(2 - 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.  Tìm kiếm trong tuyệt vọng, tiêu dao khúc xạ điêu.

Lệ thương tâm, ba trăm tám mươi sáu năm tuyệt vọng.

Nàng chìm đắm trong tuyệt vọng, những mấy trăm năm thoáng qua như mấy chốc, sự thống khổ, tuyệt vọng, bi thương cùng đợi chờ ba trăm tám mươi sáu năm. Khiến tâm của nàng đã cạn, lệ đã ngừng, nhưng vẫn không thể quên đi nổi dày vò tương tư.

Dù hắn biến mất, nhưng hắn từng hy vọng nàng sẽ sống khoái khoạt, thoải mái, tiêu dao tự tại, nếu hắn ở đây, hắn sẽ không chịu nỗi mỗi ngày nhìn nàng thương tâm rơi lệ, vô số hoa mẫu đơn diễm lệ điều từ nước mắt nàng hóa thành.

Thật sự bi ai, tuyệt vọng tương tư

Nàng sẽ sống, sẽ sống khoái khoạt như hắn muốn. Tâm đã thật chết theo hắn, khiến tâm hồn nàng như mất đi sự sống, chỉ còn lại bề ngoài lãnh đạm, vô cảm. Thương tâm vô lệ, tuyệt vọng tương tư, tìm kiếm ai trong luân hồi ba trăm tám mươi sáu năm.

Đợi chờ tuyệt vọng, có lẽ nàng nên ra bên ngoài. Hơn ba trăm tám mươi sáu năm tĩnh mịch, có lẽ nàng cũng nên ra thế giới bên ngoài xem một chút, nàng từng nhớ trước kia hắn từng:

……..

Tử Diêu nũng nịu nhìn Tử La Huyền, khuôn mặt ửng hồng mê người:

-  La Huyền ca, nếu có một ngày muội biến mất, chàng sẽ thế nào !

Tử La Huyền ôm chặt nàng như sợ hãi nàng biến mất, hắn thật sự không nghĩ, nếu nàng biến mất thật thì hắn dù có đi tìm bốn bể thiên nhai cũng nhất định phải tìm được:

-  Nếu một ngày nàng biến mất, thì ta nhất định sẽ đi tìm ! Dù mấy trăm năm tìm không được, ta vẫn quyết tuyệt, luân hồi, thậm trí kiếp sau, cả kiếp sau nữa, ta vẫn đi tìm nàng…

Những câu thâm tình hắn dành cho nàng, thật sự khiến lòng nàng cảm động. Nàng cũng ôm chặt hắn, cũng sợ hãi hắn biến mất, nếu hắn biến mất thì thật sự nàng không sống nổi.

Nhìn bàn tay nàng ôm chặt cánh tay hắn, hắn cũng cảm thấy được nổi sợ hãi của nàng, nên trêu một chút:

-  Diêu nhi, ngược lại nếu ta thật sự biến mất ! Ta….

Nàng hôn hắn, nàng thật sự sợ hãi, lòng bất an nổi lên.

-  Muội không cho chàng nói như vậy ! Đôi ta nhất định phải bên nhau, đời đời vĩnh cửu, trường sinh bất diệt, làm một đôi thần tiên quyến lữ..

Nhìn nàng hành động như vậy khiến lòng hắn cảm thấy ấm áp, hắn ôm chặt nàng, ôn nhu nói:

-  Làm thần tiên quyến lữ, vĩnh không chia cắt ! Nhưng nếu thật sự ta biến mất, thì ta hy vọng nàng sẽ thay ta mà sống, tiêu dao khoái hoạt, không chịu bất cứ tổn thương gì..

Nhìn hắn nói như vậy thật khiến lòng tuy vẫn có điểm bất an, nhưng..:

-  Chàng thật là….

………………

Hồi ức có lẽ là hồi ức, nàng thật sự nhớ hơi ấm của hắn, thèm khát sự ôn nhu của hắn. Không có hắn bên cạnh, nàng cảm thấy tĩnh mịch cô liêu, ba trăm tám mươi sáu năm là một thời gian tìm kiếm tuyệt vọng. Nếu hắn thật sự muốn nàng khoái hoạt, thì như ý nguyện hắn đi.

Bổng từ từ nàng xuất hiện một bức tranh, trong tranh là một bạch y nam nhân đang đạn cầm, khuôn mặt tuyệt mỹ, tuấn mỹ tuyệt luân, trên đời này không có nam nhân nào bằng hắn. Dung mạo tuyệt mỹ không phương vật làm người ta sợ hãi than, nam nhân trong tranh toát ra vẻ lãnh đạm trong trẻo, thanh nhã thoát tục, có chút gì đó là tiên nhân.

Nam nhân trong tranh là Tử La Huyền, nhìn bức tranh. Ánh mắt nàng lại nổi lên nhu tình cùng sự tuyệt vọng, thống khổ, nàng mê mang cầm bức tranh, tự thì thào một mình nói:

-  La Huyền ca, ta thật nhớ chàng ! Thật sự rất nhớ chàng, ba trăm tám mươi sáu năm dài đẳng tĩnh mịch.. ! Mỗi bông hoa mẫu đơn nơi đây điều từ hạt lệ ta hóa thành ! Ta thật nhớ chàng…

Nàng tiếp tục nhìn bức tranh, đôi mắt đọng lên nước mắt, xót xa thương tâm:

-   Quãng thời gian vô tận, chàng từng nói mong ta khoái hoạt sao ! Ta sẽ như ý chàng, sống phần của chàng … nhưng mà La Huyền ca, ta thật hảo nhớ chàng….

Khóe mi rơi lệ, hóa thành mẫu đơn. Tâm đâu như cắt, tuyệt vọng, bi thương khi đợi chờ ai trong tuyệt vọng.

………….

Ra ngoài Mẫu Đơn Kỳ Tiên, nàng xuống núi. Nhưng trước khi xuống núi, nàng một thân đỏ y, trên gương mặt là khăn che mặt để che dấu đi dung gian, nhưng dù che mặt, nàng vẫn không giấu đi được vẻ diễm lệ.

Xuống núi, nhập vào thành. Biết bao người nhìn nàng, ánh mắt thèm thuồng khiến nàng chán ghét. Một thân đỏ y diễm lệ, dù mang khăn che mặt nhưng vẫn diễm lệ vô song, khí chất thanh đạm có phần tiên khí khiến người khác thật sự lầm tưởng mình đã gặp được tiên nữ dù thật sự nàng là tiên nhân.

Bao nam nhân muốn tới gần nàng nhưng lại không dám xâm phạm. Chỉ đứng ngắm nàng từ xa, mỗi từng bước đi của nàng làm bao người lưu luyến, chỉ mong giai nhân nở nụ cười, bọn hắn cũng mãn nguyện.

Nhân sinh mấy đời, chưa từng có nữ nhân nào đặc biệt như nàng. Thanh lệ vô song, kiều diễm tuyệt luân, khí chất thanh đạm, vài phần tiên khí, như tiên tử hạ phàm xuống nhân gian.

Nàng thật chán ghét khi ai ai cũng nhìn nàng, nhưng dù vậy nàng vẫn không bận tâm, tiếp tục bước đi. Đi đến gần chỗ có bờ sông, người người cũng đi theo, đến gần khúc cuối sông, nàng nhảy lên khung trung, phi thẳng lên trời rồi biến mất. Người người giật mình, dân chúng sợ hãi than, thật sự mình đã gặp được tiên nữ rồi.

Nàng phi lên khung trung, dừng ở lại một cảnh rừng hoa đào. Màu hồng nhạt, hương thơm nhẹ nhàng, không khí tươi mát, vô số hoa đào kiều diễm nở rộ, bay lượm trên khung , rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Quả thật là một nhân gian tiên cảnh, nàng nhặt một cánh hoa đào lên, từ giác bước chân đi về phía trước, nàng dừng lại ở một ngôi mộ, nàng nhìn lên:

Phùng Hành chi mộ

Cái tên này nghe rất quen, nàng cố gắng nhớ lại. Ở hiện đại, nàng từng đọc quyển nào, hình như là Xạ Điêu gì đó, cũng nhắc đến nhân vật Phùng Hành này, chẳng lẽ….

Đang suy nghĩ thì một khí thế âm trầm giống như đang nổi giận:

-  Ngươi là ai ! Cả gan vào đào hoa đảo

Đảo đòa hao sao ? Chẳng lẽ thế giới này là Xạ Điêu ? Nàng quay người lại, trước mắt nàng là một nam nhân mặt nạ, trên tay cầm ngân tiêu, trên người nam nhân này toát ra tà khí, chẳng lẽ hắn là….

Nàng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn là Hoàng Dược Sư. Quả thật không sai, nhìn nam nhân này cỡ tuổi chắc ba mươi, Hoàng Dược Sư khi thấy nàng quay lại, sớm ngây người. Trước mắt hắn là một nữ nhân đỏ y diễm lệ, trên gương mặt là khăn che mặt, dù không nhìn ra dung gian nhưng trên người nữ nhân toát ra vẽ diễm lệ, thanh đạm trong trẻo, thấy nữ tử mê mang nhìn hắn. Tuy hắn thoáng sửng người, nhưng hắn lại nhíu mày, cầm ngân tiêu chỉ vào mặt nàng:

-  Ngươi là ai !

Chậc, không sai ! Nhìn hắn có vẻ sát khí, à dù sao đến đảo người ta, không chào hỏi cũng thật có lỗi, nàng thanh âm trong trẻo, tựa như mộng ảo, dễ nghe nhưng mang theo phong linh êm ấm:

-  Vị huynh chắc đảo chủ Hoàng Dược Sư ! Ta thật có lỗi, vì thoáng thấy đảo đào hoa quả thật là thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh. Tự giác không được đến đây ngắm, mong đảo chủ tha lỗi…

Nữ tử này là ai, hắn không thể cảm thấy nội lực từ nữ tử kia. Hắn thầm cảnh giác nói:

-  Ngươi là ai, đến mục đích gì ?

Nàng thanh đạm nói:

-  Tên không có gì nhắc đến, đến chẳng có mục đích gì cả ! Chỉ ngưỡng mộ vi phu nhân Phùng Hành, ngưỡng mộ tình thăm nghĩa trọng của đảo chủ dành cho Phùng Hành phu nhân…

Tự giác không được, trên gương mặt nàng lại nhớ cái đến bạch y nam nhân, ánh mắt thoáng đâu thương. Hoàng Dược Sư thoáng ngây dại, nữ tử kia là ai ? Tại sao lại quan tâm đến chuyện phu nhân hắn, ánh mắt lại toát ra đau thương, tuy nhiên lòng vẫn cảnh giác:

-  Ngươi nói, ngươi là ai ?

Nàng thanh đạm cười, như băng tuyết ngàn năm:

-  Tên bất quá chỉ là hư ảo ! Làm phiền đảo chủ, ta xin cáo từ….

Muốn vào là vào, muốn ra là ra sao. Hưu nghĩ muốn, càng nghĩ hắn càng khí, hắn âm trầm quát:

-  Đứng lại !

Nàng thanh đạm cười, ra vẻ cáo từ:

-  Lần này ta có việc phải làm, xin cáo từ đảo chủ !

Nói xong nàng phi lên không trung, nháy mắt cái đã biến mất. Hắn âm thầm sợ hãi than, hảo khinh công, nữ tử này lai lịch thế nào, ngay cả nội lực hắn cũng không cảm nhận được, mới đó đã nhoáng biến mất.

3.  Trường sinh tương hữu, bất kiến hữu duyên

Tử Diêu đứng trên mây, nàng nhớ cuộc hội ngộ ở đảo đào hoa, không ngờ gặp nhân vật truyền kỳ, hàng vạn cô gái trên thế giới ở hiện đại điều ngưỡng mộ.

Nàng đã đến thế giới này gần bốn trăm năm, một quãng thời gian vô tận. Nàng nhìn khắp đất trời, ánh mắt mờ mịt, toát lên đau thương, hắn thật sự đã không còn trên đời này, mãi mãi tan biến trong hư vô. Tử La Huyền, nam nhân tóc bạc, người mà nàng dành trọn con tim để yêu.

Chàng đã đi, tâm đã cạn

Lệ tương tư, ba trăm tám mươi sáu năm

Từng cùng ngắm thiên địa, trường cữu vĩnh sinh

Nay chỉ còn thiếp, thân bóng cô độc

Ba trăm tám mươi sáu năm rơi lệ, hóa thành mẫu đơn

Bi phẫn tiên phàm, ngăn cách đôi ta

Hận trường sinh, biệt cách thiên nhai

Tìm kiếm trong Luân Hồi, bất giác ba trăm tám mươi sáu năm

Để khi hay biết, chàng phi hồn phách tán

Lệ rơi tương tư, tuyệt vọng

Tịch cô liêu, hoa mẫu đơn kiều diễm đơn độc

Nàng thật sự rất nhớ hắn, thiên địa trường nhai, biệt cách phân ly. Ba trăm tám mươi sáu năm nổi dày vò tương tư, tuyệt vọng rơi lệ, điên cuồng tìm kiếm trong luân hồi. Nàng nhìn khắp cả thiên địa, trên gương mặt diễm lệ tuyệt luân thoáng nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt bổng tự giác rơi lệ, hóa thành hạt mẫu đơn nhỏ rơi hòa tan trong không trung.

Chàng có biết hay chăng, ta thật sư hảo nhớ chàng. Đau đớn tuyệt vọng, chàng chẳng còn. Xung quanh ta chỉ còn tĩnh mịch, cô độc cùng tan thương.

Khi hay biết tin chàng mãi mãi tan biến

Lòng ta như vỡ vụn ngàn mảnh, tâm đau như cắt

Thiên địa đôi ta giờ chỉ còn mình ta

Vạn tâm tan biến theo chàng, bi ai rơi lệ

Trường sinh vĩnh cữu có ích gì, khi chẳng còn chàng

Rơi lệ, tang thương cùng ba trăm tám mươi sáu năm

Tuyệt vọng, tâm tan nát.

Nỗi dày vò quá mức bi ai.

……………

Những hạt lệ của nàng hóa thành mẫu đơn nhỏ, kiều diễm bay lượm trên không. Từ từ chúng rơi xuống đất, đúng ngay đảo đào hoa.  Hoàng Dược Sư đúng trên ngọn cành đào, thổi ngân khúc Bích Hải Triều Sinh, hắn thật sự nhớ nương tử của hắn.

Phùng Hành đã rời xa hắn mười lăm năm, từ khi hạ sinh Hoàng Dung. Cốt nhục nàng để lại cho hắn, bảo hắn cố gắng sống thật tốt, ngay cả phần nàng, tưởng niệm tang thê mười lăm năm, âm dương cách biệt.

Hắn hảo nhớ Phùng Hành, mỗi lần hắn tưởng niệm thê tử điều thổi Bích Hải Triều Sinh, điệm âm tang thương, buồn bã phân ly, như oán than ông trời, cách biệt âm dương.

Khúc nhạc tang thương cứ hòa vang vào thiên địa, nổi nhớ tương tử gửi đến thê tử. Bổng hắn dừng lại, khi một đóa hoa mẫu đơn từ trên trời rơi xuống, ngay cạnh tay hắn. Mẫu đơn đỏ diễm, nhưng lại toát ra cái gì đó là bi ai thương tâm, trên hoa mẫu đơn toát ra hương thơm nhẹ nhàng, khiến hắn nhớ lại nữ nhân cả gan xung vào Đảo Đào Hoa, nhớ đến nữ nhân đỏ y, diễm lệ như mẫu đơn, thanh đạm như nước, băng tuyết ngàn năm.

Nữ tử kia là ai ? Sao có thể vào Đảo Đào Hoa một cách dễ dàng, lại lặng lẽ âm thầm rời đi không tiếng động. Nữ nhân kia võ công thật sự làm hắn không thể phát hiện. Rốt cuộc nữ nhân kia là ai ?

Nhìn đóa hoa mẫu đơn trong tay, hắn nhíu mày. Trong màng đêm tối, hắn đứng trên thân cây đào, khiến bóng dáng hắn cô độc, cảnh vật trở nên tang thương.

………………..

Tử Diêu lần này, nàng vào thành. Tuy vẫn một thân đỏ y diễm lệ, thanh đạm như nước, tuyệt thế tao nhã, khiến ai ai cũng không thể rời mắt. Nàng đi nhẹ như phù du, như tiếng gió lắng động, thoáng chợt nếu bị làm phiền, nàng sẽ tan biến.

4.  Tương kiến hữu duyên, ngộ Hoàng Dung và Quách Tĩnh

Nàng vào thành, kiếm đại một chỗ để ngồi uốn trà. Bất chợt bên ngoài ồn ào, một tiểu khuất và một thiếu niên đang chạy chốn, đằng sau là những tên thoáng nhìn giống tiểu nhị. Nàng nhíu mày, nhìn lên xem có chuyện gì.

Nàng thấy một tiểu ăn mày và tiểu thiếu niên. Nhìn tiểu ăn mày dáng vẻ nhỏ nhắn, cò phần giống nữ nhân, làn da dù dơ bẩn nàng cũng nhìn rỡ, là kiểu thiên kim mới trắng trẻo như vậy, tiểu khuất cái chắc chắn là nữ nhân. Liếc một cái nàng có thể nhận ra tiểu khuất cái là nữ nhân, bên cạnh tiểu khuất cái là một thiếu niên tầm chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng phần khờ khệt,  ngố ngố làm sao.

Nhìn tình tiết này sao nàng lại cảm thấy hai người này, chắc chắn là Hoàng Dung và Quách Tĩnh, chậc chậc, tình tiết không sai tý nào. Nhưng nàng có nhớ là Hoàng Dung và Quách Tĩnh đau phải chạy, nàng ngồi uống trà vừa xem kịch hay.

Quách Tĩnh khờ nghệch như muốn dừng, nhưng lại bị Hoàng Dung cầm tay chạy, nhìn thấy tửu lâu, Hoàng Dung không nghĩ ngợi gì cả, cầm tay Quách Tĩnh chạy vào tửu lâu, nàng và hắn cùng chạy nhưng không biết trời xui đất khiến, chạy tới bàn của Tử Diêu ẩn nấp.

Còn những kẻ đuổi theo phía sau thì tìm không thấy bóng dáng hai kẻ ăn quỵt, tức điên chia nhau đi tìm. Nhìn thấy bọn chúng đi hết, Hoàng Dung và Quách Tĩnh mới chui ra, thở phào nhẹ nhõm, còn Quách Tĩnh thì ngượng ngịu, nhẹ gióng kêu:

-  Hoàng đệ…

Hoàng Dung lém lỉn nhìn ngốc tử, bộ dạng của hắn khờ khệt thật đáng yêu:

-  Ngốc tử..

Nhìn cảnh một tiểu khuất cái cùng thiếu niên ẩn ẩn đưa tình, làm Tử Diêu một bên nhàn nhã uống trà, khung cảnh thật kỳ dị. Liếc thấy có người ở đây, Hoàng Dung và Quách Tĩnh mới định thần, nhìn thấy một nữ nhân đỏ y diễm lệ, trên gương mặt không nhìn rõ dung nhan, nhưng lại toát ra thanh đạm như nước, tuyệt thế tao nhã. Hoàng Dung nhìn Tử Diêu, nhíu mày hỏi:

-  Vị tỷ tỷ này….

Tử Diêu đạm thanh nói:

-  Ta uống trà từ nãy giờ ! Không biết vì sao hai ngươi lại chui dưới gằm bàn chỗ ta, hai ngươi đang chốn ai ?

Quách Tĩnh định nói, nhưng bị Hoàng Dung bịt mồn, Hoàng Dung ngượng ngùng nói:

-  Hắc hắc, hiểu lầm ! Hết thảy là hiểu lầm, chỉ thấy chỗ bàn này có nhiều đố ăn…

Tử Diêu nhìn trên bàn, chỉ có trà. Nàng nhíu mày, đạm thanh:

-  Đồ ăn, có sao.. !

Hoàng Dung trong lòng thất thố, áck, lầm rồi. Biết trước vậy, nàng nhìn kỹ rồi trả lời.

- Áck, hiểu lầm…

Trong lòng Tử Diêu thầm phì cười, tiểu cô nương này thật đáng yêu, lanh lợi. Nàng uống xong chén trà, trả một ít thỏi vàng, thỏi vàng chói lói trên bàn khiến một tiểu nhị nhìn thèm thuồng. Tử Diêu bước đi, trước khi còn nói một câu:

-  Thỏi vàng này không cần thối, hai ngươi ăn uốn gì thoải thích, thôi, ta đi đây !

Ra bước cửa thì Hoàng Dung kêu:

-  Áck, vị tỷ tỷ kia….

Nàng quay đầu lại mỉn cười nhìn Hoàng Dung, nụ cười thanh lệ, càng làm tăng vẻ thanh nhã khiến Hoàng Dung và Quách Tĩnh, mọi người ở đây điều ngẩn ngơ, thanh âm nhẹ như phong linh, làm người ta ngỡ như mộng:

-  Cái này xem như ta tặng hai ngươi, hữu duyên tương kiến ! Tạm biệt..

Nói xong, bóng dáng nàng khuất sau bóng người, để lại cả quán tửu lâu cùng Hoàng Dung và Quách Tĩnh đang còn ngẩn ngơ.

………..

Đi thu hoạch không tệ,  vừa rồi gặp được Hoàng Dược Sư, bây giờ gặp Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh. Nhưng thôi, dù sao chỉ là người lạ.

Nàng tới một rừng trúc, nơi đây là nàng giăng bày kết giới, ngăn cách phàm nhân. Nhìn rừng trúc u nhã, nước trong veo, không khí thanh đạm, nàng lấy ra bức tranh. Trong bức tranh có hình vẽ Tử La Huyền, nhìn người trong tranh, ánh mắt nàng thoáng bi thương:

-  La Huyền ca, muội thật sự rất nhớ huynh..

Không khí bổng chốc thoáng tan thương. Xung quanh bổng trở nên tĩnh mịch, cô liêu, Tử Diêu lặng lẽ rơi lệ, tâm của nàng không ngừng đau.

Ba trăm tám mươi sáu năm tan thương

Ba trăm tám mươi sáu năm đợi chờ

Tương lộ tuyệt vọng, bi ai chờ đợi

Nhìn người trong tranh, lòng lại thoáng đau như cắt

Hình ảnh ùa về, nhưng lại tan biến như giấc mộng

Thế gian đa tình, tình tại sự nhân

Tịch liêu thoáng cô độc, lòng cũng chẳng còn

Chàng mất đi, khiến tâm thiếp như ngàn vạn kim tiển

Đau đớn không nói nên lời, tuyệt vọng bi ai

Thiên địa chỉ còn thiếp, cô độc tĩnh mịch.

Tử La Huyền

Từng sánh cùng thiên địa

Từng là đôi thần tiên quyến lữ

Nay cách biệt phân ly

Biết trách oán ai, khi tiên phàm cách biệt

Khúc đạn cầm kết đoạn mối nghiệt duyên 

5.  Thê lương khúc, ngân tiêu sầu

Bốn tháng sau ….

Một khúc mộng hồi, tương luyến. Mộng thấy chàng, nhưng tỉnh giấc, người chẳng còn đâu.

Nàng thật sự nhớ hắn. Từ La Huyền, nam nhân tóc bạc, tuyệt mỹ vô song, tuấn mỹ tuyệt luân, bạch y phiêu phiêu, khí chất thanh đạm trong trẻo, tao nhã thoát tục, trên người có chút tiên khí làm người khác lầm tưởng hắn là tiên nhân.

Ba trăm tám mươi sáu năm đợi chờ, từng năm , từng tháng, từng ngày trôi qua đối với nàng như một giấc mộng. Thế giới không có hắn, nàng cảm thấy như ở địa ngục, tương tư lệ, thống khổ dày vò, tĩnh mịch quanh nàng thật đáng sợ.

Nàng nhìn bức tranh, khóe miệng cười lên một tia tang thương, đỏ y diễm lệ, yêu diễm tuyệt luân. Nhưng quanh nàng như cô độc, tuyệt vọng bi ai. Chàng từng nói ta phải sống tốt, nhưng những ngày không có chàng, từng ngày đối với ta như địa ngục.

Người cố ý, hay vô tình

Nhìn chàng trong bức tranh, ngỡ chàng còn đây

Thiếp nhớ chàng, ba trăm tám mươi sáu năm dày vò

Ba trăm tám mươi sáu năm tang thương, hoài niệm

Sống không có chàng, hạnh phúc trở thành địa ngục

Thống khổ, bi ai, oán hận được ai

Tang thương cùng năm tháng, cười tự sầu.

Lệ tương tư, hóa thành mẫu đơn đỏ diễm tang thương.

……………..

Nàng đã ra thế giới bên ngoài hơn bốn tháng, ngao du khắp nơi, bốn bể thiên nhai. Nhưng lại không cảm nhận được hạnh phúc, chỉ có hoài niệm tang thương, từng thiên nhai có đôi ta, nay chỉ còn lại mình nàng, nhưng tháng năm cô độc.

Bất giác Tử Diêu lại đến Đảo Đào Hoa. Nhìn cảnh Đảo Đào Hoa, vẫn một rừng đào hồng nhạt mị diễm, hương thơm nhẹ nhàng mê người, bốn tháng trước, nàng cũng đến đây một lần. Hoa vẫn nở, không héo tàn, quả thật là thế ngoại đào nguyên.

Nhìn rừng hoa đào, những cánh hoa chìm đắm trong múa hát, lượm trên không trung, mới mãi hồi lâu mới chịu rơi xuống.

Hoa đào hồng nhạt, hương mê người

Một cảnh tuyệt mỹ, động kinh tâm

Nhìn hoa lượm múa, từ từ rơi xuống

Thế ngoại đào nguyên, không hổ danh Đảo Đào Hoa

Cảnh vật mị hoặc, những cành hoa đào hồng nhạt yêu mị bức người, xung quanh nàng dùng ít phép tạo thành sương mù, ở dưới có mặt hồ nước trong veo. Một cảnh thơ mộng, giống như lạc vào thế giới đào nguyên, nơi sống của các tiên nhân. Nàng đứng đó, trên tay cầm hoa đào, một thân đỏ y diễm lệ, trên gương mặt tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng lại yêu diễm kinh người, người nàng toát ra vẻ lãnh đạm, trong trẻo, không nói nên lời tao nhã, nhìn nàng bây giờ, giống như mẫu đơn diễm lệ, đỏ diễm như máu, không ngừng phát ra mị hoặc. Người và cảnh hợp làm một, tạo nên một thế giới kỳ ảo, như giấc mộng, chỉ sợ kinh động lại tan biến.

Nàng cầm một nhánh hoa lên, thầm nói:

-  Rừng hoa yêu diễm, diễm lệ vô song ! Không hổ dành là Đảo Đào Hoa…

Nàng đứng nơi này, không thể rời mắt được.  Bổng nàng cảm thấy có người đến, nên vội ẩn nấp, nàng nhìn thấy một nam nhân đeo mặc nạ, thân bào xám y, trên người nam nhân rõ chừng trẻ tuổi, nhưng lại cảm thấy khí chất nam nhân này ắt hẳn là từng trải, sống rất lâu, từ người hắn tỏa ra khí chất tà mị. Nàng đoán không lầm, hắn là Hoàng Dược, quả thật là trẻ tuổi.

Hắn tới đây làm gì, nàng thấy hắn đứng trên nhánh hoa đào, trên tay cầm ngân tiêu và bắt đầu thổi. Không khí trước kia trầm tĩnh, mỹ lệ nhưng nay lại thoáng thành tang thương, xung quanh bổng trở nên cô độc.  Tiếng ngân tiêu không ngừng vang, âm thanh bi thương, chứa đựng nổi tưởng niệm, nhớ nhung thê tử:

Dạt dào sóng biển nhấp nhô

Chút hơi nồng mặn gió xô bốn bề

Không gian như có hương mê

Chân đà ngại bước đường về muốn xa

Phương Tây bóng ngả tà tà

Chim trời mệt mỏi, la đà cảnh nghiêng

Vô tâm gió vẫn triền miên

Biển ùa con nước vỗ miền cát hoang

Xuyến xao xin tiễn ngày tàn

Hoàng hồn vừa tắt, trăng vàng đã treo

Biểm đêm bóng khách vắng teo

Đại dương trơ trọi, sóng reo ầm ì

Bỗng đâu thấy cuộc phân ly

Hai người một khối tình si đượm sầu

Mỗi người mỗi ngả vì đâu

Sao đem minh nguyệt chứng câu tạ từ

Có nghe tiếng biển gầm gừ

Mắng tình nhân thế sao như trò đùa

Đến trời đất cũng chào thua

Tâm tư mà bán mà mua lòng vòng

Tiếng yêu nhẹ tựa tơ hồng

Hỏi đâu còn kẻ long đong vì tình

Lặng nhìn Bích Hải Triều Sinh

Ngớ người nhận thấy sao mình đa tâm

Bốn bề cảnh sắc thanh âm

Không xem lại cứ trầm ngâm chuyện người

Nghĩ đi nghĩ lại nực cười

Nhân tình thế thái mười mươi vậy rồi

Lo chi nhiều để lôi thôi

Triều Sinh Bích Hải xin ngồi với đêm

—– Lời thơ Bích Hải Sinh Triều —

Thanh âm cố độc, tưởng niệm thê tử. Mười năm lăm ngăn cách âm dương, hắn thật sự nhớ Phùng Hành, không khí tan thương, cô tịch. Tiếng tiêu sầu, như trót vào lòng nàng, không khí tang thương lại càng tang thương. Tiếng ngân tiêu làm nàng không ngừng nhớ đến Tử La Huyền, ba trăm tám mươi sáu năm đợi chờ, tĩnh mịch, tuyệt vọng bi ai, không ngừng làm nàng hát lên bài ca thê lương:

Ta đây một đời tư niệm

Đến như bay, hoa rơi tựa như sương khói

Mộng quẩn quanh, thốt lên vài lời

Phong ba bão táp đã qua rồi

Lý trí say biết khi nào tỉnh

Dưới ánh trăng, điệu múa như sao xa

Lại thấy trên biển hoa như tuyết

Bao nhiêu xuân cướp đi nét hồng nhan

Thanh phong không giải được ngôn ý

Mở cẩm thư lòng chứa chan ái niệm

Mộng sinh tử, sớm tối nhất tịch luyến

Như hoa khai ở giữa ngàn năm

Đơn độc lặng nhìn biển xanh hóa đâu bể

Nụ cười vọng xuyên suốt ngàn năm

Bao lần tri kỉ đến nhân gian

Ngàn năm tương phùng như thưở đầu gặp gỡ

—– Chỉ sơ như kiếm —-

Thanh âm như không linh, chứa bao nhiêu tan thương, lời bi thương, người hát chứa bao nhiêu tâm tư, như oán trách ai, tưởng niệm bi ai. Hoàng Dược Sư nhíu mày, ai đang hát, lời ca thê lương, giống như không linh tiên cảnh, khiến người ta mê luyến không dứt. Thanh ca ngừng lại khiến hắn cảm thấy hơi tiếc nuối, hắn cảm nhận có ai ở đây, định thần cảnh gác bốn phía:

-  Là ai, mau ra đây !

Hắn đã phát hiện rồi sao, dù sao cũng không cần trốn. Hoàng Dược Sư từ từ thấy một nữ nhân đỏ y diễm lệ như mẫu đơn yêu diễm, không nhìn rõ dung nhan, nhưng lại từ người nàng ta tỏa ra khí chất thanh đạm như nước, tuyệt thế tao nhã. Là nữ nhân kia, là nữ nhân hắn gặp bốn tháng trước:

-  Là ngươi !

Nàng lãnh đạm đáp:

-  Hoàng đảo chủ, lại gặp mặt !

Hắn trầm thấp nói:

-  Ngươi đến đảo Đào Hoa có việc gì ?

6.  Tương tư duyên lại kiến

Tử Diêu nhìn bầu trời, khung cảnh hoa đào rơi, ánh mắt mờ mịt. Khung cảnh chốn bồng lai, tuyệt mỹ nhưng tang thương, hồng đào yêu diễm nhảy múa, thả mình theo gió. Đảo Đào Hoa quả không hổ danh chốn ngoại đào nguyên. Nàng nói:

-  Ta đến đảo đào hoa không có gì khác, bất giác chỉ đến đây chỉ ngắm cảnh…

Nhìn đỏ y nữ tử, nét mặt nàng hiện lên u sầu, quanh nàng tĩnh mịch. Đỏ y diễm lệ, trên tay cầm nhánh hoa đào, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng lại toát ra kiều diễm vô hạn, thanh lệ phiêu phiêu, linh khí bức người, . Hoàng Dược Sư cũng thoáng ngẩn ngơ, nhưng hắn cũng kịp định thần lại, quả thật nữ tử này thật thần bí, hắn âm trầm nói:

-  Ngươi là người nào…

Nàng vẫn cầm nhánh hoa, thanh âm như không linh mang theo lãnh đạm, khiến người ta suýt nữa có thể trầm mê:

-  Chẳng là ai, ngắm cảnh mà đến ..

Ngắm cảnh mà đến sao, nữ tử này rốt cuộc là ai, sao nhìn nàng ta trong có vẻ u buồn, tĩnh mịch. Thật nực cười, nhưng mà bài ca rồi từ nàng ta hát sao:

-  Khúc vừa rồi là ngươi xướng sao ?

Nàng vẫn tiếp tục nhìn những nhánh hoa đào rơi xuống, gió nổi lên làm áo nàng phiêu phiêu trong gió. Thân đỏ ý diễm lệ, thanh nhã tuyệt luân, nàng gật đầu, thanh âm như mộng:

-  Ân…

Lời ca thê lương, chờ đợi ngàn năm, tưởng niệm ai ba trăm tám mươi sáu năm. Quanh nàng cô độc, thời gian đối với nàng như địa ngục, tương tư ba trăm tám mươi sáu năm. Hoàng Dược Sư trầm thấp nói:

-  Khúc ca rất đẹp, nhưng lại quá mức thê lương..

Nàng mờ mịt, thê lương sao. Chờ đến ba trăm tám mươi sáu năm, đợi chờ dài đẵng, nhưng người đã không còn.  Nàng mỉn cười chua sót, ánh mắt u sầu:

-  Có lẽ thế…

Hắn cũng chìm đắm trong tan thương. Tưởng niệm thê tử mười lăm năm, Phùng Hành đã rời xa hắn hơn mười lăm năm, suốt thời gian tưởng niệm, nhung nhớ. Hoàng Dung là vật quý giá mà Phùng Hành để lại, hắn sống vì nữ nhi, không bao giờ để nữ nhi bị uẩn khuất. Nhưng giờ Hoàng Dung lại chốn ra Đảo Đào Hoa, nhìn hắn có phiền muộn, nàng nói:

-  Ngươi đang có tâm sự ! Con gái ngươi chốn ra ngoài sao…

Sao nàng ta biết, chẳng lẽ tâm tư hắn bị nàng ta nhìn thấu sao. Như biết hắn đang nghĩ gì, nàng mỉn cười thoáng qua:

-  Ngươi đừng ngạc nhiên, không phải ta nhìn thấu mà là trên mặt ngươi biểu lộ..

Áck, trên mặt hắn biểu lộ rõ sao. Hắn đang mang mặt nạ kia mà, sao lại đoán được. Nàng tiếp tục nói:

-  Ngươi đừng ngạc nhiên ! Nữ nhi của ngươi có phải là Hoàng Dung không …

Nghe đến chữ Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư trầm mặt nói:

-  Ngươi gặp được Dung nhi..

Nàng lại tiếp tục lượm cánh hoa lên, ưu tư trả lời:

- Nếu gặp được, có lẽ hơn bốn tháng trước ! Ta thấy nữ nhi ngươi cùng một thanh niên…

Nữ nhi của hắn cùng một thanh niên, tức nghĩa là nam nhân. Hừ, ai có gan dám cướp con gái bảo bối của hắn, nghĩ thế Hoàng Dược Sư khí, có lẽ hắn đang giận. Tử Diêu mỉn cười:

-  Ha ha, dù sao chuyến đi này cũng không tệ ! Thời gian không còn sớm, cáo từ…

Nàng định phi lên nhưng Hoàng Dược Sư âm trầm quát:

-  Đứng lại!

Nàng quay người lại, nhíu mày:

-  Hoàng đào chủ có việc gì ?

Hoàng Dược Sư âm trầm nói:

-  Ngươi có thể đi sao ?

Tử Diêu nghi hoặc, lạnh nhạt hỏi:

-  Tại sao không thể đi !

Hoàng Dược Sư khí nói:

-  Ngươi cho Đảo Đào Hoa muốn đi là dễ sao ?

Nghe thế, Tử Diêu lắc đầu, thanh âm như mộng, không linh dễ nghe:

-  Ha ha, nếu Hoàng đảo chủ có thể ngăn cản được ta…

Tiếng cười như không linh, hòa quyện vào gió, khiến người khác không tự giác si mê trong đó. Bổng khăn che mặt nàng rơi xuống, để lộ dung nhan kinh diễm tuyệt trần, chỉ sợ tiên tử cũng chỉ bằng phần nữa của nàng. Dung mạo yêu diễm tuyệt luân, điên đảo chúng sanh, tà mị nói không nên lời. Trên đời này chỉ e sợ không có nữ nhân nào đẹp bằng nàng, dù là một nữa..

Đỏ y tà mị, diễm lệ tuyệt luân. Bầu trời thiên địa, mọi sinh vật điều không tự giác si mê nhìn nàng, hoa thấy nàng cũng tự giác hổ thẹn. Hoàng Dược Sư ngây dại nhìn nàng, Tử Diêu mỉn cười, nụ cười càng tăng thêm yêu diễm, phách động lòng người, nàng phi lên trời.

Lóe một cái nàng biến mất, để lại một nam nhân mặt nạ còn ngây dại, hoa đào phiêu phiêu, như đang lưu luyến giai nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro