Chương 70: Ngày mừng thọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mùng 3 tháng 11, thời tiết mát mẻ mặt trời sáng rỡ, mùa đông thật hiếm khi có được mặt trời ấm áp như vậy, thật thích hợp để tổ chức đại thọ cho Thẩm lão phu nhân.

Trong phủ tướng quân đều được quét dọn sạch sẽ, tiền chung được xuất ra để mua đồ đạc mới không ít. Tiệc mừng thọ dĩ nhiên là được tổ chức ở Đông viện, cảnh trí ở Đông viện thanh nhã u tĩnh, hoa cỏ được chăm sóc tốt, các nô tì mặc y phục mới đi đứng nhẹ nhàng nói cười vui vẻ, lời nói cử chỉ không hề trái quy củ, mỗi người đều ngoan ngoãn nhanh nhẹn, khiến người ta vừa vào đến liền cảm thấy đây đúng là phong thái của gia đình giàu có.

Thẩm lão phu nhân ngồi ở vị trí cao nhất trong chính sảnh Vinh Cảnh đường, đã có không ít phu nhân và tiểu thư đến đây thăm hỏi. Ở Minh Tề, dù sao Thẩm gia cũng là nhất đẳng võ tướng thế gia, các quan to quý nhân đều phải nể mặt mà đến xã giao, Nhiệm Uyển Vân cũng đang vội vàng chào hỏi khách khứa.

Tuy nói hiện giờ Trần Nhược Thu đang tạm thời giữ quyền chưởng gia, nhưng trước kia tiệc mừng thọ của Thẩm lão phu nhân đều giao cho Nhiệm Uyển Vân xử lý, việc giao thiệp với các quý phu nhân thì Nhiệm Uyển Vân cũng làm tốt hơn Trần Nhược Thu. Dù sao Trần Nhược Thu cũng hay bày ra dáng vẻ con cháu thư hương cao ngạo, Nhiệm Uyển Vân thì không như thế, nàng ứng đối khéo léo, khắp Vinh Cảnh đường đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Thẩm Nguyên Bách dựa sát vào người Thẩm lão phu nhân ăn bánh mật ong, các phu nhân bên dưới thỉnh thoảng lại khen hắn tuổi còn nhỏ đã rất thông minh, ngày sau sẽ làm nên việc lớn. Thẩm lão phu nhân nghe thấy thì mặt mày hớn hở, ngay cả Nhiệm Uyển Vân cũng vì mấy lời khen tặng này mà thấy vui vẻ hơn nhiều, mây mù nặng nề do chuyện của Thẩm Thanh gây ra cũng được quét sạch.

Ngược lại Trần Nhược Thu thấy mọi người luôn miệng thổi phồng Thẩm Nguyên Bách và Thẩm Viên đang nhậm chức ở xa thì trong lòng rất không thoải mái. Ở Tam phòng điều kiêng kỵ nhất chính là nhắc đến con trai, ai cũng biết Trần Nhược Thu gả cho Thẩm Vạn nhiều năm, ngoại trừ sinh được Thẩm Nguyệt ra thì không có con trai. Khổ nỗi Thẩm Vạn lại không có hứng thú với nữ nhân khác, Thẩm lão phu nhân từng muốn nhét thêm mấy tiểu thiếp cho Thẩm Vạn để khai chi tán diệp, nhưng đều bị Thẩm Vạn từ chối. Vì vậy mà Thẩm lão phu nhân còn giận lây sang Trần Nhược Thu, nên dĩ nhiên Nhiệm Uyển Vân sẽ càng được Thẩm lão phu nhân yêu thích hơn.

"Nhưng mà sao hôm nay không thấy Đại cô nương và Ngũ cô nương?" Dịch phu nhân cười nói.

Nhiệm Uyển Vân phụ trách đón tiếp những quý phu nhân này, dĩ nhiên Thẩm Nguyệt đã đi thân cận với các vị tiểu thư, dẫn các nàng vào vườn trà dùng điểm tâm nói chuyện, nhưng hôm nay lại không hề thấy Thẩm Diệu và Thẩm Thanh.

Nhiệm Uyển Vân và Thẩm lão phu nhân nghe vậy thì đồng thời trầm mặt xuống, Trần Nhược Thu lại cong khóe miệng lên.

Sức khỏe Thẩm Thanh chưa được tốt, bây giờ tuy đã đủ tỉnh táo để gặp người, nhưng thỉnh thoảng vẫn buột miệng nói câu phải chém Thẩm Diệu làm trăm mảnh. Nhưng mà câu nói này không được để người ngoài nghe thấy, mấy hôm nay Nhiệm Uyển Vân phải an ủi Thẩm Thanh suốt, miễn cho nàng nảy sinh ý nghĩ tìm chết. Còn về chuyện an ủi như thế nào, thì Trần Nhược Thu có thể đoán ra được, nhất định là hứa hẹn sẽ cho Thẩm Diệu một kết cục bi thảm.

Còn về Thẩm Diệu, không biết từ đâu mà nàng nghe được chuyện Thẩm lão phu nhân thay nàng nhận thiếp canh của Vệ gia, từ khi đó liền thay đổi sự trầm mặc trước đây, phảng kháng như điên, còn tuyên bố chắc chắn chống đối hôn sự, thậm chí bỏ trốn. Lời này được Thẩm lão phu nhân nghe thấy, Nhiệm Uyển Vân và Thẩm lão phu nhân tính toán, bây giờ sự kiêu ngạo của Thẩm Diệu đã từ từ hiện ra, nàng dám nói tới bỏ trốn thì nhất định sẽ dám làm. Nhưng mà bây giờ Thẩm Diệu không thể có chuyện, một khi nàng có chuyện thì làm sao có thể tráo đổi hôn sự với Thẩm Thanh được.

Thế là từ lúc Thẩm Diệu tuyên bố chống đối, Thẩm lão phu nhân và Nhiệm Uyển Vân liền quyết tâm làm tới cùng, trực tiếp nhốt Thẩm Diệu vào trong từ đường. Từ đường Thẩm phủ ở viện phía Tây Nam, bình thường không ai đến đó. Bọn hộ vệ bên ngoài được tăng lên một nửa, mà mỗi nha đầu trong Tây viện, bao gồm 4 nha đầu thân cận của Thẩm Diệu, đều bị Thẩm lão phu nhân tìm ra giấy bán thân, giữ chặt trong tay.

Nghĩa bóng là, nếu Thẩm Diệu dám làm gì thì mấy nha đầu này sẽ không giữ được.

Thế là thời gian này Thẩm Diệu luôn bị giam giữ trong từ đường Thẩm gia, ngày ngày niệm kinh cầu khẩn. Nhiệm Uyển Vân hy vọng dùng cách này để mài mòn tính nết ương bứng của Thẩm Diệu, cũng để đều phòng có chuyện xảy ra. Hôm nay là tiệc mừng thọ Thẩm lão phu nhân, nếu thả Thẩm Diệu ra, sợ nàng ở trước mặt mọi người nói lời gì đó, nên Nhiệm Uyển Vân thương lượng với Thẩm lão phu nhân, kiên quyết không cho Thẩm Diệu xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghĩ đến Thẩm Diệu, Nhiệm Uyển Vân lại có chút đau đầu, nàng tung hoành trong hậu viện nhiều năm như vậy, mà bây giờ lại không hiểu được một tiểu cô nương đang nghĩ gì. Nói Thẩm Diệu ngu ngốc, nhưng nàng lại không chút biến sắc tính kế tất cả mọi người trong chuyện của Thẩm Thanh. Nói nàng trầm tĩnh, nhưng lại ồn ào không hề che giấu chuyện muốn bỏ trốn, chỉ có thể nhốt nàng lại.

Trần Nhược Thu đánh giá biểu hiện đặc sắc của Nhiệm Uyển Vân, cười nói: "Sức khỏe của Thanh tỷ nhi chưa được tốt, bây giờ không thể ra ngoài, đợi lát nữa khi dâng quà mừng thọ sẽ ra. Còn Diệu tỷ nhi lại bị bệnh truyền nhiễm không được ra gió, mặt còn nổi ban đỏ, ở đây có nhiều cô nương như vậy chỉ sợ sẽ khiến các vị tiểu thư nhiễm phải, cho nên đành phải để nàng ở trong phòng."

Nếu nói Thẩm Diệu bị bệnh thì khó tránh khỏi có người hiếu kỳ muốn đi nhìn một chút, nhưng nếu nói bệnh này sẽ truyền nhiễm thì chắc chắc sẽ không ai dám đi thăm Thẩm Diệu. Nhất là các cô nương thích chưng diện, sao lại lo gan liều lĩnh đi thăm chứ?

Mẫu thân của Giang Hiểu Huyên là Giang phu nhân cũng cười, trong lời nói mang theo thăm dò: "Thì ra là như vậy,ta còn tưởng là hai cô nương đều đang vội vàng thêu đồ cưới, cho nên không muốn gặp bọn ta nữa. Uyển Vân phải chăm sóc các cô nương cẩn thận đó, như vậy đến khi xuất giá mới không bị chậm trễ." Dứt lời liền được các quý phu nhân chung quanh phụ họa theo.

Chuyện hôn nhân với Vệ gia và Hoàng gia đã lưu truyền rộn rãi ở kinh thành, nhưng đáng tiếc Thẩm gia lại chưa từng mở miệng xác nhận khiến người ta cảm thấy kỳ quái, người muốn đến thăm dò cũng không ít. Rốt cuộc là vị tiểu thư nào gả ch ai, đến giờ cũng rất mơ hồ, hôm nay ngay cả Giang phu nhân cũng phải nói thẳng ra miệng, muốn xem xem hôn sự lưu truyền sôi sùng sục này có thật hay không.

Mắt Nhiệm Uyển Vân sáng lên, dĩ nhiên cũng biết ý đồ của Giang phu nhân, nàng cười nói: "Sao lại nói vậy, cho dù là vội vàng thêu giá y thì vào sinh thần của lão phu nhân vẫn phải bước ra làm tròn chữ hiếu chứ, quả thật là hai đứa nhỏ bị bệnh, chứ không làm sao lại không ra gặp các vị phu nhân được?"

Trong lời nói cũng có ý thừa nhận hôn sự này.

Các vị phu nhân ở đây đều là những tay già đời trong hậu viện, vừa nghe được ý tứ của Nhiệm Uyển Vân thì lập tức không ngừng chúc mừng, Thẩm lão phu nhân nựng mặt Thẩm Nguyên Bách mang theo nụ cười từ ái, khung cảnh chủ khách vui vẻ đầm ấm vô cùng.

Trong Thu Thủy Uyển, giờ khắc này có một đám thiếu nữ tuổi trẻ đang tụ tập, bọn họ đang ngồi quanh bàn đánh bài Diệp tử (một dạng bài lá giống tứ sắc), ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.

"Đúng rồi Nguyệt Nhi," Giang Hiểu Huyên nói: "Tỷ tỷ muội muội của ngươi đến bây giờ cũng không gặp, không lẽ thật sự bị bệnh?"

"Thật sự bệnh rồi." Thẩm Nguyệt lắc lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo âu: "Bệnh của Đại tỷ tỷ đã khá hơn một chút rồi, nhưng mà Ngũ muội muội lại bệnh khá nặng, trên mặt bị nổi ban đỏ ngay cả đám nha đầu cũng bị lây, thì đó," Nàng cúi đầu: "Hôm nay các ngươi đến, ngay cả nha đầu của muội ấy cũng không gặp đúng không?"

"Thì ra là vậy." Bạch Vi đột nhiên nhớ ra: "Bên Tây viện có nhiều hộ vệ như vậy lại không thấy ai đi ra, chắc là đám hạ nhân trong đó cũng bị lây rồi đúng không? Bùi tiên sinh trong học đường từng nói, trước kia có nơi bị ôn dịch, vì để ngăn ngừa ôn dịch truyền nhiễm nên phải cách ly người bệnh."

"Chính là đạo lý này." Thẩm Nguyệt nói.

Dịch Bội Lan sờ sờ hai vai của mình, rùng mình một cái: "Thật là đáng sợ, đừng có lây cho chúng ta đó."

"Yên tâm đi." Thẩm Nguyệt cười nói: "Chỉ cần không đi đến Tây viện thì sẽ an toàn, người xem, ta cũng đâu có bị nhiễm."

"Cùng người muội muội như vậy chung sống, người thật đúng là rộng lượng." Dịch Bội Lan bĩu môi: "Thẩm Diệu này y như sao chổi, cứ luôn xảy ra chuyện."

Một bên khác, sắc mặt Phùng An Ninh giận dữ, miễn cưỡng kềm chế lại, nhỏ giọng mắng một câu: "Cũng không biết là đang nói giúp cho Thẩm Diệu hay là nói xấu người khác nữa, đúng là làm bộ làm tịch."

Người nàng nói dĩ nhiên là Thẩm Nguyệt.

Tần Thanh ngồi đối diện Phùng An Ninh cũng hừ lạnh một tiêng, sắc mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt cũng vô cùng xem thường.

Hai người các nàng, Phùng An Ninh bây giờ xem như có giao tình không tệ với Thẩm Diệu, dĩ nhiên là bị Thẩm Nguyệt bài xích. Còn Tần Thanh trời sinh xinh đẹp kiêu ngạo, trong Quảng Văn đường xưa nay chính là đối thủ của Thẩm Nguyệt, hôm nay Thẩm Nguyệt đứng ra chiêu đãi các vị tiểu thư, dĩ nhiên là bỏ quên Tần Thanh. Thế là hai người này được trời xui đất khiến mà ngồi cùng một chỗ.

"Ai biết có thật là bệnh hay không." Trước giờ Tần Thanh chưa hề che giấu sự xem thường Thẩm Nguyệt, lời ấy được Phùng An Ninh nghe được liền nói: "Thì ra ngươi cũng nghĩ vậy, hay là chúng ta đi thăm Thẩm Diệu đi."

"Ta không có giao tình gì với nàng ta, muốn đi thì ngươi đi đi." Tần Thanh không chút do dự từ chối, lại nói thêm một câu: "Nhưng mà bây giờ Tây viện Thẩm phủ không cho ai vào, sợ bị nhiễm bệnh, ta nghĩ ngươi cũng không đi được."

"Sao lại như vậy." Phùng An Ninh tức giận nói: "Đều là tôn nữ Thẩm phủ, tại sao lại không cho Thẩm Diệu tham dự thọ yến của Thẩm lão phu nhân, còn nhốt một mình nàng ấy trong Tây viện, như vậy có khác gì ngồi tù?"

"Chuyện của người khác đừng nên chen vào." Tần Thanh nhìn lướt qua Phùng An Ninh: "Tóm lại cũng không liên quan tới ngươi."

Phùng An Ninh không cam lòng cắn cắn môi nhưng cũng không nói được gì, chỉ căm ghét trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt đang được mọi người vây quanh trò chuyện vui vẻ.

Lại không nhìn thấy trên một gốc cây cao có một bóng người lóe lên, lập tức biến mất giữa các bụi hoa.

Góc Tây Bắc Thẩm phủ là nơi hoang vu, địa thế không tốt lại có nhiều cỏ dại, cứ vậy bị bỏ hoang. Bình thường chỉ có chim nhỏ bay ngang qua nghỉ chân hoặc là mèo hoang đi lại, không hề có người.

Hôm nay, bên góc tường lại có mấy người.

Người đứng đầu quay lưng ra vườn, không biết đang trầm tư cái gì, người phía sau nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đi ngang đông viện Thẩm phủ, nghe nói Tây viện có người canh giữ."

Người còn lại nói: "Thuộc hạ đã điều tra, Tây viện chỉ có người bảo vệ, hộ vệ không hề có mặt, ngược lại bên ngoài từ đường Thẩm phủ lại có rất nhiều cao thủ, không lẽ..."

"Giương đông kích tây." Người kia quay đầu, lộ ra gương mặt anh tuấn: "Đồ ở trong từ đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh