Chương 56: Mật đàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau Cúc Hoa yến năm nay, đề tài bàn tán trong thành Định Kinh đã có thay đổi.

Tạ Tiểu hầu gia của Lâm An hầu phủ dùng một tư thế cực đoan hung hăng đánh bại uy phong của hai thứ đệ, tuy rằng hành vi ngông cuồng nhưng lại triển lộ được phong thái của mình, làm cho người ta hiểu rõ danh tiếng Ngọc diện Tu La trên chiến trường không phải hư danh.

Người còn lại, chính là kẻ ngu ngốc Thẩm Diệu.

Giống như thoát thai hoán cốt, hoặc là đã phát huy được truyền thống Thẩm gia, Thẩm Diệu rút đi vẻ nhu nhược vụng về, khi bắn cung đối mặt với Thái Lâm không chút biến sắc, toát ra tính cách hung dữ hùng hổ dọa người khiến cho các thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi nàng cũng kiêng kỵ mấy phần.

Nhờ đó, trong Quảng Văn đường, những kẻ hay cười nhạo nàng trước kia cũng thu lại mấy phần.

Khi Thái Lâm quay lại Quảng Văn đường, đối mặt với Thẩm Diệu, ánh mắt hắn vô cùng khó chịu nhưng lại không manh động gì. Nghĩ chắc là ngày hôm đó Thẩm Diệu đã để lại không ít ám ảnh trong lòng hắn.

Phùng An Ninh nhìn bộ dáng Thái Lâm, cười nói: "Cũng không ngờ bá vương kia lại có chút sợ ngươi."

Thẩm Diệu liếc nhìn Thái Lâm một cái, hắn liền vội vã dời mắt đi chỗ khác, có chút e ngại. Trong lòng nàng bật cười, trong mắt nàng Thái Lâm chẳng qua chỉ là một thiếu gia kiêu căng bất hảo thôi, nàng không muốn tốn sức đối với hắn. Huống hồ ngày Thái gia suy sụp cũng không còn xa, ngày sau vị thiếu gia kim tôn ngọc quý này sẽ không tránh khỏi phải ăn nhiều quả đắng.

"Nhưng mà nghe nói hai huynh đệ Tạ gia trọng thương, Lâm An hầu cũng không truy cứu lỗi của Tiểu hầu gia, tuy nói là có mời đại phu đến xem bệnh cho họ nhưng xem như là bị cấm túc." Phùng An Ninh thở dài: "Xem ra Lâm An hầu đúng là rất yêu thương trưởng tử."

Thẩm Diệu hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Nghe lén cha mẹ ta nói chuyện." Phùng An Ninh có chút đắc ý: "Nhưng mà nếu đổi lại người khác có lẽ cũng rất sủng ái Tạ Tiểu hầu gia, cá nhân hắn không nói, dù sao cũng có huyết thống hoàng gia từ Ngọc Thanh công chúa mà..."

Thẩm Diệu nhướng mày, thành thật mà nói nàng luôn cảm thấy cái chết của Ngọc Thanh công chúa có chút kỳ lạ. Với thái độ của Lâm An hầu dành cho huynh đệ Tạ gia hiện giờ, không lý nào khi biết được Ngọc Thanh công chúa chết rồi còn để Phương thị bình an sống đến giờ.

Nàng đang suy nghĩ thì thấy Bùi Lang đi vào.

Trên mặt Bùi Lang mang theo ý cười ôn hòa, đúng lúc cũng nhìn về phía Thẩm Diệu, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Diệu khiến Bùi Lang không thể không sững sờ.

Trên Cúc Hoa yến, biểu hiện của Thẩm Diệu đã khiến Bùi Lang không thể xem thường, do đó cũng bắt đầu phát hiện Thẩm Diệu không giống trước kia. Mà hắn cũng nhạy bén cảm giác được tựa hồ Thẩm Diệu đang âm thầm chú ý hắn, tuy rằng không hiểu tại sao nhưng vị tiên sinh trẻ tuổi này không được dễ chịu, cứ như bị cái gì nhìn chằm chằm. Nhưng lại nghĩ Thẩm Diệu dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một thiếu nữ, lại cảm thấy mình quá đa nghi.

"Ngươi cứ nhìn theo tiên sinh làm gì?" Phùng An Ninh thắc mắc, lập tức nghĩ đến cái gì liền biến sắc: "Không lẽ là ngươi thích tiên sinh?"

Bây giờ Thẩm Diệu hoàn toàn không nhắc tới Phó Tu Nghi nữa, lạnh lùng cứ như đã quên mất người này, điều này khiến cho những kẻ nhiều chuyện khác thấy rất kỳ lạ. Có lẽ Thẩm Diệu đã tự nhận thấy mình không xứng với hoàng gia nên đã cắt đứt suy nghĩ đó, có thể thấy được trên Cúc Hoa yến nàng cũng không đuổi theo Phó Tu Nghi. Mà Bùi Lang tuy rằng thân phận hơi thấp nhưng phong độ ngời ngời, tài học uyên bác, được thiếu nữ yêu thích cũng là đương nhiên.

Thẩm Diệu có chút đau đầu, thu hồi ánh mắt: "Dĩ nhiên không phải." Nàng chỉ đang nghĩ, trên Cúc Hoa yến Bùi Lang chưa từng lên tiếng, cũng không được Phó Tu Nghi chú ý, nhưng dù sao người này cũng là một tai họa, sau này nếu bị Phó Tu Nghi sử dụng...sắc mặt Thẩm Diệu nặng nề, chỉ sợ là hậu hoạn vô cùng.

Chỉ là bây giờ nàng không có bản lãnh âm thầm xử lý Bùi Lang không ai hay biết, chỉ có thể tìm cách khác thôi.

Bách Hương Lâu trong thành Định Kinh giờ khắc này ca múa náo nhiệt, mặc dù là ban ngày nhưng màn che và dạ minh châu được bố trí khắp nơi tỏa ra ánh sáng lung linh, ca hát dập dìu. Bên ngoài thỉnh thoảng có người đi ngang dừng lại, nhìn vào bên trong mà ao ước. Lý do ư, chỉ vì gia đình giàu có bình thường mà muốn tiến vào Bách Hương Lâu cũng phải suy xét cho kỹ, ngay cả một bình trà nhỏ ở nơi này cũng rất đắc đỏ, đúng thật là một nơi để đốt tiền.

Giờ khắc này, một nam tử trung niên đang ngồi tựa vào song cửa, ăn mặc hào hoa phú quý, y phục đều bằng chất liệu thượng thừa, chỉ là dáng người đen gầy dữ tợn, dưới áo choàng là phần chân trái trống rỗng, chính là Dự thân vương.

"Đã nói rõ với Thẩm gia?" Một lúc sau hắn lên tiếng, giọng điệu âm u.

"Bẩm điện hạ, đã an bày với Thẩm gia Nhị phu nhân xong rồi, ba ngày sau nữ quyến Thẩm gia sẽ đi Ngọa Long tự dâng hương, khi đó..."

"Ba ngày". Dự thân vương nhíu mày, trong mắt lóe ra vẻ không thích lắm, sau đó phất tay: "Cái gì nên chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, đã lâu rồi bản vương chưa từng gặp được người thú vị như vậy."

Nhiều năm qua, tính tình hắn dâm tà tàn bạo, các cô nương chết torng tay hắn nhiều vô số. Nhưng mà các cô gái kia dù có phản kháng thế nào cũng không thể tạo được sóng gió gì. Ở Minh Tề này hắn đã sớm biết danh tiếng hung dữ của Thẩm Tín, mà con gái của Uy Vũ đại tướng quân không biết sẽ có mùi vị gì. Hôm đó ở Cúc Hoa yến, Thẩm Diệu thể hiện vẻ tàn nhẫn khiến hắn vô cùng hứng thú. Một con mèo hoang giỏi phản kháng có vẻ thú vị hơn những mỹ nhân gỗ kia nhiều lắm.

Hắn liếm môi một cái, trong mắt lóe ra vẻ dâm tà.

Trong gian phòng đối diện ở gần hắn nhất, trước bàn ngọc lưu ly có một nam tử áo trắng đang ngồi. Hắn khoảng chừng 20 tuổi, trời sinh anh tuấn, có một khí chất vô cùng ôn hòa. Hắn nghiên tai nghe một lúc, dáng vẻ như nghe được kịch hay, rồi nói với người đối diện: "Xem ra mỹ nhân đệ cứu kia sắp có phiền phức rồi."

Đối diện với hắn, thiếu niên áo tím ngồi lười biếng, hờ hững nói: "Thẩm gia cây to đón gió lớn, cái này là họa do Thẩm Tín gây ra, bây giờ chỉ là thăm dò, cuối cùng sẽ có ngày người của Thẩm gia không ai còn mạng."

Nam tử áo trắng dừng một chút, đột nhiên nghiêm nghị nhìn thiếu niên kia: "Tạ tam, tại sao hôm đó đệ lại làm ra chuyện đả thương thứ đệ trên đài kiểm tra, không lẽ kế hoạch của đệ muốn đẩy lên sớm?"

Người ngồi đối diện hắn không phải ai khác chính là Tạ Cảnh Hành, hắn cong môi cười: "Sớm thì sao, không sớm thì sao?"

"Nếu muốn ra tay sớm...thì họ có biết không?" Nam tử áo trắng chần chừ hỏi.

"Cao Dương, huynh không hiểu một chyện, bây giờ nơi này do ta quyết định." Tạ Cảnh Hành nhàn nhạt nói: "Kéo càng lâu càng gây bất lợi cho ta, núi không tự đến tìm ta thì ta phải tìm núi." Nói đến câu sau cùng thì sắc mặt hắn càng trầm, càng không giống thiếu niên 17, 18 tuổi.

Nam tử tên Cao Dương sững sờ một chút, lập tức cười khổ một tiếng: "Thôi, chỉ là ta ghé qua thăm đệ một chút, nhưng mà nói thật ta cũng không có lòng tin ngăn được đệ." Hắn chuyển đề tài: "Nhưng mà ba ngày sau không phải đệ cũng đi Ngọc Long tự điều tra sao, không chừng còn có thể cứu mỹ nhân thêm lần nữa." Hắn cười trêu chọc.

"Cao Dương, ánh mắt của huynh vẫn kém như vậy." Tạ Cảnh Hành nhướng mi một cái: "Nha đầu Thẩm gia kia không phải dễ chọc vào đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh