Chương 7: Chia Tay Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ quán ăn đi ra, Minh Triệu đi phía trước, Kỳ Duyên theo sau. Hai người đều không lên tiếng.

Ánh mặt trời trên đầu càng chói chang, mùi thơm từ các hàng quán ven đường bay trong không khí, Minh Triệu quay người lại, Kỳ Duyên đang cúi đầu đi, tí nữa thì đâm vào Minh Triệu.

"Em đang nghĩ gì thế?" Minh Triệu hơi ngửa mặt hỏi.

Kỳ Duyên dừng một lát, sau đó lắc đầu.

"Vừa rồi là bạn học của em?"

Kỳ Duyên lên tiếng, "Ừ."

Minh Triệu đột nhiên cười, "Có bạn gái rồi?"

Kỳ Duyên tất nhiên không đoán được Minh Triệu sẽ hỏi cái này, ngây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu.

Đôi mắt Kỳ Duyên trắng đen rõ ràng, Minh Triệu và Kỳ Duyên nhìn nhau một giây, liền cười.

Đúng như Minh Triệu đoán, nhìn Kỳ Duyên không giống người từng yêu đương.

Kỳ Duyên không hiểu Minh Triệu cười gì, đứng bất động một lúc, thấy Minh Triệu xoay người rời đi, mới nhấc chân đuổi theo.

Minh Triệu không có kế hoạch, đi lung tung một hồi, lại trở về trước cổng trường học, Minh Triệu nhìn vào trường nói: "Em đi thư viện để tự học sao?"

Kỳ Duyên gật đầu: "Phải."

"Vậy em đi đi."

Kỳ Duyên đứng im không nhúc nhích.

Minh Triệu kinh ngạc: "Em đi đi chứ."

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu một cái, xoay người đi vào trường.

Kỳ Duyên đi rất nhanh, chốc lát liền đến trước cổng. Thư viện không xa, Kỳ Duyên đi vài bước, đột nhiên đằng sau có người gọi, vừa quay đầu lại, thấy Giang Thấm Ninh đang đến.

Kỳ Duyên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng chào hỏi: "Chào sư tỉ."

Giang Thấm Ninh "A" một tiếng, nhẹ nhàng cười, nói: "Em ăn sáng rồi sao, sớm vậy à?"

"Đã ăn rồi ạ."

"Ăn một mình?"

Kỳ Duyên sững sờ, lắc đầu, "Cùng người khác."

Giang Thấm Ninh lại "A" một tiếng, nhìn Kỳ Duyên chăm chú, đột nhiên nói: "Kỳ Duyên, chị đã nói qua với thầy Thẩm, thầy cũng muốn tạo cơ hội cho em đến Sở Luật rèn luyện, em cố gắng lên nha, xây dựng nền tảng cho tốt."

"Cảm ơn sư tỉ, em sẽ cố gắng." Kỳ Duyên nghiêm túc trả lời.

Giang Thấm Ninh không nói thêm gì nữa, tùy tiện hỏi hai câu, liền tạm biệt Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên ở thư viện cả ngày, trừ buổi trưa đến căn tin ăn cơm, còn lại đều đọc sách, đến khi rời khỏi thư viện trời đã sắp tối, Kỳ Duyên nhìn đồng hồ, đã hơn sáu rưỡi, giờ này căn tin không còn cơm nữa. 

Kỳ Duyên vốn định đến siêu thị nhỏ mua gói mì tôm, nhưng đi vài bước dừng lại, nghĩ lại hay là ra ngoài trường ăn.

Đối diện trường có rất nhiều quán ăn, bánh mì tào phớ đủ cả.

Kỳ Duyên qua đường, đi đến một quán nhỏ, thỉnh thoảng có người từ khách sạn ra, nhưng Kỳ Duyên không thấy hình dáng quen thuộc.

Chắc là Minh Triệu đã về nhà. Kỳ Duyên nghĩ.

Kỳ Duyên hơi yên tâm, nói với ông chủ: "Cho tôi bánh hoa."

"Được."

************

Minh Triệu thật ra chưa về nhà, ban ngày nhận được điện thoại của bạn cùng phòng đại học Tề San San, Tề San San đến đây công tác, tiện đường hẹn Minh Triệu ra ngoài gặp một lát.

Minh Triệu nghĩ dù sao hiện giờ cũng không có chỗ nào để đi, lại rảnh rỗi nên đi chơi cùng Tề San San cũng được, vì thế, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần đại học A. Tề San San xong việc đã hơn bốn giờ, Minh Triệu cũng vừa đến, hai người gặp nhau xong liền đi ăn cơm tối, sau đó đi dạo trong trường cũ.

Thực ra đại học A là trường học Thẩm Bạc An dạy lúc trước, cũng vì vậy mà Minh Triệu mới dùng mọi cách thi vào.

Chuyện năm đó rõ ràng trước mắt, Minh Triệu giống như đánh du kích, dùng mọi cách thức, cuối cùng cũng lừa được ba mẹ lén sửa lại nguyện vọng, như mong muốn trúng tuyển đại học A, ngày biết kết quả trúng tuyển, Minh Triệu thật sự rất vui mừng, trốn ở bồn hoa dưới lầu gọi điện cho Thẩm Bạc An, vừa khóc vừa cười, cả người đều hốt hoảng, cảm giác giống như trường kì kháng chiến cuối cùng cũng thắng lợi.

Chỉ là cái giá phải trả cũng rất cao. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, ba mẹ tức giận vô cùng, Minh Triệu không chỉ bị đánh, còn bị phạt cấm túc một tháng, tịch thu điện thoại di động, máy tính, mỗi ngày Minh Triệu đều hỗn loạn, ngoài mặt là đang tỉnh táo lại, thực tế là nhớ Thẩm Bạc An muốn chết.

Cũng may tất cả đều đã định, lên đại học cuối cùng cũng được tự do yêu đương. Nghĩ như vậy, bốn năm đại học chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.

Chỉ là bây giờ nhớ lại, thật châm biếm.

Tề San San vô tư, không chú ý Minh Triệu đang tâm trạng không tốt, dọc đường đi đều rất hưng phấn, nói chuyện trước kia mãi không xong.

Hai người ngồi trên khán đài sân vận động, Tề San San cảm khái, nói hết chuyện này đến chuyện khác.

"Còn nhớ không, khi đó cậu nhất định là bị ngốc, đêm khuya nhất định muốn tới đây uống rượu, thương cảm xuân thu, về sau bị thầy Thẩm nhà cậu xách đi, thật buồn cười chết tớ."

Tề San San cười, vỗ cánh tay Minh Triệu, "Còn có lần đại hội thể dục thể thao, chúng ta chạy bốn trăm mét tiếp sức, quả dưa hấu thối kia thế mà chạy ngược, cậu tức đến muốn khóc, cũng may thầy Thẩm là trọng tài, cho các cậu chạy lại, cậu nói dưa hấu sao lại ngốc như vậy, hahaha, thầy Thẩm khi đó đen mặt luôn."

Minh Triệu không nghe vào câu nào, Tề San San càng nói càng hăng hái, kích động vừa cười vừa vỗ đùi Minh Triệu.

Lực tay của Tề San San cực lớn cũng không biết kiềm chế, hại Minh Triệu đáng thương đau đến muốn đánh người.

"Ai, nhớ năm xưa hào hoa phong nhã." Tề San San cảm thán, "Bây giờ có bình rượu uống thì tốt."

Cô ấy đề nghị như vậy, Minh Triệu cũng muốn, suy nghĩ một chút, kéo cô ấy dậy, "Đi, dẫn cậu đến một nơi hay ho."

Minh Triệu nói nơi hay ho chính là quán bar sau trường học, mở sau khi bọn họ tốt nghiệp, Tề San San chưa từng tới.

Có lẽ là do khó có dịp gặp nhau, hai người đều hơi điên cuồng, ở quán ba đến tận khuya. Tề San San là người Sơn Đông, tửu lượng tốt, Minh Triệu rất kinh ngạc, uống đến sau cùng, Tề San San còn tỉnh táo, Minh Triệu đã say bất tỉnh nhân sự.

Tề San San trực tiếp kéo Minh Triệu đến khách sạn bên cạnh thuê phòng.

Sáng ngày thứ hai, Tề San San ra sân bay, lúc đi thấy Minh Triệu còn chưa tỉnh, liền gửi tin nhắn cho Thẩm Bạc An đến đón vợ.

Cô ấy không biết, tin nhắn này gửi đi, người đọc được trước không phải là Thẩm Bạc An.

Lúc này mới hơn năm rưỡi sáng.

Tin nhắn đơn giản, Giam Thấm Ninh nhìn một hồi lâu.

Cuối cùng, cô ta quay đầu nhìn Thẩm Bạc An vẫn đang ngủ say.

Giang Thấm Ninh ngồi dậy, rón rén xuống giường, đến sân thượng gọi điện thoại.

***********

Thẩm Bạc An bị đánh thức bởi điện thoại. Vì là chủ nhật, anh ra tắt báo thức cố định. Tối hôm qua anh ta không về nhà, ngủ ở nhà người khác. Gần đây anh ta rất khó ngủ, tối hôm qua mới tốt một chút, bởi vậy lúc này bị đánh thức thì hơi bực bội, dù cho người gọi là Giang Thấm Ninh. 

Anh ta nghe điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: "Mới sáng sớm chạy đi đâu vậy?"

"Thầy Thẩm, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

Giang Thấm Ninh siết chặt di động, nhẹ nhàng nói: "Em ở ngoài trường học chờ anh, anh nhất định phải đến đó."

Cúp điện thoại, cô ta hít vào một hơi, trái tim vẫn nhảy điên cuồng, khó có thể áp chế.

Hai mươi phút sau, Thẩm Bạc An đến.

Giang Thấm Ninh một câu cũng không nói, cúi đầu mở album điện thoại.

"Thầy Thẩm, anh xem cái này trước đi."

Thẩm Bạc An cúi đầu nhìn lướt qua, mặt đột nhiên trầm xuống.

Lúc này, Giang Thấm Ninh đột nhiên cầm tay anh ta. Khóe mắt cô ta hơi hồng.

"Thầy Thẩm." Cô ta cúi đầu nói, "Không cần tiếp tục như thế này nữa, hôm nay có thể giải quyết mọi việc."

Thẩm Bạc An chấn động, thấy Giang Thấm Ninh cười nhẹ.

Cô ta trấn an anh ta, "Anh thấy rồi đó, không ai sai, không ai có lỗi với ai, chỉ cần anh đồng ý, chuyện này có thể giải quyết dễ dàng, sẽ không ảnh hưởng đến anh hay chúng ta."

Giang Thấm Ninh nghĩ rất chu đáo, mà mọi chuyện đều phát triển theo mong đợi của cô ta.

Minh Triệu ta thấy Thẩm Bạc An không nói một lời đi đến khách sạn, nhìn anh ta đến trước đại sảnh.

Cô ta liều mạng kiềm chế trái tim đang đập mãnh liệt, nhanh chóng theo vào.

Thẩm Bạc An đến phòng 206 ở lầu hai, giơ tay lên, lại hạ xuống, lại giơ lên, rồi lại hạ xuống.

Giang Thấm Ninh đứng một bên nhìn anh ta.

Môi anh ta nhếch lên, sắc mặt thâm trầm, hai tay chậm rãi nắm chặt.

Giang Thấm Ninh không nói gì, cũng không thúc giục anh ta, cô ta đi tới, gõ cửa.

Một hình dáng rơi vào trong mắt, cùng với giọng nói của một người khác: "Đuổi khách sớm vậy sao, tôi lại không..."

Tiếng Minh Triệu dừng lại.

Ánh mắt Minh Triệu rơi vào khuôn mặt Thẩm Bạc An.

Cùng lúc đó, tay Kỳ Duyên vẫn còn trong tư thềm ở cửa, người lại giật mình đứng đó.

Minh Triệu đứng bên giường, vừa mới mặc xong áo sơ mi, tóc chưa chải, rơi lộn xộn trên vai, mắt sưng, rõ ràng là bộ dáng say rượu.

Mấy giây chậm rãi trôi qua.

Minh Triệu cùng Thẩm Bạc An im lặng đối mặt, trong lúc này, không ai hiểu được ánh mắt của đối phương.

"Thầy, thầy Thẩm." Kỳ Duyên lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

Minh Triệu nháy mắt hoàn hồn, cúi đầu cẩn thận cài nốt nút áo, duỗi tay lấy túi xách ở đầu giường.

"Tránh ra một chút." Minh Triệu đã đi tới cửa.

Kỳ Duyên nghe tiếng tránh qua một bên, bất an nghiêng đầu nhìn Minh Triệu.

Minh Triệu cũng không nhìn Kỳ Duyên một cái, Minh Triệu đi lên trước, cũng không nhìn hai người trước cửa, thẳng đường đi tới.

Mới vừa đi một bước, Thẩm Bạc An hung hăng nắm cổ tay Minh Triệu.

Minh Triệu ngừng một giây rồi dùng sức rút tay về, hơi xoay người, một bàn tay đánh vào mặt Thẩm Bạc An.

Minh Triệu dùng sức lớn nhất có thể, Thẩm Bạc An hơi lảo đảo, nửa bên mặt lập tức đỏ lên.

Giang Thấm Ninh sợ hãi kêu lên, cuống quít chạy lại đỡ anh ta: "Thầy Thẩm!"

Thẩm Bạc An hất tay đẩy cô ta ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Triệu.

Minh Triệu mặt không thay đổi nhìn lại anh ta.

Mấy giây sau, Minh Triệu nhếch môi, mang theo đùa cợt: "Thầy Thẩm, thầy làm sao vậy?"

Mặt Thẩm bạc An căng thẳng.

Minh Triệu nói: "Chia tay thôi mà, tôi lại không hủy danh dự của anh, cũng không lấy tài sản của anh, có gì đâu, sao anh phải tốn tâm sức như vậy."

Mặt Thẩm Bạc An đen dọa người.

Minh Triệu thu hồi nụ cười, nói rõ ràng từng chữ:

"Thẩm Bạc An, chia tay đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro