Chương 72: Tính sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi không nhìn ra sao? Ta đang dùng tính mạng của mình để đánh cược một tương lai."

Trong ánh lửa, đôi mắt Thẩm Diệu càng sáng rực hơn, nhưng sự kiên quyết trong đó lại vững như bàn thạch không thể lay động.

"Chết rồi thì còn tương lai làm gì nữa?" Tạ Cảnh Hành lạnh lùng nói: "Quá mạo hiểm."

Thẩm Diệu cười lên một tiếng, nhìn hắn trào phúng : "Ta khác Tiểu hầu gia, Tiểu hầu gia tai mắt thông thiên, muốn chiếm được cái gì cũng không cần phí sức. Ta không được như vậy, nếu ta không liều mạng thì kết cục chính là tệ hơn cái chết. Ngay cả chết ta cũng không sợ, sao lại sợ lửa?" Nàng dừng một chút: "Ngươi đi đi."

Tạ Cảnh Hành cau mày nhìn nàng, trong đôi mắt đào hoa lóe ra suy nghĩ sâu sắc. Hắn không phải là người tốt, cũng không thích làm ra trò ra tay cứu giúp, lúc nãy hắn chỉ định thuận tay mà thôi, bây giờ suy nghĩ lại quả thật có chút cười nhạo bản thân mình dễ kích động. Nghĩ đến đây, Tạ Cảnh Hành liền ôm ngực nhảy vọt lên thanh xà ngang còn chưa bị thiêu đến, hứng thú nói: "Ta quên, ngươi là người rất thông minh trong Thảm gia, dĩ nhiên có bản lĩnh toàn thân trở ra, chỉ là bản hầu cũng muốn nhìn thử rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì?"

Áo tím của hắn trong ánh lửa lại ánh lên màu vàng nhấp nháy, mà thứ càng chói mắt hơn y phục chính là nụ cười bên môi kia, thiếu niên biểu hiện kiêu ngạo, mặt mày đẹp như tranh vẽ, thông thường bộ dáng này chính là kiểu công tử đa tình trong sách hay viết, nhưng trong ánh mắt kia lại lộ ra cái nhìn lạnh lùng tàn khốc, khiến cho thái độ bất cần đời của hắn cũng thêm một phần lạnh lẽo.

Trên bữa tiệc ở Đông viện, từ khi nghe được tin Thẩm Tín hồi phủ thì cả người Nhiệm Uyển Vân đều hoảng hốt, trong lòng nàng lại còn ôm hy vọng đó là do hạ nhân nào đó đùa dai mà thông báo vậy thôi. Còn chưa chờ nàng nghĩ ra được cách gì thì đã thấy hạ nhân dẫn một đoàn người phong trần mệt mỏi từ bên ngoài đi vào. Người đi đầu từ phía xa xa đã hướng về bên này cười nói: "Mẫu thân, nhi từ hồi kinh chúc thọ người đây, về hơi muộn, xin mẫu thân tha thứ."

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đoàn người kia, hai người đi đầu là một đại hán râu quai nón mạnh mẽ và một mỹ phụ, chính là Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn, mà thanh niên có nụ cười ôn hòa phía sau họ chính là Thẩm Khâu.

Nếu là trước kia, giờ khắc này nhất định sẽ có tiếng cười cười nói nói, với bản lĩnh và khéo léo của Nhiệm Uyển Vân hoàn toàn có thể dụ dỗ nịnh nọt vợ chồng Thẩm Tín đến vui vẻ. Nhưng chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, sớm không cháy muộn không cháy, đúng lúc Thẩm Tín hồi phủ thì cháy, Thẩm Diệu còn bị vây trong từ đường, Nhiệm Uyển Vân càng nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.

Thẩm lão phu nhân lại càng ngây ngốc, bà vốn là người không có mưu mô, chỉ biết ở trong hậu viện ra vẻ một chút, cho dù là đối phó Thẩm Diệu thì cũng chỉ là mấy thủ đoạn không ra gì thôi. Bây giờ ở trước mặt mọi người, ngay cả một vẻ mặt giả vờ bà cũng không làm ra được.

Trong lòng Trần Nhược Thu có chút lo lắng, tuy rằng nàng rất muốn Đại phòng Nhị phòng lưỡng bại câu thương, nhưng bây giờ nàng cũng đang ngồi trong bữa tiệc, nếu hôm nay Thẩm Tín không về, Thẩm Diệu chết trong trận hỏa hoạn thì cũng thôi, không có chứng cứ bọn họ muốn nói sao thì chính là như vậy, nhưng giờ Thẩm Tín trở về, hắn có mắt nhìn, người tinh tường đều nhìn ra được là chuyện thế nào, nàng phải làm sao đây?

Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt đều có chút e ngại vị Đại bá phụ của mình, dù sao Thẩm Tín cũng là võ tướng, trên người dù sao cũng mang theo một luồng khí ác liệt quyết đoán mãnh liệt, các nàng là những tiểu cô nương yểu điệu, luôn cảm thấy e ngại, nhất thời nhìn qua thấy mẫu thân mình cũng lo lắng e sợ nên càng hoang mang hơn.

Thẩm Quý và Thẩm Vạn liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương, nhiều năm qua bọn họ che giấu rất tốt, chưa từng xảy ra sai lầm, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng nổi giận của đại ca mình, nhưng hôm nay nếu Thẩm Diệu thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì, Thẩm Tín sẽ làm thế nào đây? Nghĩ đến đây bọn họ quả thật không rét mà run.

Trong lúc suy tư, vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu đã đi tới trước mặt Thẩm lão phu nhân, nhìn thấy các tân khách đều không lên tiếng mà chỉ nhìn bọn hắn chằm chằm, biểu hiện có chút quái lạ, La Tuyết Nhạn nhíu nhíu mày, mẫn cảm nhận ra được có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là chuyện gì.

Vẫn là Thẩm Khâu liếc mắt một vòng, lại cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Tổ mẫu, sao không thấy muội muội ở đây?"

Vừa nói ra, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng đều chú ý tới, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh đều có mặt, thậm chí thứ nữ Nhị phòng Thẩm Đông Lăng cũng có, trong số các tiểu thư chỉ không thấy bóng dáng Thẩm Diệu. Nụ cười của Thẩm Tín ngừng lại một chút: "Nương, Kiều Kiều đâu rồi?"

Thẩm lão phu nhân nghẹn lời, bà phải nói thế nào đây, Nhiệm Uyển Vân vẫn nói là sẽ gọi hộ vệ nhưng động tác lại chậm chạp, rõ ràng là không để việc này trong lòng, bọn họ thậm chí vẫn ngồi tại bàn chứ không hề di chuyển.

"Thẩm đại tướng quân." Phùng An Ninh đột nhiên đứng lên, nàng cao giọng nói: "Ngài về thật đúng lúc, lúc nãy từ đường bị cháy, giờ này Thẩm ngũ tiểu thư đang bị vây trong lửa đó."

Lời của nàng cố ý khiến cho người ta thấy căm phẫn, thật ra nàng cũng có ý trút giận thay cho Thẩm Diệu. Phùng An Ninh ở Phùng gia của mình rất được sủng ái, đừng nói là gặp phải cục diện này, cho dù ở trong phủ nàng bị vấp té một cái cũng được tất cả mọi người hỏi han ân cần rồi. Bây giờ thấy Thẩm Diệu lâm vào hiểm cảnh mà mọi người trong Thẩm phủ đều không chút hoang mang lo lắng, trong lòng vô cùng thương xót Thẩm Diệu. Nếu đúng lúc Thẩm Tín quay trở về thì nàng phải lập tức tố cáo với Thẩm Tín mới được.

Lời vừa nói ra, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn ngây ngốc sững sờ, từ đường bị cháy, Thẩm Diệu bị vây trong lửa? Đang yên đang lành tại sao Thẩm Diệu lại ở trong từ đường? Mà quan trọng hơn chính là, vì sao Thẩm Diệu đang lâm vào hiểm cảnh mà những người thân trong Thảm gia lại vẫn uống rượu vui vẻ như vậy?

Nhiệm Uyển Vân phục hồi tinh thần lại, vội giải thích: "Đại ca đại tẩu, muội đang định gọi hộ vệ thì hai người đã đến rồi..."

Lời nàng còn chưa nói hết thì Thẩm Tín đã vọt qua bên người nàng, ánh mắt nhìn nàng khiến cho nàng cảm thấy mình như bị rơi vào hầm băng, thật sự quá đáng sợ, quá hung ác.

La Tuyết Nhạn và Thẩm Khâu cũng lập tức tỉnh táo lại, không nói hai lời chạy thẳng về phía từ đường.

Trong từ đường, lửa càng ngày càng lớn, hầu như đã biến thành một quả cầu lửa, bên trong, Thẩm Diệu đã sớm dùng khăn ướt che miệng mũi, Tạ Cảnh Hành thì cau mày nhìn nàng. Mặc dù đang đứng trong khói mù nhưng nhìn hắn có vẻ vô cùng ung dung, không có một chút chật vật nào, hắn nói với Thẩm Diệu: "Còn không ra ngoài thì ngươi sẽ thật sự chết ở đây."

"Còn không chịu đi thì ngươi sẽ phải chôn cùng ta." Thẩm Diệu châm chọc lại.

"Nhanh mồm nhanh miệng." Tạ Cảnh Hành cười không để ý: "Ngươi đang chờ cái gì?"

Hắn còn chưa dứt lời liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Kiều Kiều."

Tạ Cảnh Hành lướt đến bên cửa sổ, giữa ngọn lửa vẫn còn có một khoảng trống nhỏ có thể nhìn ra được bên ngoài, người bên ngoài không phải ai khác chính là vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu.

Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn còn nghĩ đến chuyện tìm cách dập lửa, nhưng lại không ngờ rằng thế lửa mạnh như vậy, nhất thời hai mắt như rách ra. Bên ngoài từ đường có một đám hộ vệ vây quanh, nhưng không có ai tiến vào cứu người, chỉ là tìm mấy thùng nước đến giội thôi, nhưng chỉ như muối bỏ biển, chờ bọn họ giội nước dập lửa thì Thẩm Diệu đã mất mạng rồi.

Thẩm Khâu cắn răng: "Con đi cứu muội muội." Nói xong liền muốn xông vào, nhưng còn chưa đi được hai bước thì xà ngang bên ngoài đã "đùng" một tiếng rơi xuống trước mặt, phát ra âm thanh "rầm rầm" lửa văng tung tóe, hoàn toàn chặn lại con đường trước mặt.

"Kiều Kiều"

"Muội muội"

Trong phòng, Tạ Cảnh Hành nhướng mày nói: "Thì ra tên tự của ngươi là Kiều Kiều, nhưng không hợp với ngươi chút nào."
*Kiều Kiều là nhỏ nhắn, dịu dàng yểu điệu.

"Người ta chờ đã đến rồi, Tiểu hầu gia tự tìm cách ra ngoài đi." Mặt mày Thẩm Diệu đầy sát khí, bản thân nàng đã bày ra vở kịch này chính là vì muốn cho Thẩm Tín nhìn thấy rõ ràng, Thẩm phủ nhìn như hòa ái thuận thảo rốt cuộc là có tình hình gì, những người thân luôn miệng yêu thương kia lại ẩn chứa dã tâm gì. Võ tướng nặng tình nặng nghĩa, không phải bọn họ ngốc, chỉ là bọn họ không muốn dùng suy nghĩ xấu xa để nghĩ về người khác thôi. Còn nàng thì không có nhiều thời gian để làm cho Thẩm Tín từ từ hiểu rõ, chỉ có thể dùng thủ đoạn trực tiếp nhất mãnh liệt nhất để cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Nàng nhặt một thanh gỗ đang cháy dưới đất lên, đột ngột đâm thẳng vào cánh tay mình. Tạ Cảnh Hành ngẩn người, Thẩm Diệu cắn răng, từng giọt mồ hôi thật lớn chảy từ trên trán xuống. Nàng buông thanh gỗ ra, trên cánh tay trắng nõn đã xuất hiện một vết phỏng thật to.

Tạ Cảnh Hành khó nén khiếp sợ trong lòng, không phải hắn chưa từng gặp nữ nhân tự đối xử độc ác với bản thân mình, những nữ tử sĩ cũng có người sẽ không chút nghĩ ngợi mà tự tổn hại mình. Nhưng Thẩm Diệu không phải là tử sĩ, nàng chỉ là một tiểu cô nương yểu điệu trong nhà cao cửa rộng, tính mạng của nàng cũng sẽ giống như những tiểu thư trong những nhà phú quý khác, hay là giống như tên tự của nàng, yểu điệu mềm mại, chứ không phải tự làm phỏng mình mà không nhíu mày một cái.

Hắn thấy Thẩm Diệu lại bôi chút tro lên người nàng, rồi lao thẳng ra bên ngoài, nàng chạy lảo đảo tựa hồ như sắp ngã, nhưng động tác lại chuẩn xác vô cùng, những nơi nàng đi qua lại không hề có lửa. Tạ Cảnh Hành nheo mắt nhìn lại, thấy thật rõ ràng, con đường kia chật hẹp, nhưng giữa thế lửa hừng hực vẫn tạo ra được một lối đi. Nghĩ chắc là đã được chuẩn bị kỹ càng từ đầu, được thoa lên thứ gì đó để giúp không bắt lửa, chính là để giúp nàng thuận lợi chạy ra ngoài.

Tất cả đều đã được Thẩm Diệu sắp xếp, quả thật nàng dùng tính mạng của mình đánh cược một tương lai, vụ đánh cược này nàng thắng rồi, vậy thì người xui xẻo sẽ biến thành người khác.

Tạ Cảnh Hành dương môi nở nụ cười, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn về bóng người vừa biến mất trong ánh lửa, sau đó lại hướng về một lối đi khác mà lao đi, đó chính là cửa sau từ đường. Dáng người hắn mềm mại như một con chim én, thế lửa cực kỳ nguy hiểm này cũng chỉ xem như đất bằng với hắn mà thôi, chỉ chớp mắt hắn đã thoát được ra ngoài.

Người tiếp ứng bên ngoài thấy hắn đi ra mới thở phào nhẹ nhõm: "Chủ tử."

"Đồ không có ở từ đường, Thẩm Tín đã về, đi." Hắn nhanh chóng xoay người, biến mất ở trong đám rừng phía sau từ đường.

Bên ngoài, Thẩm Diệu đã nghiên ngả lảo đảo chạy ra.

Nhìn thấy bóng người Thẩm Diệu, Thẩm Khâu lập tức nhảy lên: "Muội muội."

Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng gần như mừng đến phát khóc, bọn họ vốn cũng đang muốn thử lao vào bên trong, ai ngờ lại không vào được, bây giờ nhìn thấy Thẩm Diệu tự mình chạy ra được, bọn họ mừng rỡ vô cùng.

"Kiều Kiều."

Thẩm Diệu vừa chạy đến thì hai chân mềm nhũn, lập tức té xỉu, Thẩm Khâu vội vã đón được muội muội, chỉ thấy trên cánh tay trái của Thẩm Diệu có một vết phỏng nhìn mà rợn người, vành mắt Thẩm Khâu lập tức đỏ lên, nhìn Thẩm Diệu đang nằm trong lòng mình, hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm nói: "Thả con đi ngoài, con không gả..."

Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vừa chạy tới nghe được như vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.

------------

Trong một căn phòng ở Tây viện tràn ngập mùi thuốc, người ở đây bận rộn vô cùng, ở một nơi ngày thường hoang vắng như viện này bây giờ cứ như được thăng cấp lên, trong phòng cũng trở nên náo nhiệt.

"Ta đem Kiều Kiều giao cho hai vị muội muội, chính là nghĩ hai vị muội muội sẽ giúp ta chăm sóc tốt Kiều Kiều, bây giờ xem ra không hẳn vậy, nếu không phải hôm nay ta về đúng lúc chỉ sợ Kiều Kiều sẽ chết trong trận hỏa hoạn này cũng không ai hay biết." La Tuyết Nhạn khoanh tay cười lạnh. Dĩ nhiên nàng không phải là người dễ dãi gì, ở trên chiến trường nàng còn có biệt danh là "La Sát nữ", bình thường nàng khách khí với người trong Thẩm phủ cũng là vì nể tình bọn họ giáo dưỡng Thẩm Diệu, ai ngờ hôm nay nhìn thấy cảnh này, cứ như mặt nạ bị xé bỏ, trong lúc tức giận nên nói chuyện không hề lưu tình.

"Đại tẩu, không phải như vậy." Nhiệm Uyển Vân cười cầu hòa giải thích: "Lúc nãy muội đã sai hộ vệ đi dập lửa, muội cũng xem Kiều Kiều như con ruột của mình, sao lại trơ mắt nhìn con bé rơi vào nguy hiểm. Đại tẩu, bao nhiêu năm nay muội đối đãi Kiều Kiều thế nào tẩu cũng biết rõ mà, nếu không thì sao Kiều Kiều lại thân cận với bọn muội như vậy?" Trong lòng nàng rất lo lắng, La Tuyết Nhạn chưa bao giờ nổi giận với ai, có lẽ là do không hiểu chuyện của nữ nhân chốn hậu viện, tính tình rất dễ dụ, nhưng đến lúc không thể nói chuyện thì khí thế cũng rất đáng sợ.

"Con ruột?" La Tuyết Nhạn cười lạnh một cái: "Kiều Kiều của ta nhận nổi một mẫu thân ác độc như ngươi." Nàng đối mặt với Nhiệm Uyển Vân, từng bước bức ép Nhiệm Uyển Vân lui về phía sau, ngữ khí mang theo hàn ý lạnh lẽo: "Ta cũng muốn hỏi muội muội một chút, trong đại thọ của Lão thái thái, tại sao một mình Kiều Kiều lại ở trong từ đường?"

"Ngũ tỷ nhi muốn đến từ đường để thắp nhang cho lão tổ tông..." Dưới ánh nhìn của La Tuyết Nhạn, trong lòng Nhiệm Uyển Vân hoảng hốt, tìm ra một cái cớ vụng về.

"Nhiệm Uyển Vân." La Tuyết Nhạn lớn tiếng quát lên: "Ngươi lấy lý do này ra gạt ta, xem ta là đồ ngốc sao? Vừa nhốt từ đường, vừa ép gả, món nợ này ta sẽ tính kỹ, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Nhiệm Uyển Vân," La Tuyết Nhạn vốn là người mạnh mẽ, khi tức giận lên dĩ nhiên là có một uy thế bá đạo: "Nếu Kiều Kiều của ta có chút gì thương tổn thì để xem ta tính sổ với ngươi thế nào."

Nàng nói xong một hơi,tất cả mọi người trong phòng đều có chút run sợ. Quanh năm La Tuyết Nhạn không ở trong phủ, hạ nhân đã sớm không xem nàng là chủ nhân thật sự, đa phần người ở đây là đều người của Nhiệm Uyển Vân. Mỗi lần La Tuyết Nhạn trở về đều tươi cười mềm mỏng, lòng dạ nàng rộng rãi, người lại thoải mái, không tính toán chuyện nhỏ, mọi người chỉ nghĩ nàng là người dễ tính, chưa từng nhìn thấy lúc nàng nổi nóng hay nghiêm túc, làm cho Nhiệm Uyển Vân không nói ra được một chữ, nghẹn khuất đến tím mặt.

Thẩm Diệu đang nằm ngủ trên người, xoay người vào trong, nhưng thật ra nàng đang rất tỉnh táo. Nàng hao tổn tâm cơ diễn ra một màn này, thậm chí còn không tiếc để lại sẹo trên người, chính là vì ngăn chặn khả năng Nhiệm Uyển Vân được tha thứ. Người nhà họ Thẩm đều giỏi diễn kịch, đến khi đó nói ra vài lời hay ho chỉ sợ sẽ khiến người ta mềm lòng, trừ khi đã tạo thành thương tổn gì đó. Không một người làm cha làm mẹ nào sẽ tha thứ cho người làm tổn thương con gái mình, cũng như nàng đối với Uyển Du và Phó Minh.

Bây giờ La Tuyết Nhạn đã không còn tin tưởng Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu như trước kia nữa, lại dùng thái độ đối xử với kẻ thù để đối xử với Nhị phòng Tam phòng, ít nhất vết phỏng của nàng cũng không uổng phí, rất tốt.

Thẩm Tín đang ở bên Đông viện, giờ khắc này cùng với Thẩm Khâu đối mặt với Thẩm Vạn Thẩm Quý.

"Đại ca, đều là hiểu lầm." Thẩm Quý cảm thấy như sứt đầu mẻ trán, hắn cũng không biết chuyện Nhiệm Uyển Vân muốn tỷ muội Thẩm Thanh Thẩm Diệu tráo đổi hôn sự, còn chuyện Thẩm Diệu bị giam vào từ đường là do nàng ta phạm lỗi mà thôi. Thẩm Quý vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Diệu đối đầu với mình ở Vinh Cảnh đường, dĩ nhiên đối với chuyện nhốt Thẩm Diệu và từ đường cũng không có ý kiến, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

"Nhị thúc, đây không phải hiểu lầm." Thẩm Khâu bước lên một bước, hắn nắm chặt quyền, cực lực khống chế ý muốn đánh hai người trước mặt một trận để trút giận, nói: "Trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu lại chỉ có muội muội con bị nhốt vào từ đường, con muốn hỏi, muội ấy phạm vào lỗi gì, tại sao bên ngoài lại có nhiều hộ vệ như vậy, mà những hộ vệ này lại không chịu đi cứu người, chỉ đứng ở ngoài nhìn. Nhị thúc Tam thúc, có thể nói thế này không, những hộ vệ này vốn không phải dùng để cứu người, mà dùng để chặn đường, muốn tìm cách lấy mạng muội muội con, đúng không?"

Thẩm Khâu tuổi trẻ nóng tính, nói chuyện dĩ nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ cái gì thì nói cái đó. Mà hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng của Thẩm Diệu, thậm chí lời nói còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng. Lời vừa nói ra sắc mặt Thẩm Tín đã nặng nề như muốn giết người, mà Thẩm Quý và Thẩm Vạn lại sợ hết hồn, Thẩm Vạn liền vội vàng khuyên nhủ: "Đại chất tử (cháu trai lớn), sao con có thể nói như vậy? Ngũ nương là chất nữ của bọn ta, sao bọn ta lại làm hại con bé?" Hắn nhìn sang Thẩm Tín: "Đại ca, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, đại ca sống với bọn đệ nhiều năm như vậy, nếu bọn đệ muốn làm hại Ngũ nương thì sao lại nuôi dưỡng nó đến bây giờ? Đại ca không tin bọn đệ sao?"

Thẩm Vạn vốn là người đọc sách, làm ra bộ  dáng quang minh chính đại rất dễ lừa gạt người khác, cứ như trên đời này chỉ có hắn là người chính trực công bằng thôi. Nhưng ngặt nỗi Thẩm Tín lại không mắc bẫy này, nếu là trước kia hắn sẽ nghĩ có thể đây chỉ là hiểu lầm, dù sao bao năm qua bọn họ đã nuôi dưỡng Thẩm Diệu tốt như vậy, thậm chí Thẩm Diệu còn rất thân cận bọn họ. Nhưng hôm  nay chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn lại đám người này, chỉ cảm thấy bên dưới mặt nạ văn nhã lại chính là một đám bọ cạp lòng lang dạ sói.

Thế là giữa cái nhìn hoảng hốt của Thẩm Quý và Thẩm Vạn, Thẩm Tín mắng to: "Ăn nói bậy bạ, các ngươi tưởng lão tử dễ gạt sao? Ta giao Kiều Kiều cho các ngươi, các ngươi lại muốn hại chết con bé, nhốt vào từ đường, còn dám ép gả. Thẩm Quý, Thẩm Vạn, các ngươi nghĩ là lão tử không ở kinh thành thì con gái của lão tử tùy tiện để cho các ngươi bắt nạt sao? Hôm nay Thẩm Tín ta nói trước ở đây, chờ Kiều Kiều tỉnh rồi, các ngươi cứ chờ mà xem."

Thẩm Quý và Thẩm Vạn trợn mắt há mồm, cho dù Thẩm Tín là võ tướng thô lỗ nhưng nhiều năm qua đều thu lại tính tình lỗ mãng trước mặt bọn họ. Tuy rằng không so được với văn nhân tao nhã nhưng cũng không quá tệ. Ai ngờ hôm nay mới biết Thẩm Tín vốn là một tên lưu manh, những lời này khiến cho Thẩm Quý và Thẩm Vạn cũng không biết phải nói gì nữa.

Thật ra chỉ là do Thẩm Tín bị chọc tức đến cực điểm thôi, vốn khi nhìn thấy con gái mình bị nhốt trong biển lửa thì hắn vừa hận vừa đau, sau đó, câu nói trước khi ngất đi của Thẩm Diệu chính là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà. Nàng nói càng đơn giản càng khiến người ta suy nghĩ nhiều, thậm chí Thẩm Tín còn nghĩ không biết Thẩm Diệu sống trong Thẩm phủ như thế nào. Càng nghĩ nhiều lại càng căm tức hai đệ đệ của mình, nếu có thể, Thẩm Tín thật muốn rút kiếm ra bổ một nhát vào hai tên súc sinh trước mặt.

"Câm miệng." Phía sau truyền đến một tiếng quát, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Phúc Nhi và Hỉ Nhi đang đỡ Thẩm lão phu nhân đi tới.

Thẩm lão phu nhân cũng tức giận công tâm rồi, bà là người trọng mặt mũi nhất, hôm nay lại chính là tiệc mừng thọ của bà, bà bị bêu xấu trước mặt tất cả những quan to quý nhân của cả thành Định Kinh. Bộ dáng khởi binh vấn tội của Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn các tân khách đều tận mắt nhìn thấy, chốn thị phi không thể ở lâu nên họ đều vội vàng rời đi, thọ yến lúc này chỉ mới tiến hành được một nửa thôi. Các vị khách đã đi, bà cũng vội vàng đi hỏi tội kẻ cầm đầu, ai ngờ vừa đến nơi đã thấy cảnh Thẩm Tín chất vấn Thẩm Quý và Thẩm Vạn, dĩ nhiên là không chút do dự lên tiếng.

Thẩm Khâu quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm lão phu nhân thì gọi một tiếng tổ mẫu, nhưng thái độ không thân thiện lắm. Trước kia khi Thẩm Viên còn ở nhà, Thẩm lão phu nhân yêu thương Thẩm Viên nhiều hơn, mọi người đều nói bởi vì Thẩm lão phu nhân không thích đánh đánh giết giết, Thẩm Viên đi theo con đường văn thần nên Thẩm lão phu nhân yêu thích hắn hơn. Nhưng trẻ con đều có một loại trực giác, trực giác của Thẩm Khâu chính là không thích thân cận Thẩm lão phu nhân, sau này thường đi xa nên càng thêm có khoảng cách.

Lần này tận mắt nhìn thấy Thẩm Diệu lâm vào hiểm cảnh mà tiệc tùng vẫn được tiếp tục, trong lòng Thẩm Khâu vô cùng khó chịu, càng hận không thể lập tức ra mặt thay cho muội muội.

Thẩm lão phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Khâu một cái, ánh mắt lại đảo qua Thẩm Tín, cuối cùng bày ra bộ dáng chủ mẫu, nói: "Lão đại, ngươi vừa hồi phủ đã phát uy phong với hai đệ đệ à? Sao hả? Muốn tỏ vẻ đại tướng quân trong Thẩm gia hay sao?"

Lúc còn trẻ, tuy Thẩm lão phu nhân là ca kỹ, thủ đoạn trong bóng tối rất nhiều nhưng bề ngoài vẫn đầy đủ dịu dàng hiền thục, nịnh nọt lão tướng quân đến hoàn toàn tin tưởng. Trước khi chết Lão tướng quân còn nói với Thẩm Tín, Thẩm Quý và Thẩm Vạn đi theo con đường văn thần, chỉ có Thẩm Tín kế thừa chân truyền, muốn hắn nâng đỡ hai đệ đệ, nhất định phải làm cho gia đình hòa thuận. Khi Thẩm lão tướng quân còn sống có tình cha con rất sâu sắc với Thẩm Tín, lời của ông Thẩm Tín luôn ghi khắc trong lòng, luôn luôn tôn tính với Thẩm lão phu nhân.

Nhưng từ xưa tới nay tình cảm của con người luôn hướng về bên dưới, cha mẹ yêu thương con cái mình, con cái lại yêu thương thế hệ tiếp theo, rất hiếm có ai yêu thương cha mẹ nhiều hơn con cái mình. Thẩm Tín cũng như vậy, giữa một người mẫu thân không cùng huyết thống và nữ nhi ruột, dĩ nhiên Thẩm Tín sẽ không chút do dự lựa chọn nữ nhi ruột, những lời này của Thẩm lão phu nhân không có chút tác dụng gì với Thẩm Tín.

Hắn ôm quyền với Thẩm lão phu nhân: "Mẫu thân, không phải con tự cao tự đại trong phủ, thật sự chuyện hôm nay rất kỳ lạ, con thân là Uy Vũ đại tướng quân, ngay cả an nguy của nữ nhi mình cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Thẩm gia, chẳng phải là hổ thẹn với thanh danh của mình. Việc này con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hôm nay vốn muốn chúc thọ mẫu thân nhưng mà nhi tử bất hiếu, không thể trơ mắt nhìn Kiều Kiều lâm vào nguy hiểm lại có thể xem như không có gì xảy ra, cho nên chỉ đành bồi tội với mẫu thân sau mà thôi." Hắn nói mấy câu đều mang ý trào phúng, Thẩm Diệu rơi vào nguy hiểm mà đám người Thẩm gia vẫn có thể tổ chức tiệc tùng xem như không có gì, lòng dạ đúng là ác độc.

Thẩm lão phu nhân đứng ngây tại c hỗ, xưa nay Thẩm Tín rất giữ quy củ với bà, lúc còn trẻ bà cũng từng nghĩ tìm cách gì đó hại chết Thẩm Tín, nhưng Thẩm lão tướng quân yêu thương Thẩm Tín như sinh mạng, thủ đoạn của bà không có chỗ phát huy. Đến khi Thẩm Tín lớn lên thì càng không có cách nào. Nhưng mà Thẩm Tín tôn trọng bà, bà cũng vui vẽ diễn kịch, đây là lần đầu tiên Thẩm Tín cứng rắn phản bác lời của bà, làm cho bà kinh ngạc đến không biết nói gì.

Thẩm Tín quay đầu nhìn sang Thẩm Quý và Thẩm Vạn, ngữ khí thâm trầm nói: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào dĩ nhiên ta sẽ điều tra rõ ràng, Nhị đệ Tam đệ, cáo từ." Hắn xoay người bước nhanh rời đi, không thèm nhìn mọi người thêm một cái, Thẩm Khâu vội vàng đuổi theo.

Đến khi ra khỏi Đông viện, Thẩm Tín mới nói với Thẩm Khâu: "Áo choàng lông chuột lửa trên xe ngựa lấy xuống đưa cho muội muội con đi, ta thấy nguy hiểm trong phủ cũng không thua gì chiến trường, muội muội của con cần nó hơn Lão thái thái."

"Vâng." Thẩm Khâu mừng rỡ, lập tức nghĩ tới một chuyện, nói: "Cha, trước khi muội muội ngất đi có nói đến hôn sự gì đó, chúng ta cũng nên điều tra một chút, những chuyện này bên tây bắc chưa hề nhận được tin gì."

"Hừ," Thẩm Tín trầm giọng nói: "Ta thấy yêu ma quỷ quái trong phủ tướng quân cũng không ít, lần này muội muội con suýt nữa mất mạng, nếu tìm ra những kẻ không muốn sống đó, lão tử sẽ dùng đại hình hầu hạ."

--------------

Lâm An hầu phủ.

Tạ Cảnh Hành vừa về đến thư phòng liền nhìn thấy một người ngồi trước bàn, bạch y lay động, quạt giấy khẽ phe phẩy, đang mỉm cười nhìn hắn.

"Huynh tới làm gì?" Tạ Cảnh Hành thả thanh kiếm trong tay xuống, hỏi.

"Nghe nói đệ đến Thẩm phủ tìm đồ, kết quả thế nào?" Cao Dương cười hỏi.

"Không có."

"Ta đã sớm đoán là đồ không có ở Thẩm phủ." Cao Dương lắc đầu, trên mặt lóe qua vẻ thất vọng: "Đã không ở đó thì tiếp theo đệ tính làm gì?"

"Bát tiên quá hải mỗi người đều có tài riêng." Tạ Cảnh Hành ngồi xuống trước mặt hắn, tự rót cho mình chén trà: "Còn có thể làm sao?"

"Nhưng mà lần này Thẩm Tín hồi kinh, Minh Tề có thể sẽ có rung chuyển mới." Cao Dương nhìn hắn, quạt giấy trong tay hơi ngừng lại: "Phó gia có thể vào lúc này..." Hắn đưa tay lên cổ, làm ra một động tác giết người diệt khẩu.

"Thẩm gia công cao lấn chủ, như lửa hừng hực cháy, sớm muộn sẽ có ngày đó." Tạ Cảnh Hành uống một hớp trà, ngữ khí bình thường không có chút nào đồng tình.

Cao Dương nhún vai một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt trong lồng ngực: "Lần trước ta nghe Thiết Y nói tay đệ bị thương nên chế thuốc cho đệ."

"Vết thương nhỏ cần gì thuốc." Tạ Cảnh Hành nhướng mày.

"Thuốc của ta không để lại sẹo." Cao Dương vẫn cứ nhét thuốc vào tay Tạ Cảnh Hành: "Để lại sẹo không tốt."

"Ta đâu phải nữ nhân." Tạ Cảnh Hành ném bình thuốc lại như tránh bệnh dịch: "Cầm lại đi."

"Nếu đệ là nữ nhân thì sẽ khóc lóc cầu xin ta." Cao Dương nói: "Lấy đi, thuốc này quý giá cực kỳ, một bình đáng giá ngàn vàng."

Tạ Cảnh Hành liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười xem thường, nhưng đột nhiên nghĩ đến cảnh trong biển lửa, thiếu nữ không chút do dự cầm thanh gỗ đang cháy đâm thẳng vào tay mình.

Sợ sẹo không? Cũng chưa chắc.

Trầm ngâm một chút, hắn đưa tay cầm bình thuốc nhét vào trong người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ#sinh