ghét nàng. Cái khác thì không sợ, nhưng còn Dự thân vương này...nếu hắn có ý đồ xấu chỉ sợ Thẩm Diệu rất khó ứng phó. Dù sao người của Đại phòng đã bị hai phòng kia đổi gần hết rồi.

Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: "Sợ cái gì, muốn có ý đồ thì cũng phải xem hắn có bản lãnh hay không."

Nàng rất nhàn nhã, lời nói lại mang theo uy nghiêm mờ ảo, còn có một chút tàn nhẫn không dễ phát hiện. Cốc Vũ và Kinh Trập liếc mắt nhìn nhau, không biết vì sao những hoang mang lúc nãy cũng dần dần tan bớt, từ từ bình tĩnh lại.

Đến khi quay về Thẩm phủ, Thẩm Diệu chỉ nói hôm nay mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, muốn về Tây viện trước. Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu hai người nói vài câu với Thẩm Diệu, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt. Có lẽ là biết Thẩm Diệu bị Dự thân vương nhìn trúng sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên nụ cười của hai nàng không hề che giấu ý đồ cười trên sự đau khổ của người khác. Thậm chí Nhiệm Uyển Vân còn thân thiết vuốt tóc Thẩm Diệu nói: "Chớp mắt Ngũ tỷ nhi đã lớn như vậy, trổ mã thật quyến rũ, không bao lâu nữa là xuất giá được rồi."

"Đúng đó" Trần Nhược Thu cũng ý tứ sâu xa mà phụ họa theo: "Cô nương như Tiểu Ngũ nhà ta chỉ có người thân phận cao quý mới xứng đôi. Gia đình bình thường làm sao cưới nổi Tiểu Ngũ."

Trên mặt Thẩm Nguyệt lóe qua tia vui mừng, Thẩm Thanh cũng không chờ được mà nói: "Đó là đương nhiên, Ngũ muội muội nhất định sẽ tìm được một lang quân vô cùng "cao quý" đó nha". Dứt lời lại che miệng cười ha ha lên, vừa cười vừa dùng ánh mắt hiểu rõ mà nhìn Thẩm Diệu.

Cho dù ánh mắt nàng ám chỉ rõ ràng như thế, biểu hiện của Thẩm Diệu vẫn không dao động chút nào. Nụ cười của Thẩm Thanh liền cứng đờ, Thẩm Diệu càng nhẹ nhàng như mây gió thì trong lòng nàng càng buồn bực. Hôm nay Dự thân vương đưa thiếp mời, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, đó chính là vừa mắt Thẩm Diệu rồi. Nhưng mà Thẩm Diệu không hề thay đổi sắc mặt, chỉ sợ còn chưa biết sự lợi hại trong đó, mắt nàng lóe qua một tia châm biếm, đúng là đồ ngu.

"Thẩm thẩm và tỷ tỷ nói quá rồi", Thẩm Diệu nhàn nhạt lên tiếng: "Nói về tuổi tác, Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ còn lớn hơn ta, chuyện tìm lang quân dĩ nhiên không đến lượt ta đi trước."

Sắc mặt mọi người khẽ biến, Nhiệm Uyển Vân cười nói: "Đứa nhỏ này, cũng vì đại bá thường không ở kinh thành, các thẩm thẩm cũng vì thương con thôi, còn về Đại tỷ nhi và Nhị tỷ nhi thì ta và Tam thẩm con đều ở Định Kinh, dĩ nhiên không cần quá lo lắng."

"Thật không?" Thẩm Diệu nhẹ nhàng hỏi ngược lại. Đôi mắt trong veo của nàng tựa hồ không có chút biểu cảm gì, nhưng lại khiến lòng người run rẩy. Phảng phất như bị đôi mắt kia nhìn một cái thì nội tâm không thể che giấu được. Nàng khẽ cười: "Nếu các thẩm thẩm quan tâm con như vậy, sau này con nhất định phải báo đáp mới được."

Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao trong lòng Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu lại thất bất an. Lập tức các nàng liền ném ý nghĩ này ra sau đầu, tuy nói bây giờ Thẩm Diệu thông minh hơn một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là nha đầu 14 tuổi, có thể tạo nên sóng gió gì? Huống chi...nghĩ đến Dự thân vương hai người liền có chút đắc ý.

"Ôi, Ngũ tỷ nhi khách sáo cái gì, đều là người một nhà." Nhiệm Uyển Vân cười nói: "Nếu con mệt thì cứ về nghỉ ngơi trước đi. Ta với Nhị thẩm con còn có chuyện cần làm, Cốc Vũ Kinh Trập, chăm sóc Ngũ cô nương cho tốt."

Cốc Vũ và Kinh Trập đáp lời, đi theo Thẩm Diệu rời khỏi.

Sau khi các nàng rời đi, Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu liếc mắt nhìn nhau, thấy rõ những tính toán trong mắt đối phương.

Nửa nén hương sau, Thẩm lão phu nhân trong Vinh Cảnh Đường cau mày: "Các người nói Dự thân vương vừa ý Ngũ nha đầu?"

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh đều bị đuổi đến phòng trong, những chuyện này không nên để các tiểu cô nương tham gia vào. Tuy nói thế, hai người vẫn lén lút chạy đến sau bình phong, không màng đến Trương ma ma khuyên can, dỏng tai lên nghe trộm.

"Không sai." Nhiệm Uyển Vân tỏ rõ ý cười, lời nói lại rất đường hoàng: "Hôm nay thành tích của Ngũ nha đầu rất tốt, khiến Dự thân vương cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu đã gởi thiệp chính là có ý thích Ngũ nha đầu rồi, con dâu thấy, Thẩm phủ chúng ta e là sắp có một vị Thân vương phi rồi."

Trần Nhược Thu nghe vậy khóe miệng cong lên một cái. Nhiệm Uyển Vân này nói hay thật, nhưng mà Dự thân vương kia tuy vừa mắt Thẩm Diệu lại không muốn cưới hỏi đàng hoàng. Huống hồ cho dù thật sự cưới về, cái mạng của Thẩm Diệu không biết còn được mấy ngày. Sợ là chưa làm vương phi được vài ngày đã không còn. Dù sao ác danh của Dự thân vương kia toàn bộ Định Kinh đều biết rõ.

Nghe vậy vẻ mặt Thẩm lão phu nhân lại trầm tư, trong lòng bà dĩ nhiên không muốn Đại phòng được tốt. Dựa vào đâu mà con trai của cái kẻ đã chết kia lại ưu tú hơn con trai bà. Trước kia khi Thẩm lão tướng quân còn sống đã thiên vị Đại phòng, bây giờ Đại phòng lại còn có một vương phi, đúng là khiến cho bà cực kỳ không vui. Bà lập tức nói: "Tính tình Ngũ nha đầu như thế làm sao lại làm vương phi được? Đại nha đầu hoặc Nhị nha đầu còn tạm ổn."

Thẩm lão phu nhân quanh năm ở hậu viện chỉ biết hưởng thụ, chuyện bên ngoài thật sự không biết gì. Nghe bà nói vậy sắc mặt Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu lập tức biến đổi, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh trốn sau bình phong cũng hết hồn, Thẩm lão phu nhân không biết nhưng hai nàng lại biết, tiến vào Dự thân vương phủ thì chỉ có bị hành hạ đến chết thôi, đúng là một hố lửa địa ngục.

Nhiệm Uyển Vân vội vàng nói: "Nương, không phải như vậy đâu. Dĩ nhiên là chúng ta rất hy vọng Ngũ nha đầu được tốt đẹp, Dự thân vương điện hạ này tuy góa vợ, tuổi lại hơi lớn, danh tiếng cũng không được tốt, nhưng được cái là gia tộc rất tốt." Nàng nghĩ tới điều gì, khóe miệng cong lên: "Ngày sau Thất ca nhi lớn hơn, có Dự thân vương điện hạ cất nhắc cho nhất định sẽ rất tốt. Nếu Ngũ tỷ nhi có gì sơ suất, Thân vương điện hạ sẽ vì bồi thường mà càng thêm chăm sóc Thất ca nhi."

Dám đem mạng Thẩm Diệu ra đổi lấy tiền đồ cho Thẩm Nguyên Bách, Trần Nhược Thu quét mắt nhìn sang Nhị tẩu mình một cái, quả nhiên là tính toán rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh