Chương 60: Phân phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyện này..." Nhiệm Uyển Vân do dự, nếu nàng ở cùng với Thẩm Diệu, khi Thẩm Diệu xảy ra bất trắc gì thì nàng sẽ không thể thoát được. Không chờ nàng nghĩ ra cách gì thì Thẩm Diệu đã tiếp tục nói: "Nếu thẩm thẩm không chịu thì Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ ai muốn ở cùng với muội cũng được."

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lóe lên nhưng không lên tiếng, tuy rằng Thẩm Thanh không biết mẫu thân mình có sắp xếp gì nhưng cũng đoán được chuyến đi này là nhắm vào Thẩm Diệu, thêm nữa, bây giờ nàng đang ghét cay ghét đắng Thẩm Diệu, ngay cả hòa hảo ngoài mặt cũng không muốn làm, dĩ nhiên là lạnh nhạt nói: "Ta quen ở một mình rồi."

"Như vậy..." Trầm Diệu hơi trầm ngâm.

"Vậy ta sẽ ở lầu các phía bắc với Ngũ tỷ nhi." Lời Thẩm Diệu còn chưa nói hết thì Nhiệm Uyển Vân đã mở miệng nói. Nàng chỉ lo Thẩm Diệu còn gây ra chuyện gì nữa, nghĩ là ở cùng lầu các nhưng ở phòng cách xa nhau một chút cũng được, tóm lại sẽ không ai trách gì được nàng. Thẩm Tín bây giờ ở xa xôi, khi đó nàng nói cái gì thì chính là cái đó rồi.

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười: "Vậy thì đa tạ Nhị thẩm bầu bạn".

Nàng nói lời khách khí làm cho Nhiệm Uyển Vân không nhìn được mà giật giật lông mày một cái, nháy mắt lại bày ra gương mặt tươi cười: "Đều là người một nhà mà."

Giải quyết được vấn đề ở, tiếp theo là thu dọn đồ đạc. Vì Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt mang theo nhiều đồ nên không ăn cùng với mọi người mà cho hạ nhân mang vào phòng. Đến lầu các phía bắc, không chờ Nhiệm Uyển Vân lên tiếng thì Thẩm Diệu đã nói: "Con cũng thấy mệt mỏi vô cùng, không ăn cơm chay với Nhị thẩm được, con về phòng trước đây."

Nhiệm Uyển Vân sững sờ, lập tức cười nói: "Vậy thì theo ý con, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Diệu gật đầu đồng ý.

Đến khi sa di dẫn chủ tớ ba người Thẩm Diệu đến phòng thì Thẩm Diệu cũng không nhịn được mà phải khen thầm.

Quả thật, trong một ngôi chùa hoang vắng như Ngọa Long tự này, căn phòng lại có vẻ vô cùng thanh nhã. Bên cạnh là một rừng cây nhỏ khá là u tĩnh, bên trong gian phòng tuy trang trí đơn giản nhưng khắp nơi đều có vẻ tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác vui thích.

"Phong cảnh nơi này thật là đẹp." Cốc Vũ có chút bất ngờ.

"Thưa thí chủ, đây là gian phòng dành riêng cho khách quý của chùa, phu nhân quý phủ dặn dò phải đem gian phòng này để dành cho thí chủ." Tiể usa di cúi đầu nói.

"Thay ta đa tạ ý tốt của Nhị thẩm." Thẩm Diệu nhàn nhạt nói, ánh mắt lại đánh giá chung quanh, đây là gian phòng tận cùng của khu phía bắc, nói cách khác, ở nơi thanh u thế này chung quanh gần như bị phong tỏa, nếu có người la lên cũng không ai nghe thấy.

Cũng vất vả cho họ phải khóa kín đường lui của nàng như vậy, còn bố trí căn phòng thật tinh xảo, e là muốn thuận tiện cho "người kia" hưởng thụ đi.

"Đây là mùi hương gì?" Kinh Trập nhặt lên mấy cục trầm hương nhỏ trên bàn, đặt lên mũi ngửi một cái: "Hơi giống hoa lan, nhưng lại thơm hơn hoa lan." Ánh mắt nàng rơi vào lư hương hình hoa lan trên bàn, "lư hương này cũng thật khác biệt."

Cốc Vũ nhìn thấy cũng cười nói: "Xem ra chùa cũng cố ý nghe ngóng thông tin, biết được cô nương trước khi ngủ đều phải đốt hương thì mới ngủ ngon được."

"Bây giờ lại thấy Ngọa Long tự cũng không tệ," Kinh Trập cười vui vẻ trêu ghẹo: "Chẳng trách nơi này xa xôi nhưng Nhị phu nhân nhất định phải đến đây cầu phúc."

Thẩm Diệu khẽ cau mày, đi đến trước bàn, tiếp nhận trầm hương trong tay Kinh Trập đưa tới mũi ngửi một cái. Sau khi ngửi xong lại nhíu mày càng chặt.

Hai nha đầu thấy thế, ngập ngừng hỏi: "Cô nương, trầm hương này có gì không ổn sao?"

Có khác thường tất có âm mưu, trong lòng Thẩm Diệu, từ khi tiến vào Ngọa Long tự liền chưa từng thả lỏng chút nào. Chỗ này càng an bày thỏa đáng nàng liền nhìn ra hung hiểm trong đó. Trước khi nàng ngủ quả thật hay đốt trầm hương, huống hồ các cô nương đều thích đồ tinh xảo, cái lư hương kia hình dáng đáng yêu vô cùng, rõ ràng là dùng để dụ dỗ người khác. Bình thường các cô nương đều sẽ đốt huân hương để phù hợp với hoàn cảnh u nhã nơi này.

Nhưng mà với nàng mà nói thì không hẳn như vậy, các nữ nhân trong hậu cung lúc nào cũng dùng đủ loại thủ đoạn để trèo lên trên, kiếp trước Thẩm Diệu làm chủ lục cung nhiều năm như vậy, dĩ nhiên không thể nào không có mắt nhìn. Những thủ đoạn và đồ vật âm hiểm này nàng đã gặp qua không ít, còn mấy loại thuốc thúc tình giấu trong trầm hương như thế này lại là thứ các tần phi dùng rất nhiều.

Nếu là một tiểu thư khuê các bình thường dĩ nhiên sẽ chưa bao giờ biết tới mấy thứ này.

"Không phải đồ tốt gì." Nàng nhẹ buông tay, trầm hương rơi xuống bàn.

Cốc Vũ và Kinh Trập cả kinh hai mặt nhìn nhau, một lát sau Kinh Trập nói: "Vậy chúng ta ném nó đi?"

"Không cần." Đôi mắt của Thẩm Diệu lại nhìn xuống mặt bàn, Nhiệm Uyển Vân và đám người kia phí bao nhiêu công sức chuẩn bị lễ vật cho nàng, nhưng những thủ đoạn này đều là lãng phí, đúng là có chút đáng tiếc. Khóe môi nàng cong lên một nụ cười gằn: "Giữ lại, cũng sẽ có lúc cần dùng đến."

Trong một gian phòng ở xa phòng của Thẩm Diệu, Nhiệm Uyển Vân ngồi trước giường, trước mặt nàng là một lão phụ đứng khom lưng, không phải ai khác mà chính là Quế ma ma.

"Chuyện tối nay ngươi cũng biết rồi, sau khi thành công dĩ nhiên không thiếu được chỗ tốt của ngươi, nếu thất bại..." Nhiệm Uyển Vân khẽ hừ một tiếng, "Là kết quả gì không cần ta nói ngươi cũng biết."

Lúc nàng nói chuyện không còn dáng dấp hòa khí ngày thường, ánh mắt khiến người ta phát lạnh.

Quế ma ma cười nịnh nọt: "Phu nhân yên tâm, tất cả cứ giao cho lão nô, lão nô làm việc sẽ không có sai sót, tin chắc tối nay tất cả sẽ thuận lợi."

Biểu hiện của Nhiệm Uyển Vân lúc này mới hòa hoãn lại, nói: "Dĩ nhiên là ta tin ngươi, dù sao ngươi cũng là người thân cận nhất bên người Ngũ tỷ nhi, chúng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con bé, ngày sau Ngũ tỷ nhi hiểu được sự lợi hại trong đó dĩ nhiện sẽ biết được ngươi có lòng tốt với nàng, sẽ không bạc đãi ngươi."

Quế ma ma gật đầu tán thành nhưng trong lòng lại xem thường, ngày sau khi Thẩm Diệu biết chuyện này không hận chết bà mới là lạ, sao lại cho rằng bà muốn tốt cho nàng? Nghĩ đến chuyện tối nay sắp xảy ra, Quế ma ma cũng không nhịn được mà có chút kinh hãi, bà cũng không ngờ Thẩm gia nhị phu nhân luôn ôn hòa này lại nghĩ ra cách ác độc như vậy. Dù sao chuyện này mà rơi vào trên người bất cứ nữ tử nào đều sẽ là chuyện sống không bằng chết.

Sau một khắc, bà liền thấy Nhiệm Uyển Vân liếc mắt ra hiệu cho Thải Cúc bên cạnh, Thải Cúc liền tươi cười cầm một túi thơm bước qua, nhét vào trong tay Quế ma ma rồi nói: "Lần này làm phiền Quế ma ma ra sức rồi."

Quế ma ma nặn nặn một cái, phát hiện phân lượng của cái túi thơm không nhẹ, trên mặt lập tức cười như nở hoa: "Đảm bảo sẽ làm cho phu nhân hài lòng."

Nói thêm mấy câu Quế ma ma mới đứng dậy rời đi.

"Tối nay phu nhân thật sự muốn ở đây?" Hương Lan nói, "Dù sao nơi này cũng cùng khu với Ngũ tiểu thư."

"Không sao", Nhiệm Uyển Vân không quan tâm cho lắm, phất tay nói: "Sáng ngày mai ta nói sao thì phải nghe vậy, nói không chừng chờ khi Đại bá trở về thì trên đời này đã không còn nó tồn tại nữa rồi, không có gì đáng sợ." Nàng cười hung ác: "Đại bá, Đại tẩu, ai kêu các người cản đường của Thanh Nhi chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh