Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tan học, Thẩm Nguyệt đi tới trước mặt Thẩm Diệu cười nói: "Hôm nay Dịch tiểu thư mời tỷ và Đại tỷ tỷ đến phủ nên không về cùng muội được, muội cứ về trước đi."

Dịch Bội Lan và Thẩm Nguyệt rất thân thiết nhau, mời các nàng nhưng lại quên mất Thẩm Diệu đó cũng là chuyện như cơm bữa. Nghe vậy Thẩm Diệu cũng không có phản ứng gì, chỉ trả lời một tiếng rồi thôi.

Mấy hôm nay thái độ của người Thẩm phủ đối với Thẩm Diệu rất thân thiện, nghĩ cũng biết rõ ràng là đang có ý đồ. Thẩm Diệu cũng lười tính toán với các nàng, chuyện cấp bách bây giờ dĩ nhiên không phải là mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Đường về là con đường phồn hoa nhất thành Định Kinh, Cốc Vũ nói: "Phía trước là Quế Hoa Phường, không phải cô nương thích ăn bánh ngọt ở đó sao, nô tì đi mua một chút nha."

"Đi đi." Thẩm Diệu cười nói.

Sau khi Cốc Vũ xuống xe, Kinh Trập xốc màn che lên nhìn ra ngoài, khi ánh mắt lướt ngang qua một chỗ nọ thì ồ lên một tiếng. Thẩm Diệu theo ánh mắt của nàng nhìn sang, chỉ thấy xe ngựa đang dừng ở một cửa hiệu cầm đồ ngay bên cạnh Quế Hoa Phường, giờ khắc này đang có không ít người vây quanh nơi đó, tựa hồ đang tranh cãi cái gì.

Mà nhân viên ở hiệu cầm đồ có vẻ cũng không kiên nhẫn nữa, nói to đến mức Thẩm Diệu cũng nghe được: "Đã nói là 10 lượng, có bán hay không? Một thanh kiếm mà thôi, công tử không nên làm khó dễ bọn ta nữa."

"Hình như là buôn bán không thành." Kinh Trập nói.

Thẩm Diệu cũng nhìn ra, cách làm ăn của hiệu cầm đồ chính là ép giá xuống thấp một chút, dĩ nhiên chuyện này đối với người đi cầm đồ mà nói thì sẽ không thể chấp nhận được, nhưng lại không muốn rời đi, như vậy mới giằng co mãi.

"Cũng không có gì để xem." Thấy Thẩm Diệu dời mắt, Kinh Trập liền thả màn che xuống, một lát sau Cốc Vũ ôm hai cái túi giấy trở về, Kinh Trập lại kéo màn che lên cho nàng lên xe, ngay trong nháy mắt đó Thẩm Diệu lại nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy người mới vừa tranh cãi với nhân viên của hiệu cầm đồ cũng xoay người đi ra ngoài, trong tay còn ôm một thanh kiếm, ước chừng là không thể hoàn thành được giao dịch nên biểu hiện có vẻ nhăn nhó.

Sau khi Cốc Vũ lên xe liền muốn thả màn che xuống lại bị Thẩm Diệu ngăn lại, nàng chăm chú nhìn vào người ôm kiếm kia, đó là một thanh niên nhìn cũng bình thường, tướng mạo cũng bình thường không có gì lạ. Thấy cô nương nhà mình nhìn chằm chằm nam tử xa lạ, Cốc Vũ và Kinh Trập đều có chút không hiểu ra sao.

Thẩm Diệu cau mày, người này sao lại quen mặt như vậy?

Thanh niên kia lắc lắc đầu thở dài một tiếng, u ám nhìn thanh kiếm trong tay một cái, lại cắn răng quay về hướng tiệm cầm đồ mà đi. Có lẽ là sau khi đắn đo thì đã quyết định chấp nhận vụ giao dịch không mấy hài lòng này.

"Cốc Vũ". Ngay lúc hắn xoay người Thẩm Diệu chợt kêu lên một tiếng: "Đi xuống, cản hắn lại, nói là thanh kiếm của hắn ta muốn mua."

"Cô nương..." Kinh Trập và Cốc Vũ ngạc nhiên nhìn nàng, thực sự không hiểu tại sao Thẩm Diệu lại làm vậy.

"Nhanh." Thẩm Diệu lạnh lùng nói.

Thấy biểu hiện của nàng nghiêm túc Cốc Vũ cũng không dám hỏi nhiều, lập tức nhảy xuống xe chạy thẳng về phía thanh niên kia.

Thanh niên kia vừa bước thêm một bước thì chợt nghe phía sau có người lên tiếng: "Công tử xin dừng bước."

Hắn xoay người liền thấy một nữ tử mặc trang phục tì nữ đang mỉm cười dịu dàng với mình, nói: "Có phải công tử đang muốn đem cầm thanh kiếm trong tay?"

Thanh niên lập tức ngẩn người, cũng không che giấu  mà nói: "Không sai."

Cô gái kia lại nói: "Đúng lúc cô nương nhà ta muốn thanh kiếm của huynh, công tử có bằng lòng bán hay không?"

Thanh niên liếc nhìn đối phương một chút, thấy biểu hiện của nữ tử không giống giả vờ nhưng vẫn lắc đầu nói: "Thanh kiếm của ta không có hình thức đẹp đẽ, nói về thực dụng thì đúng là tốt thật, nếu tiểu thư quý phủ muốn thì có thể đến cửa hàng binh khí mà đặt một cái." Trong lòng hắn cũng thấy lạ, nữ tử bình thường ai lại cảm thấy hứng thú với kiếm, có lẽ là muốn tìm đồ chơi thôi. Đáng tiếc kiếm của hắn quá mức sắc bén, nếu không cẩn thận làm bị thương chính mình thì không ổn.

Biểu hiện của Cốc Vũ hòa hoãn lại, trong lòng cũng thầm thở dài, người này tuy đang cần tiền gấp nhưng lại vẫn biết suy nghĩ cho đối phương, xem ra cũng là một người chính trực. Lúc nãy nàng không hiểu vì sao Thẩm Diệu muốn mua kiếm của người này nên còn lo lắng, giờ khắc này xem ra, ít nhất đối phương không phải người xấu.

"Nghĩ đến đây sắc mặt Cốc Vũ càng dịu dàng hơn, nàng nói: "Cô nương nhà ta thành tâm muốn làm vụ giao dịch này với công tử, công tử có ngại tiến lên vài bước nói chuyện không?"

Có lẽ hắn cũng không ngờ Cốc Vũ kiên trì như vậy, liếc mắt nhìn qua hiệu cầm đồ một cái, cũng bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."

Đợi khi đến được một hẻm nhỏ vắng vẻ, chỉ thấy trong hẻm đang đậu một chiếc xe ngựa nhỏ, Cốc Vũ đến trước xe nhẹ giọng nói: "Cô nương, hắn đến rồi."

Thanh niên đi đến trước xe ngựa, do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm quyền nói: "Vị  tiểu thư này, kiếm của tại hạ thật sự không thích hợp cho nữ tử dùng, vừa nặng vừa sắc bén, dễ làm bị thương mình, hay là..."

"Ngươi tên là gì?" Lời còn chưa dứt liền nghe trong xe ngựa truyền ra âm thanh nữ tử, nghe âm thanh này thì hình như người cũng không lớn lắm, nhưng lại có một cảm giác không nói ra được, giống như người đã từng chìm nổi qua phong ba, địa vị cao quý, trong nhất thời khiến người ta không đoán được tuổi tác.

"Tại hạ Mạc Kình." Thoáng do dự, thanh niên lại ôm quyền.

Sau câu nói này một lúc cũng không có phản ứng gì, trong lúc thanh niên tên Mạc Kình và Cốc Vũ đều đang ngơ ngác không hiểu thì bên trong lại truyền ra âm thanh nữ tử: "Thanh kiếm của ngươi ta thật sự không có hứng thú, đưa cho ta cũng không có ý nghĩa gì."

Nghe vậy trên mặt Mạc Kình hiện ra vẻ giận dữ, hắn nói: "Không lẽ tiểu thư đang đùa giỡn với Mạc Kình sao? Kiếm cũng giống như phẩm cách, cũng do danh sư chế tạo, đã làm bạn với ta nhiều năm, nếu tiểu thư gọi tại hạ đến đây để sỉ nhục thì thứ cho tại hạ không thể bồi tiếp."

Nói xong lời này hắn xoay người muốn đi, nhưng vừa nhấc chân liền nghe được trong xe truyền ra tiếng thở dài, tiếng thở dài kia dường như mang theo một tâm tình kỳ ảo, khiến trong lòng người ta cũng u sầu theo.

"Mạc Kình, ngươi rất cần tiền sao?" Người trong xe ngựa nói.

Mạc Kình sững sờ, không biết tại sao khi đối phương gọi tên hắn, hắn lại có một cảm giác khác thường. Loại cảm giác đó dường như vô cùng quen thuộc, lại có chút kỳ lạ. Nhưng khi nghe đối phương nói, bước chân của hắn không tự chủ được mà dừng lại, dường như đối với từng lời nói của đối phương hắn đều không thể từ chối được.

"Kiếm của ngươi, thật sự không có giá trị với ta nhưng, kiếm thuật của ngươi lại có giá trị ngàn vàng."

Mạc Kình ngẩn ra, lắc đầu nói: "Tiểu thư quá khen, tại hạ chỉ là người bình thường." Trong lòng hắn lại kinh ngạc, sao người này biết kiếm thuật của hắn cao siêu?

"Một văn tiền cũng làm khó được hảo hán, ngay cả bảo kiếm làm bạn nhiều năm cũng phải bán đi. Cuộc sống như thế đúng là đã cô phụ kiếm thuật của ngươi." Màn xe ngựa bị xốc lên, một thiếu nữ áo tím xuất hiện từ bên trong.

Dung mạo nàng thanh tú non nớt, nhưng giữa hàng lông mày có quý khí và uy nghiêm hiếm thấy.

"Mạc Kình, ngươi có chịu mang một thân võ nghệ bán cho tướng môn Thẩm gia không?

Nàng cười hỏi, trong ánh mắt có nhàn nhạt mừng rỡ khi gặp lại cố nhân.

Thống lĩnh thị vệ Mạc Kình của kiếp trước, đúng là...bao nhiêu năm vẫn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh