Chương 59: Ngọa Long tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sớm hơn so với dự liệu của Thẩm Diệu, ngày thứ hai Mạc Kình đã đến trước cổng Thẩm phủ làm hộ vệ. Trước tiên Thẩm Diệu bảo Sương Giáng cho tiền bên chỗ gác cổng, chỉ nói hắn là bà con xa của Sương Giáng. Bởi vì hộ vệ cũng chia ra làm mấy loại, cái Mạc Kình làm chính là hộ vệ ở bên ngoài cửa, không quan trọng gì, nên cứ thế được lưu lại.

Rất nhanh liền đến ba ngày sau.

Sáng sớm ngày thứ ba, Nhiệm Uyển Vân đã chuẩn bị tất cả rồi để nha đầu bên người mình là Hương Lan đến dặn dò Thẩm Diệu vài chuyện, trước khi khởi hành mọi người còn đến Vinh Cảnh đường.

Thẩm lão phu nhân nghiêm túc nói mấy câu, đại khái là bảo mọi người phải giữ đúng khuôn phép. Bình thường ít ai đến Ngọa Long tự dâng hương, chỉ vì nơi này khá là hẻo lánh, tuy nói là nổi danh nhưng hương khói cũng không được hưng thịnh như trong thành, thật không biết vì sao lần này lại bỏ gần mà cầu xa.

Thẩm Thanh có vẻ cực kỳ thoải mái, liên tục nói nhất định sẽ cầu phúc cho Thẩm lão phu nhân và Thẩm Nguyên Bách trước mặt Phật tổ. Thẩm lão phu nhân nghe vậy tất nhiên là rất hưởng thụ, thái độ đối với Thẩm Thanh cũng nhu hòa rất nhiều.

Lần khởi hành này cũng mang theo vài thị vệ bên người, bảo vệ sự an toàn của các cô nương Thẩm phủ. Thẩm Diệu đứng trước xe ngựa nhưng chậm chạp bất động, Nhiệm Uyển Vân thấy vậy liền cau mày hỏi: "Vì sao Ngũ tỷ nhi không đi?"

"Chỉ là con thấy hộ vệ hơi ít, để phòng ngừa rủi ro thì Nhị thẩm nên phái thêm một ít hộ vệ đi theo nữa đi." Thẩm Diệu nói.

Nhiệm Uyển Vân hơi nhướng mày, nàng không ngờ Thẩm Diệu lại đưa ra vấn đề này. Nhưng hôm nay nọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, Nhiệm Uyển Vân cười nói: "Ngũ tỷ nhi, hộ vệ chúng ta mang theo không ít đâu, cũng không thể đưa hết tất cả hộ vệ trong phủ theo được, người quá đông trái lại sẽ càng bất tiện, cứ vậy là được rồi."

Thẩm Diệu lại cố ý lắc đầu bất động.

Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh thấy thế, Thẩm Nguyệt không nói gì, chỉ có Thẩm Thanh không vui liền nói: "Thẩm phủ chúng ta cũng đâu phải hoàng gia, Ngũ muội muội còn muốn phô trương tới cỡ nào nữa? Đại bá ra ngoài cũng không có soi mói vậy đâu?"

Nàng lại đem Thẩm Tín ra nói chuyện, lời vừa dứt thì Thẩm Diệu liền nhìn nàng một cái, cái nhìn nhẹ nhàng đó khiến Thẩm Thanh phát lạnh cả người.

"Thêm hai người nữa đi." Thẩm Diệu chỉ tay ra xa, chỉ về hai hộ vệ đứng gác cổng trước cửa, "Hai người đó là được."

Thấy Thẩm Diệu không đòi thêm nhiều mà chỉ cần hai người, trong lòng Nhiệm Uyển Vân thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn bị lỡ quá nhiều thời gian. Chỉ có hai người cũng không ảnh hưởng được gì, Nhiệm Uyển Vân nói: "Ngũ tỷ nhi, con thật là...Thôi, có khi nào Nhị thẩm  không nghe theo ý con đâu, tùy con vậy." Nàng dặn dò Hương Lan bên cạnh: "Đi gọi hai hạ nhân kia đến, cùng theo bọn ta ra khỏi."

"Đa tạ Nhị thẩm." Môi Thẩm Diệu cong lên một nụ cười.

Thấy Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn nghe theo lời Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu có chút kỳ dị, còn Thẩm Thanh thì tức giận dẫm chân một cái, trừng mắt nhìn Thẩm Diệu rồi xoay người đi.

Sau khi lên xe ngựa, Thẩm Thanh vẫn cố ý không nói chuyện với Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt tuy có trò chuyện nhưng trong giọng nói luôn mang theo ba phần thăm dò, Thẩm Diệu lười ứng phó với nàng nên chỉ nói qua loa. Ngược lại Nhiệm Uyển Vân dường như rất vui vẻ, trò chuyện với Thẩm Diệu rất nhiệt tình thân mật. Nếu là bình thường, có lẽ Thẩm Diệu đã vì như vậy mà vô cùng quấn quýt vị Nhị thẩm hiền lành này, chỉ là bây giờ nhìn lại phụ nhân kia, mọi cử động đều ngập tràn mùi vị giả tạo, khi ở hậu cung nàng đã quen nhìn những kẻ trước sau bất nhất, thật sự là Nhiệm Uyển Vân còn chưa phải nhân vật xuất sắc gì đâu.

Xuất phát từ sáng, mãi cho đến chạng vạng mới đến được nơi cần đến, đỉnh núi Dương Kính.

Ngọa Long tự ở phần phía trên của sườn núi đỉnh Dương Kính, núi cao hang sâu, nếu vào ngày xuân đi đến đây đạp thanh thì đúng là khắp nơi hoa thơm chim hót, cành lá sum xuê, cảnh sắc đẹp lòng người. Chỉ là bây giờ đã vào thu, cây cỏ héo tàn, tự nhiên lại có mấy phần thê lương.

Vì đỉnh núi Dương Kính cách kinh thành quá xa, đường lên Ngọa Long tự cũng không dễ đi, bình thường những người tới dâng hương ngoại trừ những phu nhân thái thái bình dân ra thì ít ai đến. Đám người Thẩm Diệu xuống xe ngựa, đến trước cửa Ngọa Long tự thì thấy ở bên ngoài ngôi chùa khổng lồ này có một tiểu sa di đang quét rác, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

"Nơi này đúng là thanh tịnh." Thẩm Nguyệt khẽ cười thành tiếng.

Thẩm Thanh khịt khịt mũi tự hồ muốn oán trách mấy câu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền miễn cưỡng kiềm chế lại.

Nhiệm Uyển Vân nói: "Đừng thấy nơi này vắng vẻ mà lầm, nghe nói Phật tổ ở đây vô cùng linh nghiệm, lúc dâng hương nhất định phải thật thành tâm đó."

Tiểu sa di kia thấy người tới liền đứng lên chào đón, ngoại trừ đám gia đinh phía sau đang khuân đồ từ trên xe ngựa xuống, đám người Nhiệm Uyển Vân thì đi theo tiểu sa đi vào trong chùa.

Càng đi vào bên trong càng phát giác Ngọa Long tự này quả thật là hoang vắng, đừng nói là khách hành hương, ngay cả hòa thượng trong chùa cũng không nhiều. Lại vì chùa miếu to lớn nên cảm thấy khá trống vắng, nếu là ban đêm e là sẽ khiến người ta sợ hãi.

Khi gặp được trụ trì, trụ trì liền phân chỗ ở cho mọi người, vốn dĩ các cô nương được xếp vào cùng một viện ở rất gần nhau, nhưng khi phân đến Thẩm Diệu thì một hòa thượng trung niên bên cạnh trụ trì vội nói: "Thật ngại quá, lầu các phía nam đã không còn phòng cho cô nương, nếu cô nương không ngại thì xin mời đến lầu các phía bắc được không?"

Tất cả mọi người nhìn nàng, Thẩm Diệu cười: "Xin lỗi, ta lại rất ngại."

"Ngũ tỷ nhi", Nhiệm Uyển Vân nhỏ giọng trách cứ: "Đây là Phật môn, không cho phép con tùy hứng."

"Con chỉ thấy lạ thôi." Thẩm Diệu không hề dao động: "Hương khói cũng không nhiều lắm, sao lầu các lại không còn phòng nữa?"

Hòa thượng trung niên kia cũng nhíu nhíu mày, ước chừng là chưa từng gặp vị tiểu thư nào tự đại như vậy, chưa gì đã bình phẩm về chùa miếu rồi. Nhưng Thẩm Diệu lại không có thái độ như những tiểu thư điêu ngoa tùy hứng khác mà lại có tư thái như đang giảng đạo lý, khiến người ta không trả lời được.

"Tiểu thí chủ có chỗ chưa biết, tuy rằng khách hành hương không nhiều nhưng tăng nhân lại nhiều." Lão trụ trì khẽ mỉm cười, giải thích với Thẩm Diệu.

"Nhưng một mình ta ở thì ta thấy hơi sợ, làm sao bây giờ đây?" Nàng hỏi.

"Chuyện này..."Nhiệm Uyển Vân vội vàng trấn an. "Ngũ tỷ nhi, con chấp nhận một đêm đi, Phật tổ sẽ nhìn thấy lòng thành của con, ngày mai dâng hương nhất định sẽ cầu gì được đó."

Nếu là trước kia, Thẩm Diệu nghe nói vậy nhất định sẽ chấp nhận, dù sao con người nàng chỉ thích mềm không thích cứng, huống chi trong lòng còn có Phó Tu Nghi, chỉ cần Phật tổ có thể hoàn thành được tâm nguyện của nàng dành cho Phó Tu Nghi thì một chút thiệt thòi nho nhỏ nàng sẽ không để trong lòng.

Nhưng bây giờ lại khác rồi.

Nhiệm Uyển Vân có chút đau đầu, không biết tại sao bây giờ Thẩm Diệu càng ngày càng thích sinh sự. Trước kia nàng nói cái gì thì Thẩm Diệu tin cái đó, dễ dụ vô cùng, nhưng hôm nay lại liên tiếp gây ra sai sót, nếu còn không sớm giải quyết được Thẩm Diệu, chỉ sợ ngày sau trong Thẩm phủ sẽ càng có nhiều thứ đau đầu hơn.

"Hay là vầy đi," Thẩm Diệu cười nói: "Thẩm thẩm cùng qua lầu các phía bắc ở với con được không, có người ở cùng con sẽ an tâm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh